Chương 1151: Tới nhanh lắm

Vương Lâm đã ở lại trên Man Hoang đại lục vài ngày thì cũng muốn quay trở về. Vì lo đến vấn đề Quy Nguyên Tông nên hắn cũng không thể ở lại Man Hoang đại lục quá lâu được.

Dù hắn không sợ Tử Đạo Tông, nhưng nếu không có hắn ngồi trong Quy Nguyên Tông thì với thực lực như hiện nay, Quy Nguyên Tông chắc chắn sẽ bị diệt phái. Nếu là ngày xưa thì Vương Lâm sẽ không quan tâm đến ba chuyện này, nhưng người Tử Đạo Tông là do hắn giết thì việc này cũng bắt buộc phải tham dự vào.

Huống hồ nữ tu Lữ Yên Phi thông minh của Quy Nguyên Tông cũng đã cung kính tặng cho mình một thân phận, còn chưa nói đến những manh mối có liên quan đến một tia Cực Âm, điều này cần người Tử Đạo Tông giải đáp.

Cho nên khi ở trên Man Hoang đại lục Vương Lâm cũng muốn hung hăng càn quấy một lần. Hắn dùng lực lượng của con khỉ mới thu phục để liên tục nhảy vào trong đám mãnh thú cưỡng chế lấy đi dược thảo.

Vương Lâm cũng để mặc cho đại quân mãnh thú giống như thủy triều đuổi theo phía sau… Không thể không nói, dù là Vương Lâm cũng không ngờ con khỉ đen này lại cực kỳ xuất sắc trong việc cướp đoạt dược thảo, thậm chí… phải nói là rất điêu luyện.

Mức độ điêu luyện này rõ ràng cũng không phải được tạo thành trong một sớm một chiều, mà phải dùng một khoảng thời gian dài đi làm những chuyện này mới đạt đến mức độ thành thạo thế này được.

Sau vài ngày liên tiếp, Vương Lâm thậm chí không cần phải làm bất cứ điều gì cả, vì con khỉ đen này rất tinh tường vùng Man Hoang đại lục. Nó thường mang theo Vương Lâm phóng đi, dùng tốc độ nhanh như chớp để nhảy vào trong chụp lấy thảo dược rồi chạy đi như điên không thèm ngoảnh mặt lại.

Thậm chí mỗi lần cướp đoạt xong tên khốn này còn không kìm chế được sự vui sướng mà gầm rống, giống như… Nó cảm thấy rất thỏa mãn với hành vi của chính mình.

Vương Lâm lại càng cảm thấy cười khổ chính là hắn mơ hồ nhìn ra con khỉ đen này hình như rất nổi danh trong đám hung thú trên Man Hoang đại lục. Hơn nữa con khỉ lại rất thuần thục tránh né những đòn tấn công ở sau lưng, giống như nó thường xuyên phải làm như thế này vậy.

Những con hung thú truy kích kia nếu chỉ là bị người ta cướp thảo dược lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ không đuổi theo liên tục mấy ngày trời, lại càng không tiếc sự lộ ra vẻ điên cuồng và… căm hận.

Trong lòng Vương lâm đã sớm có suy đoán, đặc biệt là trong sào huyệt của một số hung thú. Dược thảo thường không phải sinh trưởng trên núi mà mọc lên ở một số địa phương khác, những địa phương đó nếu là Vương Lâm cũng phải tản thần thức ra mới có thể phát hiện ra được, vì có sương mù bao phủ nên rất khó nhận ra.

Nhưng con khỉ đen này thì không, nó hình như đã biết trước những địa phương có thảo dược rồi, nên chỉ việc dùng tốc độ như tia chớp phóng tới cướp rồi bỏ chạy là được. hình như đã từng có thời gian con khỉ đen này ở địa phương đó để quan sát kỹ lưỡng, hắn một mực chờ đợi cơ hội cướp đoạt.

Sau mấy ngày liên tục cướp đoạt, con khỉ đen này lại càng rõ ràng trở nên thân thiết với Vương Lâm. Khi nó dùng ánh mắt nhìn lên Vương Lâm đang ngồi trên bờ vai, thì vẻ mặt giống như đang nhìn kẻ động đạo.

Cũng chính vì những phát hiện này mà Vương Lâm nhớ lại tình cảnh xảy ra trước khi thu phục con khỉ đen. Lúc đó nó rõ ràng biểu lộ ra thân tu vi dũng mãnh, con khỉ đen bị tương nhưng nó vẫn không chịu khuất phục, đồng thời trong mắt còn lộ ra sự tức giận và không cam lòng. Cho đến khi bị cái chết uy hiếp nó mới chịu khuất phục. Chắc chắn tên cặn bã chuyên đi cướp đoạt dược thảo của những con thú khác này đối mặt với kẻ cướp đoạt của chính mình thì có tâm tư vô cùng phức tạp.

- Nhưng, những hung thú truy kích này cũng hơi nhiều rồi đấy…

Vương Lâm khoanh chân ngồi trên vai con khỉ đen, hắn quay đầu nhìn thoáng qua tình cảnh bụi đất bay ngập trời ở phía sau, bên tai liên tục vang lên tiếng gầm rống tức giận. Văn Thú đã sớm bị Vương lâm bỏ vào trong túi trữ vật, tình cảnh hiện nay không thích hợp cho Văn Thú xuất hiện.

Những hung thú truy kích phía sau đã thật sự quá nhiều, đặc biệt là có những con mãnh thú rõ ràng không bị cướp dược thảo nhưng khi trên đường đi nhìn thấy con khỉ đen thì cũng điên cuồng gia nhập vào trong đoàn quân truy đuổi, bắt đầu truy sát con khỉ.

Từ xa nhìn lại thì thấy ở phía sau con khỉ đen, số lượng hung thú đã nhiều đến mức không còn giới hạn. Chỉ thấy một đám bụi đất khổng lồ giống như thủy triều đang cuồn cuộn phóng về phía con khỉ đen.

Nhưng con khỉ đen lại ra vẻ giống như chẳng nhìn thấy gì xảy ra ở phía sau, mỗi khi nó cất bước thì thân thể lại vặn vẹo để né qua những thần thông phía sau cực kỳ điêu luyện. Đám hung thú ở phía sau bị nó ép đến mức liên tục gầm rống, giống như đang mở miệng chửi bới.

Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, trước mặt lập tức xuất hiện một tờ giấy màu vàng được bay ra từ túi trữ vật. Tờ giấy này được dán lên bả vai của con khỉ đen.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc, một luồng sáng màu vàng đất từ trên người con khỉ đen bùng lên, luồng sáng phóng đến tận chân trời. Thân thể con khỉ đen này lập tức run lên, trong mắt lộ ra vẻ hả hê. Tốc độ của con khỉ lập tức tăng lên rất nhiều lần, nó lập tức bỏ qua đám thú mà lướt thẳng về phía trước.

Nhưng nó cũng không bỏ đi ngay lập tức mà xoay người đi vòng ra phía sau đoàn thú. Con khỉ đen không những chẳng tiếp tục chạy trốn mà phóng thẳng về đoàn thú phía trước. Con khỉ dùng tốc độ cực nhanh rồi trực tiếp nhảy thẳng vào đàn thú, nó chạy thẳng một đường quyền đấm cước đá văng mãnh thú tạo thành một con đường trống. Nó cứ liên tục vào ra rồi từ bên cạnh phóng đi. Những tiếng gào rống lại liên tục vang lên, đám hung thú đang truy đuổi phía sau lại càng trở nên điên cuồng.

Vương Lâm thấy con khỉ cặn bã này vừa xông ra lại có ý muốn quay lại thì nhíu mày, hắn dùng tay phải vỗ lên vai con khỉ. Lúc này con khỉ lập tức dừng bước chân tấn công rồi tiếp tục bỏ chạy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, con khỉ khốn kiếp này lợi dụng tốc độ nhanh mà trên đường đi trở thành cường đạo đích thực. Tất cả địa phương đi qua mà nó biết được có thảo dược thì đều vơ vét sạch sẽ, lấy thảo dược đánh mãnh thú giữ sào huyệt rồi chạy đi.

Sau khi chạy một vòng quanh Man Hoang đại lục để vơ vét tài sản, con khỉ đen này hình như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, nó phóng đi mang theo cơn thủy triều mãnh thú ở phía sau. Khi Vương Lâm tính toán thời gian thì cũng không ngăn cản mà cứ để mặc con khỉ muốn làm gì thì làm.

Sau mấy ngày chạy quanh Man Hoang đại lục, Vương Lâm cũng dần biết được ví trí trung tâm đại lục này có tồn tại mãnh thú cấp bậc rất cao. Con khỉ đen dùng tốc độ cực nhanh xông thẳng vào khu vực trung tâm của Man Hoang đại lục, nơi đây cũng không có nhiều núi nhưng bên dưới chỗ nào cũng có sơn cốc.

Từ bên ngoài nhìn vào sơn cốc thường thấy sương mù lượn lờ, cũng không nhìn rõ cảnh vật bên trong. Nhưng bên trong lại có từng luồng khí tức âm trầm và uy áp chậm rãi truyền ra.

Con khỉ đen nhảy vào một vùng toàn là sơn cốc thì thần thức của Vương Lâm cũng trở nên ngưng trọng. Trong những sơn cốc này quá mức yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng gầm rống nào của mãnh thú truyền ra. Đặc biệt là khi con khỉ đen tiến vào thì đều cảm thấy trống trơn, giống như tất cả mãnh thú bên trong đã biến mất toàn bộ.

Không chỉ có Vương Lâm cảm thấy nghi hoặc, ngay cả tốc độ của con khỉ đen cũng chậm hẳn xuống. Nó nhìn chằm chằm về phía trước, không biết có nên tiếp tục tiến lên hay không.

Vương Lâm trở nên âm trầm nhưng mặt đất lại càng trở nên chấn động. Những mãnh thú truy kích phía sau đã theo vào khu vực trung tâm rồi phóng thẳng về phía con khỉ đen.

Vương Lâm ngẩng đầu, hai mắt lóe lên tinh quang. Hắn chỉ tay về phía trước, con khỉ đen lập tức cất bước tiến lên, tiếp tục chạy trốn về phía trước. Dưới thần niệm của Vương Lâm, tốc độ của con khỉ đen cũng không nhanh. Dần dần cơn thủy triều mãnh thú chi chít ở phía sau ngày càng gần, giống như dưới sự chỉ đạo của con khỉ mà đám thú kia đang xộc vào tất cả sơn cốc. Thời gian nhanh chóng trôi qua khi con khỉ đen liên tục xuyên qua sơn cốc, thủy triều mãnh thú cũng xông thẳng vào.

Đúng lúc này đột nhiên đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại, hắn phải đứng thẳng người lên nhìn chằm chằm về phía trước. Đúng lúc này một âm thanh thâm trầm từ phía trước chậm rãi truyền đến:

- Đây là lúc Ngũ Độc Môn chúng ta làm việc, những kẻ không liên quan mau rời đi…Ơ!

Âm thanh âm trầm kia vừa mới vang lên nhưng còn chưa kịp nói xong đã trở thành một tiếng hô kinh hãi.

Rõ ràng người kia đã thấy được sau lưng con khỉ đen kia đang điên cuồng phóng thẳng về phía trước kia chính là một con sóng mãnh thú khổng lồ không giới hạn.

Lúc này thần thức của Vương Lâm cũng phát hiện bên ngoài một sơn cốc cách đây ngàn trượng có tám cái đầu lâu khổng lồ. Đám đầu lâu kia đang hấp thu tử hồn vô tận, tất cả tử hồn lại hóa thành thần thông công kích lượn lờ khắp bốn phía sơn cốc.

Vương Lâm lại càng thấy rõ có một lão bà gầy còm đứng trên một cái đầu lâu.

Lão phụ nhân cũng co rụt đồng tử lại, địa phương này còn có sương mù bao phủ nên bà ta không nhìn rõ tình hình phương xa, thần thức cũng không thể bao phủ một phạm vi quá xa. Nhưng những chấn động của mặt đất lại dần dần truyền đến, chỉ trong nháy mắt trong phạm vi bao phủ của thần thức đã phát hiện ra một cơn thủy triều mãnh thú đang gầm rống rồi phóng tới.

Trong khoảnh khắc này, lão bà không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Nhưng tu vi đã đến trình độ giống như bà ta thì tâm trí rất cao. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy con khỉ đen khổng lồ, lão bà lập tức đoán ra được đoàn mãnh thú với số lượng khổng lồ phía sau chắc chắn đang truy kích con khỉ đen và tên tu sĩ tóc trắng đứng trên lưng nó.

Trong mắt lão bà đột nhiên lóe lên sát khí, tất nhiên bà sẽ không nghĩ rằng đây là chuyện ngẫu nhiên. Nếu không phải là người của Hoa Thanh Tông đến cứu viện thì chính là những tu sĩ của các tông phái cấp sáu đến sớm.

- Tới nhanh lắm!

Thân thể lão bà kia đột nhiên tiến về phía trước một bước rồi hóa thành một luồng tàn ảnh phóng thẳng về phía bốn con khỉ đen. Trong lúc lão phụ nhân này phóng về phía con khỉ thì có một luồng sương mù độc chậm rãi tỏa ra khắp bốn phía.

Hai mắt Vương Lâm lấp lánh, hắn lập tức hiểu được chính mình sẽ phải tham gia một cuộc chiến hiểu lầm. Hắn rất hiểu tám cái đầu lâu đang tạo thành trận pháp với mục đích bao vây và giết người hoặc mãnh thú trong sơn động.

Nhưng lúc này cũng không còn kịp giải thích, tốc độ của lão bà kia quá nhanh, kèm theo đó lại có cả gió độc, rõ ràng có ý muốn giết người. Vương Lâm phóng thẳng người lên trực tiếp bay khỏi bả vai của con khỉ đen. Tâm thần hắn lập tức ra lệnh, con khỉ lập tức thay đổi phương hướng không nói tiếng nào. Nó chạy vòng qua bên cạnh sơn động đang bị tám cái đầu lâu bao vây kia.

Lúc này tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết rồi chỉ về phía trước. Đột nhiên một luồng gió đen gào thét phóng ra, luồng gió này lại lập tức hóa thành một con hắc long gầm rống trong cuồng phong phóng thẳng về phía lão bà.

Tu vi của lão bà kia cũng giống như Tống Ngũ Đức năm xưa, đều là Tịnh Niết trung kỳ. Nhưng nhờ một thân độc công mà có được những thần thông kinh người vượt xa những kẻ cùng tu vi, vượt hơn hẳn Tống Ngũ Đức. Khi luồng gió đen kia đến gần, hai tay bà lão lập tức bấm pháp quyết, trong miệng phun ra ba luồng khí.

Luồng khí đầu tiên hóa thành một làn mây đỏ điên cuồng tản ra khắp bốn phía. Đám mây này cùng với con rồng do gió tạo thành đánh thằng vào nhau, những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa vang lên.

Luồng khí thứ hai tạo thành một dòng nước đen phu ra như mưa. Dòng nước này đi xuyên qua đám mây đỏ phóng về phía Vương Lâm. Trong mỗi giọt nước đen đều ẩn chứa những chất kịch độc trong đất trời. Nếu có một giọt rơi lên cơ thể thì lập tức làm cho xác thịt thối rữa thành nước trong nháy mắt.

Luồng khí thứ ba chính là một luồng sáng bảy màu lấp lánh. Luồng sáng này đột nhiên hóa thành một pho tượng khổng lồ cao trên trăm trượng.

- Mời độc vương hiện thân! Độc Linh Ẩn!

Vẻ mặt bà lão kia trở nên dữ tợn, vung tay ra thì có ấn thần thông đỉnh phong. Hai mắt pho tượng độc vương lộ ra u quang, luồng sáng này bùng ra giống như thực chất, ánh sáng giao thoa trước pho tượng rồi đột nhiên ngưng tụ ra một dấu ấn màu đen.

Khi dấu ấn này vừa mới xuất hiện thì lập tức ấn thẳng về phía Vương Lâm. Nếu bị cái ấn này đè lên thì thân thể không những trở thành bãi máu mà ngay cả nguyên thần cũng bị độc tính phát tác chết trong nháy mắt.

Lão bà kia là một người cực kỳ ác độc, vì muốn giết tên thanh niên tóc trắng phía trước để độc chiếm ngọc giản và phương pháp chế tạo Niết Không Đan, mà sau khi thi triển ra thần thông mạnh nhất còn lo Vương Lâm có thể tránh được. Vì vậy bà ta vung tay áo lên, một con rắn nhỏ như ngón tay lóe lên rồi phóng ra. Con rắn nhỏ này chính là Linh thú của bà ta, nó có màu đen kịt, nhưng đầu lại nhô lên một thứ giống như mào gà. Khi nó xuất hiện thì gió tanh lập tức nổi lên cuồn cuộn. Lúc này con khỉ đen cũng đang bỏ chạy về phía trung tâm, Vương Lâm thầm tính trong chốc lát, cuối cùng cũng không ngăn cản hành động của con khỉ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện