Chương 1122: Chu Như

- Kẻ dám xông vào cấm địa, giết!

Lão giả mặc bạch y nọ quát khẽ, nhanh chóng lùi lại phía sau, cùng với ba lão giả khác vây khốn Vương Lâm. cùng lúc đó tay phải hắn vỗ túi trữ vật. Lập tức một tấm ngọc giản hiện ra, định bóp nát.

Ánh mắt Vương lâm lóe lên hàn quang, lại tiến về phía trước nửa bước, trong thời gian ngắn liền có sóng gợn hiện lên, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau lão giả. Ngón trỏ tay phải hắn như thiểm điện, điểm lên mi tâm của lão già này. Giết tu sĩ Khuy Niết đối với Vương Lâm mà nói dễ như trở bàn tay.

Đồng tử hai mắt lão già co rụt lại, lộ vẻ vô cùng khiếp sợ, đang muốn lùi lại phía sau. Nhưng trước mặt Vương Lâm hắn không có tư cách lùi lại. Một ngón tay nhanh như chớp điểm thẳng lên mi tâm của lão già.

Lão giả phun máu tươi, trong cơ thể truyền tiếng bang bang, trong chớp mắt liền tan nát, nguyên thần đang muốn đào tẩu cũng bị Vương Lâm vung tay lên túm lấy. Miếng ngọc giản kia chưa kịp bóp nát đã rơi vào trong tay Vương Lâm.

Những chuyện này xảy ra chỉ trong giây lát, nhanh tới mức khiến cho thân thể ba lão kia kịch chấn. Nhưng ba người này cũng là những người có kinh nghiệm đấu pháp, chỉ ngơ ngẩn trong chốc lát rồi lập tức tản ra. Một lão giả trong đó quát to:

- Bày trận.

Lời này vừa thốt ra, ba người đều bắt quyết. lập tức một cỗ thiên địa nguyên lực mênh mông vờn quanh phía trước thân thể họ, hóa thành một cây đại phủ, ầm ầm bổ tới Vương Lâm.

Cùng lúc này ba người vỗ túi trữ vật, trong đó hai người xuất ra ngọc châu và phất trần. Cây phất trần màu đen kịt, sau khi xuất hiện lại được đánh vào ấn quyết, lập tức những sợi tơ của nó liền bị kéo dài ra, giống như những thanh kiếm rất nhỏ, trong thời gian ngắn đánh tới Vương Lâm, giống như là một cơn mưa kiếm bắn về phía hắn.

Còn một lão giả xuất ra bảy viên ngọc châu lớn bằng nắm tay lơ lửng trước người. Những hạt châu này trong suốt long lanh, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Sau khi xuất hiện hắn liền vung tay lên, lập tức có những tiếng khóc như tiếng trẻ con vang lên kinh thiên động địa.

Trên bảy hạt châu này đột nhiên hiện lên bảy khuôn mặt thê lương của bảy đứa trẻ, cùng với một loạt tiếng ầm ầm liền nổ tung. Hạt châu nổ tung hóa thành bảy anh hồn dường như mới sinh ra, mang theo hắc vụ cùng với tiếng khóc the thé lao thẳng về phía Vương Lâm.

Lão già cuối cùng không xuất ra pháp bảo mà lai lấy ra một ngọc giản, cùng lúc đồng bọn đang công kích thì định bóp nát ngọc giản nơi tay, truyền tin tức vào trong Côn Hư cảnh.

Ba người hiển nhiên là đã phối hợp nhuần nhuyễn trong rất nhiều năm, lúc này không hề đình trệ chút nào, trong nháy mắt đã tung thần thôgn đánh tới Vương Lâm. Nếu là tu sĩ Tịnh Niết bình thường thì khi đối mặt với sự vây công của ba tu sĩ Khuy Niết đại viên mãn, dù là không sợ lắm nhưng muốn ngăn cản một người bóp nát ngọc giản thì cũng hơi khó khăn. Dù sao ba người này phối hợp quá thuần thục, không để cho đối phương một chút cơ hội nào. Nhưng bọn họ đối mặt hôm nay lại là Vương Lâm.

Thần thông pháp bảo oanh kích này Vương Lâm chẳng thèm nhìn tới, tay áo vung lên một cái, lập tức biển lửa trên bầu trời cuồn cuộn lao tới, hình thành một cơn lốc lửa, trong nháy mắt cuốn sạch công kích do cây phất trần màu đen tạo ra. Cùng lúc đó tay phải Vương Lâm chỉ về phía trước nhẹ giọng nói:

- ĐỊnh.

Một tiếng này vừa thốt lên, trong thời gian ngắn thiên địa quy tắc liền phủ xuống, hết thảy mọi thần thông đều bị đình chỉ. Ngay cả ba lão giả nọ cũng đều biến sắc, không thể di động thân thể nửa điểm, trơ mắt nhìn Vương Lâm đến gần, từ trên tay lão giả thứ ba lấy ngọc giản, tay phải tùy ý vung lên.

thân thể lão giả này lập tức phun trào máu tươi, ầm một tiếng hóa thành huyết vụ, nguyên thần cũng bị Vương Lâm vươn tay một cái bắt lấy.

- Vương mỗ vốn không muốn ra tay, thế nhưng các ngươi lại bức người quá mức.

Ngón tay phải của Vương Lâm lại điểm một cái vào một trong hai lão giả còn lại. Thân thể lão liền nổ tung, không thoát khỏi vận mệnh nguyên thần cũgn bị bắt.

Ánh mắt Vương Lâm rơi lên người lão giả cuối cùng, trong đó hiện ra sất khí.

- Lấy anh linh luyện thành pháp bảo, không thể tha thứ được.

Lão giả còn lại này chính là người thi triển ra bảy viên ngọc châu. Ánh mắt hắn lộ vẻ sợ hãi. Sự cường đại của Vương Lâm vượt xa sự hiểu biết của hắn đối với tu sĩ Tịnh Niết. Nếu trước đó biết chuyện sẽ thế này thì bọn họ tuyệt đối không kiêu căng như vậy, tự nhiên lại trêu chọc phải một tu sĩ đáng sợ tới mức này.

Nhưng khiến hắn thở phào một hơi là đối phương tuy đã đánh nát thân thể đồng bọn mình nhưng lại không hại tới nguyên thần, chắc hắn cũng cố kỵ Côn Hư cảnh. Chỉ là lời nói tiếp theo của Vương lâm lại khiến trong lòng hắn run lên.

Trơ mắt nhìn Vương Lâm từng bước đi tới, tay phải đặt xuống mi tâm của mình, chiến toàn bộ đồng tử của mình. Tiếp theo đó là một nỗi đau đớn tràn ngập khắp toàn thân. Một ngọn lửa màu trắng từ đầu ngón tay Vương Lâm lan ra, vờn quanh thân thể lão giả này.

Không có tiếng kêu la thảm thiết, chỉ là trong nháy mắt thân thể lão giả này liền biến thành một đám bụi, ngay cả nguyên thần cũng không thoát.

Bốn tu sĩ Khuy Niết đỉnh phong mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ba người bị bắt, một tử vong. Mà tới cuối cùng bọn họ cũng không có cơ hội bóp nát ngọc giản truyền tin. Đã không còn bọn họ điều khiển, đại phủ hư ảo căn bản chưa kịp phát huy bất cứ tác dụng gì kia lập tức hóa thành một đám thiên địa nguyên lực tiêu tán. Còn cây phất trần dưới ngọn lửa liền bị thiêu đốt biến thành tro bụi.

Bảy anh linh thê lương kia giờ lộ ra vẻ mê man. Nhìn những anh linh này trong lòng Vương Lâm lại hiện lên một hồi ức, tay áo vung lên. Lập tức trước những anh linh này liền xuất hiện dòng chảy hút chúng vào. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, đi tới truyền tống trận ở trên mặt đất, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi bước vào ngồi xuống bên trong, búng lên truyền tống trận mấy cái. Lập tức quang mang của truyền tống trận lóe lên, từng luồng thiên địa nguyên lực bắt đầu từ bốn phương tám hướng khởi động tới. Những tiếng ầm ầm vang lên, trận pháp này hoàn toàn được mở ra, hóa thành một luồng sáng bao phủ thân hình Vương lâm. Một lát sau, ánh sáng tiêu tan, trận pháp đã trống trơn.

Côn Hư cảnh bị vây trong một cái khe không gian. Nơi này là một thế giới đầy hoa thơm chim hót, tựa hồ không khác gì so với tiên giới. Nếu có khác thì chỉ khác là ở nơi đây không có tiên khí màn tràn ngập thiên địa nguyên lực.

Trên mặt đất núi non sừng sững, sông dài uốn lượn, thỉnh thoảng lại có vài tiểu thú vô đùa náo loạn. Trên bầu trời tiên hạc bay qua, thân thể ưu nhã thể hiện vẻ an lành vô cùng.

Ở bình nguyên phía bắc Côn Hư cảnh có một tòa pháp trận khổng lồ. Nơi này chính là truyền tống trận xuất nhập Côn Hư cảnh. Giờ phút này bên ngoài truyền tống trận có mọt đồng tử ngồi khoanh chân.

Đồng tử này nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng trên người hắn lại mang theo cảm giác đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng. Hiển nhiên đây là vì công pháp tu luyện khiến hắn mới có tướng mạo thế này. Hắn đang ngồi khoanh chân, đột nhiên mở hai mắt nói thầm vài câu, nhìn về phía trận pháp.

Chỉ thấy trận pháp ầm ầm chấn động, ánh sáng dần dần trở nên chói mắt. Trong chớp mắt, không gian đột nhiên vặn vẹo, bao phủ trên trận pháp.

Không bao lâu sau, ánh sáng trong trận pháp tiêu tán, tiếng động cũng nhỏ dần. ở trong đó xuất hiện một bóng người.

Thân thể đồng tử nọ vốn có hơi uể oải trong nháy mắt lập tức cứng đờ, đứng vụt dây lui lại phía sau mấy bước nhìn chằm chằm vào người đang đi ra khỏi trận pháp:

- Trên người ngươi có mùi máu tanh.

Đôi mắt của đồng tử co rút lại, trầm giọng nói.

- Đối với Côn Hư cảnh, tâm thần Vương Lâm năm đó đã từng bao trùm toàn bộ. hắn ra khỏi trận pháp, nhìn thoáng qua đồng tử nọ, bình tĩnh ôm quyền nói:

- Làm phiền các hạ truyền lời, tại hạ là Vương lâm, đem ngọc giản của Chu Tước thánh tông tới.

Đồng tử nọ nhíu mày, sau đó ánh mắt trở nên lạnh như băng nhẹ giọng nói:

- Ngươi thật to gan. đã rất lâu rồi không ai dám xông vào Côn Hư cảnh.

Nghe thấy lời nói của đồng tử, Vương Lâm thầm than, đơn giản không thèm để ý tới người này nữa, thần thức chợt tản ra, rực tiếp quét ngang Côn Hư cảnh, truyền ra thần niệm:

- Vãn bối Vương Lâm thay mặt cho Chu Tước thánh Hoàng tới đưa ngọc giản.

Ánh mắt đồng tử nọ lóe lên, vẫn chưa ra tay mà ở bên cạnh không ngừng đánh giá Vương Lâm. Thần niệm của Vương lâm truyền ra, lập tức trong Côn Hư cảnh chợt có mấy đạo thần thức tràn ngập không trung truyền tới. Trong số đó hiển nhiên có không ít tu sĩ Toái Niết, đủ để giết chết Vương lâm.

Vương Lâm đi tới Côn Hư cảnh vốn cũng không lo lắng. Lão thánh hoàng tuyệt đối sẽ không vô cớ hại hắn. Nếu đã để hắn đi đưa ngọc giản thì nội dung của nó hiển nhiên sẽ không khiến hắn gặp nguy ơ.

Ngọc giản nọ Vương Lâm cũng không mở ra xem. Hắn biết rõ là một số việc không biết lại tốt hơn biết rất nhiều.

Ngoài nguyên nhân là lão Thánh Hoàng ra, Thanh lâm cũng tặng ký hiệu khiến Vương Lâm đối với Côn Hư cảnh này cũng không có bất cứ lo lắng gì. Chỉ cần hắn động tâm niệm một cái là lập tức có thể thông qua ký hiệu trong cơ thể về tới Tân Vũ giới.

Trong Côn Hư cảnh, ở trên đỉnh môt ngọn núi, Chu Như đang khoanh chân đả tọa. Tiểu Bạch nằm bên cạnh nàng, hơi uể oải nhìn mây trắng trên bầu trời, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

ĐÚng lúc này thần niệm của Vương lâm tràn tới. Trong tích tắc thân thể Chu Như run lên, mở bừng đôi mắt:

- Thúc thúc.

Ngay cả Tiểu Bạch thân thể cũng run lên, vọt dậy nhìn về phía xa xa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Như đỏ bừng, hiển nhiên là cực kỳ kích động. Nàng đã tìm kiếm Vương lâm rất lâu, rất lâu rồi. Giờ phút này đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Vương lâm, làm sao không kích động cho được?

Không hề do dự một chút nào, nàng lập tức liền hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới nơi truyền thần niệm. Tiểu Bạch thoáng một cái đã theo sát Chu Như, cái đầu to lúc lắc, lộ vẻ cảnh giác. Đối với tu sĩ năm đó khiến nó sợ hãi, mãi tới hiện giờ nó vẫn còn thấy kinh khiếp.

Chu Như đi rồi, trên ngọn núi nơi nàng vừa ngồi liền hiện ra một nữ tử dung mạo tuyệt luân, yên lặng nhìn về phía trước, thần sắc tràn ngập phức tạp và đau khổ, bước về phía trước nửa bước.

Vương Lâm truyền thần niệm xong liền đứng ở đó chờ đợi. Không bao lâu liền có những đạo cầu vồng xé gió lao tới, hạ xuống phía trước Vương Lâm hóa thành một đám tu sĩ. Những tu sĩ này có tu vi khác nhau nhưng yếu nhất cũng là Tịnh Niết sơ kỳ. Bọn họ lạnh lùng nhìn Vương Lâm, có vẻ không hề coi trọng hắn.

Lão giả năm đó đi cùng Mộc Băng Mi tới vùng đất Yêu Linh cũng không xuất hiện mà là một trung niên nam tử mặc tử kim bào, bước ra từ hư vô phía trước Vương lâm.

Nam tử trung niên này thần sắc tràn ngập uy nghiêm. Hắn sau khi hiện thân, tu sĩ bốn phía liền lộ vẻ cung kính.

- Chu Tước Thánh Hoàng giá lâm Côn Hư cảnh, thật sự là hân hạnh.

Ánh mắt nam tử này đảo qua trên người Vương Lâm, chậm rãi nói.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện