Chương 1104: Thiên kiếp
Những hình ảnh hư ảo của núi lửa vừa mới xuất hiện thì lập tức làm cho tất cả nguyên lực thiên địa trong tinh không ngưng tụ đến. Khi núi lửa liên tục xuất hiện thì con đường Vương Lâm phóng tới giống như có một đám núi lửa đi theo.
Tình cảnh này nếu người ngoài nào nhìn thấy thì cho dù là trong tinh không cũng phải hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bởi vì những hình ảnh hư ảo của núi lửa lại quá mức chân thật, liếc mắt nhìn qua sẽ không phân biệt được thật giả. Nhưng nếu nhìn lại lần thứ hai thì lập tức sinh ra một loại cảm giác giống như có núi lửa đang bùng nổ trong người, điều này đã đủ tác động đến tâm thần. Cảm giác giữa thật và giả đủ để làm cho tất cả tu sĩ dưới Toái niết cảm thấy chấn động, dù là Toái Niết cũng phải chịu ảnh hưởng. Dù sao thì thần thông này cũng chính là Sơn Băng, thức thứ nhất trong Tam Thức Thần Thông của Tiên đế Bạch Phàm. Những sự tức giận trong lòng Vương Lâm huyễn hóa ra bên ngoài chính là Sơn Băng. Hắn đi theo Văn thú, giữa Văn Thú với nhau chỉ có khí tức đặc biệt của đồng tộc mới phát hiện ra được. Lúc này vẻ mặt Văn Thú Vương cực kỳ dữ tợn, trong cảm nhận của nó thì nơi đây khí tức của đồng tộc cực kỳ nồng đậm, căn bản không cần phải cẩn thận cũng có thể điều tra được rất rõ ràng.
Một người một thú cứ như vậy mà phóng về tinh không phía trước. Sau thời gian nửa nén hương thì Vương Lâm nhíu mày, dù sao thì Văn Thú cũng đã bị thương nên tốc độ cũng hơi chậm. Nếu cứ đi theo tốc độ này thì không biết bao lâu nữa mới tìm được kẻ cướp Văn Thú.
Hơn nữa Vương Lâm cũng dần cảm nhận được Thiên Kiếp đã hàng lâm ngày càng gần, giống như dùng tu vi phong ấn Cửu Huyền Biến của mình cũng không được chắc chắn cho lắm.
Nơi đây dù sao cũng là tinh không ngoại giới, cũng không giống như tinh vực trên Chu Tước Thánh Tông, quanh năm bị thiêu đốt, chỉ có một thứ duy nhất là lửa. Mà lúc này nguyên lực trong thiên địa cũng cực kỳ hỗn loạn, vì vậy mà Vương Lâm đi về phía trước, tuy tu vi đã bị phong ấn nhưng vẫn có rất nhiều nguyên lực thiên địa chui vào trong cơ thể. Nguyên lực vào cơ thể lại vận chuyển cải tạo kinh mạch toàn thân.
Thân thể tu sĩ Tịnh Niết sẽ được nguyên lực thiên địa cải tạo thích hợp để minh ngộ những biến hóa của quy tắc.
Vương Lâm trầm ngâm rồi vung tay phải lên, phía trước lập tức nổ ầm lên, một khe nứt chừng nửa trượng đột nhiên xuất hiện. Khe nứt này không phải đứng yên mà Vương Lâm phóng về phía trước thì nó cũng đi theo với tốc độ như nhau.
Khe nứt giống như một con thuyền nhỏ trong mặt biển bao la, nó đang nhanh chóng phóng đi rất quỷ dị.
Vương Lâm duỗi tay phải vào trong khe nứt rồi lấy ra một lá bùa màu vàng. Tâm thần hắn khẽ động, khe nứt nửa trượng này đột nhiên co rút lại rồi biến mất.
Vương Lâm cầm lá bùa màu vàng rồi vung lên, nó lập tức dán lên người Văn Thú. Thân thể Văn Thú chợt run lên, một luồng gió lốc lập tức bùng lên trên người, Văn Thú lập tức phóng thẳng lên tinh không.
Luồng gió lốc này có màu vàng đất, khi nó liên tục xoay chuyển thì những tiếng gió rít gào đột nhiên vang lên giữa tinh không. Đúng lúc này, trên cơn lốc đột nhiên huyễn hóa ra một con chim khổng lồ, con thú này giang rộng cánh, đột nhiên Văn Thú rít lên một tiếng kinh thiên động địa, nó trực tiếp phóng thẳng về phía trước với tốc độ nhanh hơn tia chớp nhiều lần.
Khoảng khắc khi Văn Thú phóng đi, Vương Lâm cũng nhảy lên người nó. Lúc này Văn Thú dùng tốc độ cực nhanh, Vương Lâm chỉ cảm thấy hàng loạt tinh quang chảy xuôi qua thân thể.
Đây là tốc độ của tu sĩ Toái niết, Văn thú chưa từng đạt đến mức độ này. Lúc này khi đã có tốc độ cực nhanh, Văn Thú lập tức rít lên những âm thanh chói tai, cũng không còn bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào, chỉ biết phóng đi như tên bắn giữa tinh không.
Một đám tu sĩ Liên minh nhận được hiệu lệnh từ chiến trường phải rút về, cả đám đang phi hành hóa thành từng luồng cầu vồng. Đột nhiên đám người cảm nhận được một luồng cuồng phong thổi qua, bên trong lại có những tiếng rít vang vọng. Luồng gió cực mạnh này lập tức làm đám người phải tách ra, kẻ nào cũng lùi về phía sau với ánh mắt hoảng sợ.
- Đây... đây là thứ gì?
Mãi đến lúc này bọn họ mới nghe rõ tiếng rít gào chói tai của Văn Thú, âm thanh này đã bị bỏ lại rất xa khi Văn Thú phóng qua.
Vẻ mặt đám tu sĩ này đều có biến đổi lớn, ai cũng kinh hoàng nhưng đứng yên như tượng. Đám người đảo mắt nhìn nhau rồi lập tức phóng đi.
Văn Thú dùng tốc độ nhanh như tên bắn để phóng đi trong tinh không, đồng thời còn phải lần theo khí tức của đồng tộc. Cũng không lâu lắm, Văn Thú đã đi đến trong tinh vực được bao phủ bằng những khối đá. Dù bốn phía cũng có tinh cầu nhưng phần lớn đều là loại bỏ hoang.
Vì vậy mà tất cả tu sĩ không ai thèm đến nơi đây.
Khi nhìn thấy tinh vực đầy đá vụn thì tiếng rít của Văn Thú lại càng trở nên sắc nhọn, bên trong bùng lên sự tức giận điên cuồng. Văn Thú trực tiếp nhảy xổ vào trong những khối đá, những âm thanh ầm ầm đột nhiên vang vọng, tất cả đá ngăn cản trước mặt đều bị Văn Thú đụng vào vỡ nát.
Khi Văn Thú xông thẳng vào thì giống như trở nên điên cuồng, hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên, nó phóng thẳng vào sâu bên trong.
Địa phương sâu bên trong vùng đá vụn, Thanh Quang đại trận được hơn trăm tu sĩ dùng những khối đá để tu sửa lại, rõ ràng đã đến giai đoạn cuối cùng. Trong mắt hai lão già áo tím lộ ra vẻ hưng phấn, chỉ cần trận pháp này hoàn thành thì bọn họ có thể an tâm mang theo Văn Thú trở về Vân Hải tinh vực.
Đến khi đó, Thiên Môn tông của bọn họ sẽ nhờ vào hơn mười con Văn Thú này mà tìm được những lợi ích khổng lồ.
Tâm tình hai lão già này cực kỳ hưng phấn, cả hai đang khẽ bàn chuyện với nhau, những lo lắng trận pháp không được hoàn thành đã được quét sạch. Nhưng đúng lúc này mười con Văn Thú bị bọn họ nhốt cách đó không xa đang cực kỳ yên tĩnh dưới làn khói của hương, lại đột nhiên rít gào lên kinh thiên động địa.
Thật sự cũng không phải chỉ là rít gào bình thường, tất cả Văn Thú đều đỏ hồng mắt, vừa gào thét vừa giãy dụa.
Những biến hóa này lập tức làm hai lão già áo tím phải chú ý, những tên tu sĩ đang tu sửa đại trận cũng đảo mắt nhìn lại. Nhưng đám Văn Thú kia giống như đang nổi điên, cả đám cố gắng phóng ra khỏi vòng vây khói hương.
- Không đúng!
Một lão già áo tím trầm giọng nói.
Lão già bên cạnh đang định mở miệng nói thì vẻ mặt lập tức biến đổi rồi quay mạnh đầu lại. Lúc này những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên truyền đến từ rất xa, bên ngoài Thanh Quang đại trận.
Khoảnh khắc này thanh quang liên tục lóe lên làm không gian bốn phía trở nên lúc sáng lúc tối.
Vẻ mặt hai lão già lập tức trở nên âm trầm, cả hai đều xông thẳng xuống dưới rồi lướt hẳn về phía trước. Nhưng hai người còn chưa kịp đến gần thì lập tức nghe được hàng loạt tiếng rít gào điên cuồng từ bên ngoài Thanh Quang đại trận truyền vào.
Khoảng khắc khi âm thanh này vang lên, hơn trăm tên tu sĩ đang sửa chữa lại trận pháp và ba tên thanh niên mang Văn Thú trở về đều biến sác. Ba tên thanh niên kia chợt biết được tiếng rít gào này chính là cửa Văn Thú vương chạy thoát trước đó.
- Không ngờ kẻ kia đã đuổi tới đây, lúc này bên cạnh có trưởng lão, nói không chừng chúng ta đã có cơ hội bắt được Văn Thú Vương này!
Ba người thanh niên này đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức phóng thẳng về phía trước.
Bên ngoài Thanh Quang đại trận, Văn Thú đang dùng tốc độ khó thể tưởng tượng và mang theo lửa giận ngập trời trực tiếp đánh thẳng vào những tầng đá vụn khoác lên mình trận pháp. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên giữa tinh không rồi vọng ra khắp bốn phía.
Nhưng vầng sáng thanh quang này lại cực kỳ cứng rắn, dưới những đòn tấn công liên tục của Văn Thú mà thanh quang chỉ lóe lên nhưng hoa văn bên trên lại không động. Nhưng ngược lại Văn Thú bị đánh văng ra ngoài, sau khi lui ra phía sau vài trăm trượng mới có thể dừng lại. Nếu không phải Vương Lâm đã làm trì hoãn phản lực thì sợ rằng Văn Thú sẽ bị trọng thương một lần nữa.
Văn Thú cảm thấy không cam lòng, đồng tử trong hai mắt nó bùng ra những luồng sáng đỏ máu và sát khí, nó liên tục rít gào.
Vương Lâm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tấm màn thanh quang, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như băng, hắn tiến về phía trước một bước rồi nâng tay phải lên hư không vỗ xuống tấm màn thanh quang. Khoảng khắc khi một chưởng xuất ra , tất cả nguyên lực trong thiên địa lập tức bùng ra, tất cả lại lập tức hóa thành biển lửa bao vây tấm màn thanh quang vào bên trong.
Âm thanh bập bùng của ngọn lửa vang lên khắp đất trời, nhưng tấm màn thanh quang này cũng không xuất hiện dấu hiệu tiêu tán.
- Không biết lượng sức!
Một tiếng hừ lạnh từ trong tấm màn thanh quang truyền ra, đột nhiên có hai lão già áo tím từ trong tấm màn thanh quang đi lại gần, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Vương Lâm.
Hai lão già này vốn trở nên trầm mặc, nhưng khi nhìn thấy tu vi của Vương Lâm thì lập tức trầm tĩnh trở lại.
Tu vi hai lão già này chưa đạt đến Toái Niết, thậm chí còn chưa đạt đến Tịnh Niết đại viên mãn, mà chỉ là Tịnh Niết hậu kỳ. Dù sao bọn họ cũng không phải sứ giả chính thức của Vân Hải tinh vực, chẳng qua đám người này chỉ dùng phương pháp đặc biệt để lén lút đến đây mà thôi.
Vương Lâm vung tay phải lên, biển lửa đang phủ trên tấm màn thanh quang đột nhiên được rút ra. Lúc này ngọn lửa đang vờn quanh người Vương Lâm, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn xuyên qua tấm màn thanh quang rồi rơi trên người hai lão già bên trong.
- Giao ra đám Văn Thú và ba tên tiểu bối dám cả gan làm loạn, ta sẽ tha cho các ngươi tội chết.
Vương Lâm dùng giọng âm trầm chậm rãi nói.
Hai lão già áo tím vừa nghe thấy vậy thì không nhịn được cười, trong ánh mắt một lão già đột nhiên lộ ra nụ cười mỉa mai, lão nói:
- Liên Minh tinh vực có loại người cuồng vọng như vậy sao? Với tu vi của ngươi mà muốn uy hiếp hai người chúng ta à, thật là quá hoang đường.
Hai lão già dù rất chướng mắt với Vương Lâm nhưng lại là loại người cực kỳ cẩn thận, cả hai đều không dám tiến ra khỏi tấm màn thanh quang nửa bước. Hai lão thấy tên trước mặt có lẽ không phải là người đứng đầu của đám văn Thú, rất có thể là một người đệ tử, mục đích hắn xuất hiện là muốn dụ hai người bọn lão ra ngoài.
Chắc chắn ngoài tấm màn thanh quang có tu sĩ đại thần thông đang ẩn giấu, tuy thần thức của hai lão già áo tím không thể phát hiện ra được nhưng càng như vậy thì bọn họ lại càng nghi ngờ.
Vương Lâm cũng không nói nhiều, hắn nâng tay phải lên rồi điểm một chỉ vào tinh không. Hắn hít vào một hơi thật sâu, Cửu Huyền Biến đang phong ấn tu vi trong cơ thể đột nhiên cởi hẳn ra. Khoảnh khắc này, một luồng khí tức Tịnh NIệt bùng ra trên thân thể Vương Lâm. Sau đó khí tức bùng ra lại dẫn động rất nhiều nguyên lực trong thiên địa, tất cả đều hướng về một phía ngưng tụ thành những đám mây đen khổng lồ.
Khi những luồng nguyên lực thiên địa khủng bố dung nhập vào trong thân thể vương Lâm thì hàng loạt những tiếng nổ ầm ầm từ trong cơ thể truyền ra. Một luồng lực lượng cực kỳ kinh khủng chậm rãi ngưng tụ trong tinh không.
Trên tinh vực đầy đá vụn này lập tức huyễn hóa ra một đám mây Thiên Kiếp. Chỉ sau khoảnh khắc đám mây kia đã trở nên khổng lồ, hầu như đã che phủ hoàn toàn tinh vực đá vụn này lại.
Đúng lúc này một luồng sấm sét đột nhiên từ trên tinh vực hàng lâm xuống, ngay sau đó đã lập tức bao phủ khắp bốn phía rồi chia cắt tinh vực đầy đá vụn này ra.
- Đây... Đây là...
- Thiên Kiếp!
Hai lão già áo tím mở to mắt, bên trong lộ ra vẻ không tin, trong mắt lóe lên sự kinh hoàng. Dù hai người bọn họ là tu sĩ Tịnh Niết, cũng không được gặp qua nhiều Thiên Kiếp nhưng chỉ liếc mắt là nhận ra được ngay. Khi bọn họ đi đến Liên Minh tinh vực này thì đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Thiên Kiếp!