Chương 1181: Vân Hồn Tử đâu rồi?
Lần này đi vào trong vết nứt bảy màu Vương Lâm cũng có mưu đồ, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện xung đột với Thương Tùng Tử. Một tu sĩ Toái Niết trung kỳ thì Vương Lâm còn có thể chiến đấu được một trận, cho dù là hai Toái Niết trung kỳ cũng không sao, bởi gì đối phương và Thương Tùng Tử cũng không phải có quan hệ rất mật thiết.
Trên đường đi Vương Lâm âm thầm quan sát người đàn ông Đoan Mộc có thân thể như một đứa trẻ. Tên này là loại người có lòng dạ độc ác, quan hệ giữa hắn và Thương Tùng Tử cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Còn về Trần Thiên Quân người Dịch Thú Tông thì cũng không có mối quan hệ quá thân thiết với Thương Tùng Tử, chắc chắn kẻ đó cũng là loại người có mưu tính.
Những lão già chính thức có quan hệ thân mật với Thương Tùng Tử rõ ràng chỉ có hai người, đầu tiên là lão già họ Bàng, người còn lại chính là Vân Hồn Tử.
Dưới những phân tích của Vương Lâm, vì có sự tồn tại của Vân Hồn Tử mà Thượng Tùng Tử mới ung dung mời mọi người cùng đi. Dù sao chỉ cần Thương Tùng Tử và Vân Hồn Tử liên thủ lại, hơn nữa còn có lão giả họ Bàng ở bên cạnh thì sẽ là vô địch trong đội ngũ!
Cho nên nếu có thể hủy đi Vân Hồn Tử thì chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của Thương Tùng Tử. Hơn nữa tên Vân Tôn Tử này cũng không tốt đẹp gì với Vương Lâm, trên đường đi vẫn âm thầm dò xét hắn. Lúc này Vương lâm đã có quyết định, hắn tuyệt đối không thể để đối phương có cơ hội liên thut, phải ra tay đầu tiên! Trước mắt đã có cơ hội cực tốt.
“Toái Niết trung kỳ!”
Nghĩ đến một trận chiến với Toái Niết trung kỳ mà tâm thần Vương Lâm trở nên phấn chấn. Lúc này hắn quay đầu lại, Thiết Kiếm trong tay đột nhiên được nâng lên rồi chém mạnh về phía dưới.
Uy lực của Thứ Không Niết Bảo làm kinh động thiên địa, chỉ trong khoảnh khắc đó đã có những luồng kiếm khí ngập trời gào thét phóng thẳng về phía Vân Hồn Tử.
Vân Hồn Tử biến sắc, khoảng cách giữa lão và Vương Lâm không xa, lại đang ở khá gần vết nứt bảy màu. Lúc này Vân Hồn Tử cũng không kịp suy nghĩ nghiều, khoảnh khắc khi luồng kiếm quang phóng đến gần thì lão gầm nhẹ một tiếng, hai tay lão bấm pháp quyết rồi vung lên phía trước. Những ngọn lửa linh hồn đang vờn quanh cơ thể lập tức lao ra để đối kháng với kiếm quang cực mạnh của Vương Lâm…
Trong nháy mắt ngọn lửa linh hồn phóng về phía Vương Lâm rồi đánh thẳng vào luồng kiếm quang, những tiếng nổ ầm ầm vang vọng bốn phía nhưng ngọn lửa linh hồn lại lập tức thành một đám sương màu đỏ, lại tạo thành một đầu lâu rồi há miệng thôn phệ kiếm quang.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thân thể Vân Tôn Tử trở nên run rấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong mắt lộ ra cái nhìn khiếp sợ. Nhưng tu vi của lão dù sao cũng là Toái Niết trung kỳ nên một kiếm của Vương Lâm không đánh lão trọng thương. Lực tấn công làm Vương Lâm lùi người ra sau vài bước, nguyên thần chấn động, hắn sắp biến mất trong khe nứt bảy màu.
- Tiểu bối muốn chết!
Vân Hồn Tử gầm nhẹ lên một tiếng rồi phóng tới, tốc độ quá nhanh, chỉ sau khoảnh khắc đã tiến đến sát bên.
Thời gian không đủ để Vương Lâm tiếp tục vung Thiết kiếm, trong mắt hắn lại lóe lên hàn quang. Tình cảnh lúc này đã vượt ra ngoài dự định của hắn, Toái Niết trung kỳ không thể giết chết dễ dàng như vậy. Một kiếm vừa rồi chỉ đủ làm đối phương suy yếu mà thôi.
Thân thể Vương Lâm lùi ra phía sau, khi chuẩn bị tiến thẳng vào trong khe nứt thì Vân Hồn Tử đã đến rất gần. Khi chỉ còn nửa bước là tiến vào trong vết nứt thì Vân Hồn Tử nâng tay phải lên muốn thi triển thần thông. Khoảnh khắc này vẻ mặt Vương Lâm như cười như không, hắn há miệng hét lên:
- Định!
Trong nháy mắt tiên lực trong cơ thể hắn vận chuyển lên điên cuồng rồi hóa thành Tiên thuật Định Thân Thuật phóng thẳng về phía Vân Hồn Tử bao phủ lại. Khoảnh khắc này thân thể Vân Hồn Tử đột nhiên dừng lại.
Với tu vi của Vân Hồn Tử thì dù dừng lại nhưng chỉ sau khoảnh khắc là có thể đánh nát những sợi tơ vô hình của Định Thân Thuật. Nhưng Vân Hồn Tử cũng không kịp phá vỡ Định Thân Thuật, thân thể Vương Lâm đã tiến hẳn vào trong khe nứt, kiếm quang lại đôt nhiên lóe lên phóng thẳng về phía đầu lâu. Đúng lúc này tay phải Vương Lâm cũng đánh thẳng ra, lực lượng Cổ thần ẩn chứa biên trong nổ ầm lên một tiếng rồi lao về phía Vân Hồn Tử.
Kiếm quang quét qua khi Vân Hồn Tử đã phá vỡ Định Thân Thuật, trong lúc nguy hiểm lão chỉ kịp lách người qua. Một tiếng rên thảm vang lên, cánh tay phải của Vân Hồn Tử bị kiếm quang chém xuống máu tuôn xối xả.
Trong nháy mắt khi một quyền Cổ thần đập thẳng lên người, dù Vân Hồn Tử đã dùng thần thông ngăn cản nhưng vết nứt bên cạnh thân thể lão lại trở nên xiêu vẹo trong phạm vi lớn.
Trong mắt Vân Hồn Tử bùng lên sự sợ hãi, trong vết nứt này cũng có phương thức giống như truyền tống, tuyệt đối không thể thay đổi vị trí lung tung. Nếu không thì khoảnh khắc này vết nứt là cửa ngõ giúp đi qua hai thế giới sẽ truyền tống đến những vị trí khác.
Vương Lâm đã nhiều lần xuyên qua khe nứt không gian, dù hắn chưa bao giờ tiến vào vết nứt bảy màu giống như thế này nhưng hắn dám kết luận vết nứt giữa hai thế giới đều là như vậy. Hơn nữa vết nứt này cũng không được ổn định, vì vậy mà Vương Lâm lại càng thêm xác định.
Cho nên mục đích của Vương Lâm cũng không phải mạo hiểm giết chết một tu sĩ Toái Niết trung kỳ, mà chỉ lợi dụng khoảnh khắc xuyên qua vết nứt, bắt buộc phải làm cho Vân Hồn tử bị thương rồi thay đổi vị trí.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong khoảnh khắc, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt khi Vương Lâm tiến vào trong vết nứt thì cảm thấy hoa mắt, vì sự xuất hiện của Định Thân Thuật mà nguyên thần trong cơ thể bị phản phệ dữ dội, nhưng hắn cố gắng áp chế xuống. Khi Vương Lâm xuất hiện đã ở trong một thế giới kỳ dị.
Trong đây có trời, nhưng bầu trời lại lấp lánh những luồng sáng bảy màu, tất cả cảnh vật được những luồng sáng bảy màu bao phủ bên dưới cũng đều có bảy màu. Nhưng thế giới này cũng không phải rõ ràng mà có rất nhiều vị trí bị sương mù bao phủ, cũng có một vài nơi không có sương mù. Vương Lâm cũng không nhìn kỹ cảnh vật, hắn nhìn về phía đám người được truyền tống vào thế giới này đang đứng khắp bốn phía, không có Vân Hồn Tử. Lúc này trong lòng Vương lâm mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn đánh cuộc, hiện nay hắn biết mình đã thắng. Tình cảnh vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, Vân Hồn tử vì không có thần thông đề phòng mới bị Định Thân Thuật giữ chặt, nếu để lão thi triển thần thông thì trận chiến sẽ không thể kết thúc nhanh như vậy được.
Tất cả mọi người đang đứng trên một địa phương giống như tế đàn, nơi đây tu vi chỉ có trăm trượng. Lão già họ Bàng nhìn về phía Trước mà vẻ mặt lộ ra sự cảm khái và hồi ức. Đây là lần thứ ba lão đến nơi này, nhớ lại lần đầu tiên thì tất cả lão bằng hữu bên người đều chết sạch, lần thứ hai lại chết đi một phần. Đến hôm nay những người tiến vào đây chỉ còn lại ba người lần trước, trong lòng lão cũng không khỏi thầm than một tiếng.
Ánh mắt đồng tử Đoan Mộc lóe lên, hắn nhìn về phía trước rồi liếm liếm môi thì thào:
- Sương kia cũng chẳng phải sương mù…
Vẻ mặt Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông bên cạnh cũng trở nên cực kỳ kích động. Hắn hít vào vài hơi thật sâu, trong mắt lộ ra những luồng sáng kỳ dị. Chỉ có lão bà áo xanh khẽ nhăn lông mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên phấn chấn, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng nhìn về phía Vương Lâm, lão trầm giọng nói:
- Lữ đạo hữu, Vân Hồn Tử đâu?
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn cau mày nói:
- Lữ mỗ làm sao biết được hắn đi đâu!
- Vân Hồn Tử trước đó ở sau lưng ngươi, hai người các ngươi tiến vào đây cuối cùng, chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Thương Tùng Tử nhíu mày, tâm tình tốt đẹp khi tiến vào đây một lần nữa đã hoàn toàn tiêu tán khi Vân Hồn Tử mất tích. Trong lòng lão mơ hồ bùng lên những luồng mây đen:
- Bên ngoài chó chuyện gì hay không tại ha cũng chẳng biết, nhưng ta bước chân vào khe nứt trước, lúc đó cũng không thấy bên ngoài xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Lâm bình thản mở miệng nói.
- Lữ đạo hữu, trước đó lão phu cũng đã lưu ý, cũng thấy khoảng cách giữa ngươi và Vân Hồn Tử không xa. Chẳng lẽ ngươi tiến vào được mà hắn lại mất tích sạo?
Lão già họ Bàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm rồi chậm rãi nói. Vẻ mặt Thương Tùng Tử cũng trở nên âm trầm, lão nhìn qua Vương Lâm, trong lòng cảm thấy rất tức giận.
Cuộc nói chuyện giữa ba người đã dẫn đến sự chú ý của những kẻ khác. Đổng tử Đoan Mộc cười lên ha hả nói:
- Thú vị thật, chỉ tiến vào vết nứt mà đã mất một người.
Lão bà áo xanh chỉ quét mắt về phía Vương Lâm mà không nói câu gì.
Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông nhướng mày, hắn cũng không thèm để ý đến những vấn đề này mà ánh mắt tiếp tục nhìn về phía sương mù phương xa, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
- Bàng đạo hữu dùng lời nói phải thận trọng, nếu nói bậy sợ dẫn đến họa sát thân!
Vương Lâm cười lạnh rồi quét mắt nhìn về phía lão già họ Bàng.
Lão già họ Bàng chấn động tâm thần, lúc này nhớ lại cái chết của Ngô Thanh thì âm thầm hối hận mình lắm lời. Lão nhìn về phía Thương Tùng Tử.
- Lữ đạo hữu, xin cho lão phu một lời giải thích về chuyện này.
Thương Tùng Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lão biết Vân Hồn Tử vẫn luôn giám thị người thanh niên áo trắng trước mặt, nhưng lúc này mất tích thì rõ ràng có liên quan rất lớn đến người này.
- Nực cười!
Vương Lâm giận quá mà vười, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thương Tùng Tử rồi cười lạnh nói:
- Vân Hồn Tử tu vi Toái Niết trung kỳ, Lữ mỗ căn bản không phải đối thủ của hắn. Thương Tùng Tử đạo hữu muốn ta có lời giải thích, tại hạ không thể giải thích được.
- Vân Hồn Tử hắn có đầu có chân, hắn muốn đi đâu phải hướng về Lữ mỗ báo cáo sao? Đúng là vớ vẩn đến cực điểm. Nếu có người muốn đánh một trận thì Lữ mỗ sẽ phụng bồi!
Trong mắt Vương Lâm bùng lên hàn quang, lời nói của hắn rất sắc bén.
- Thật thú vị, Thương Tùng Tử, lời nói của vị đạo hữu này rất có đạo lý. Vân Hồn Tử có đầu có chân, có lẽ hắn không muốn tiến lên hoặc hắn không muốn đi cùng một chỗ với chúng ta, nói không chừng đã đi đến một vị trí nào khác rồi!
Đồng tử Đoan Mộc liếc mắt nhìn Vương Lâm, hắn dùng giọng the thé nói với Thương Tùng Tử.
Thương Tùng Tử nhíu mày, lão cũng có chút nghi ngờ về chuyện này. Với tu vi của Vân Hồn tử thì tên họ Lữ này trừ khi ẩn giấu tu vi cực sâu, nếu không sẽ không thể giết chết Vân Hồn Tử trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy được.
Thương Tùng Tử quét mắt nhìn qua Vương lâm, sau đó lại cố gắng loại bỏ ý nghĩ Vân Hồn Tử bị người ta chém chết. Đặc biệt là Vân Hồn Tử cũng giống như lão, cũng đều là loại người rất am hiểu địa phương này, trước đó đã tiến vào đây hai lần…
“Chẳng lẽ… Vân Hồn Tử biết được một con đường khác, cho nên trong khoảnh khắc khi tiến vào đây đã thay đổi phương hướng để truyền tống đi sao? Khả năng này tuy có nhưng cũng có thể là tên họ Lữ này và Vân Hồn Tử chiến đấu với nhau, vì vậy làm cho khoảnh khắc khi Vân Hồn Tử xuyên qua vết nứt lại bị truyền tống đến địa phương khác. Nhưng nếu đã như vậy thì vì sao tên họ Lữ này lại được truyền tống đến đây bình yên vô sự?”
Trong lòng Thương Tùng Tử cũng không thể xác định rõ ràng chuyện này. Lão nhìn qua Vương Lâm rồi ôm quyền trầm giọng nói:
- Chuyện này là lão phu lỗ mãng, Lữ đạo hữu đừng nên để bụng!
Vương Lâm cũng hừ lạnh rồi ôm quyền nhưng không nói câu nào.
Khoảnh khắc này trong không gian được những luồng sáng bảy màu bao phủ, trong một sơn cốc rất sâu được sương mù cuộn quanh, vẻ mặt Vân Hồn Tử tái nhợt đang khoanh chân ngồi trên mặt đất. Lão vội vàng nhìn qua bốn phía, cánh tay phải đã không còn chảy máu nhưng vẻ mặt lại mơ hồ lộ ra sự kinh hoàng.
- Chết tiệt, không ngờ lại được truyền tống đến nơi này!
Tâm thần Vân Hồn Tử run rẩy, lão liếm liếm đôi môi khô khốc rồi dùng ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn về phía sơn cốc đang được bao phủ trong sương mù nồng đậm.
Trong sương mù còn mơ hồ truyền ra những tiếng gầm rống và mùi máu tanh.