Chương 1209: Có thể sao?
Nguyệt Phệ tộc là một trong bảy đại cường tộc của Thái Cổ Tinh Thần nên có được một tinh vực rất rộng, vì tổ tiên ngày xưa lập được công lao rất lớn cho Thái Cổ Tinh Thần nên địa vị của Nguyệt Phệ tộc trong Thái Cổ Tinh Thần cũng rất cao. Bọn họ có ba người là Chưởng Tôn của hội trưởng lão, vì vậy mà Nguyệt Phệ tộc được hưởng vinh hoa phú qua rất nhiều năm tháng.
Phía bắc tinh vực của Nguyệt Phệ tộc có một địa phương cấm, nơi đây không cho phép bất kỳ một tộc nhân nào bước chân vào. Bên ngoài cũng được canh giữ rất nghiêm, chỉ một vài người có thân phận mới được tiến vào tu luyện.
Trong cấm địa của địa phương tuyệt mật này có chín pho tượng khổng lồ, những pho tượng chính là các Cổ Thần, trên mỗi pho tượng Cổ Thần đều có một lão già Nguyệt Phệ tộc. Hai tay đán người này đang bấm những pháp quyết kỳ dị như đang cưỡng chế hấp thu lực lượng của những pho tượng Cổ Thần.
Từ thời Thái Cổ đến nay, sau khi phản bội lại Cổ Thần thì giờ nào khắc nào Nguyệt Phệ tộc cũng cố gắng nghĩ ra phương pháp để đạt được lực lượng Cổ Thần, có thể lấy được quyền lợi của Cổ Thần. Bọn họ kỳ vọng một ngày nào đó có thể xóa sạch những khuất nhục của bộ tộc ở thời kỳ Thái Cổ, có thể làm cho Cổ Thần tộc trở thành nô lệ của Nguyệt Phệ.
Vì mục tiêu này mà tất cả Nguyệt Phệ tộc đã triển khai toàn lực liên tục nghiên cứu và cân nhắc, sau một thời gian rất dài, cuối cùng bọn họ cũng nghiên cứu ra một phương pháp có thể thôn phệ Cổ Thần.
Nhưng phương pháp này lại tồn tại những sơ hở và mối nguy hiểm khủng bố, cho đến ngày nay trong đám người bọn họ chưa kẻ nào hoàn toàn thành công.
Lúc này chín lão già đang ngồi trên những pho tượng Cổ Thần chính là loại người có thiên tư cực cao trong Nguyệt Phệ tộc, cũng là những kẻ có tu vi cao thâm cho nên mới được phép tiến vào địa phương này tu hành.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong yên lặng, địa phương cấm địa này cực kỳ lặng lẽ, không có bất kỳ nguồn gốc của sự sống mà giống như một tử vực. Nhưng khoảnh khắc này khi hư ảnh Cổ Thần bị tộc nhân Nguyệt Phệ tộc triệu hồi ra trong thế giới bảy màu, lại bị Vương Lâm dùng thân phận vương tộc Cổ Thần để xóa bỏ những ý chí đã giao ước từ thời kỳ Thái Cổ.
Chín pho tượng trong cấm địa Nguyệt Phệ tộc lại phát ra những âm thanh ầm ầm long trời lở đất, hàng loạt vết nứt khủng bố lan tràn trên chín pho tượng. Biến cố bất ngờ này lập tức làm cho chín lão già đang nhập định trên những pho tượng Cổ Thần bừng tỉnh trở lại, vẻ mặt bọn họ lộ ra vẻ khiếp sợ, đồng thời còn tỏ ra mờ mịt. Nhưng đám người này lại không thể biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tai biến này lại không chấm dứt, khoảnh khắc khi chín lão già kia phóng người lên thì pho tương Cổ Thần đầu tiên đã sụp đổ ầm ầm, lực lượng Cổ Thần tiêu tán trong trời đất.
Đúng lúc này pho tượng thứ hai cũng lập tức chấn động, những vết nứt bên trên ngày càng nhiều. Khoảnh khắc sau, chín lão già trợn mắt há mồm nhìn pho tượng này hóa thành bụi đất. Sau khi nhìn thấy bảy pho tượng còn lại đang xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, vẻ mặt đám người này lập tức có biến đổi lớn.
- Không tiếc toàn lực để ngăn cản những pho tượng Cổ Thần nô lệ tan vỡ.
Một tiếng gầm rống kinh thiên truyền đến trong một luồng thần niệm không thể nào tưởng tượng. Một lão già tang thương toàn thân mặc nguyệt bào từ phương xa gào thét phóng đến. Lão vung tay lên, tinh không này lập tức được bao phủ trong ánh trăng. Nguyệt Phệ tộc cực kỳ cuồng vọng, dám gọi Cổ Thần là nô lệ nhưng trong lời nói có thể thấy được dục vọng của Nguyệt Phệ tộc.Phương xa cũng có vài luồng khí tức hùng mạnh phóng đến.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong lòng tất cả đám người khi phóng đến đây đều đồng thời vang lên câu hỏi này.
- Có vương tộc Cổ Thần xóa bỏ quy ước Thái Cổ!
Lão già tang thương mặc nguyệt bào ngẩng đầu nhìn vào hư vô, lão nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu. Nhưng lúc này trong ánh mắt lão già lại bùng lên một tia sáng sợ hãi và kinh hoàng, càng ngày càng nồng đậm...
Vương Lâm không biết những tình cảnh đang xảy ra ngoài Thái Cổ Tinh Thần, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên bên tai càng ngày càng yếu, cuối cùng cũng tiêu tán. Thân thể tên thanh niên Nguyệt Phệ tộc hóa thành nước máu chảy theo nửa bộ hài cốt của Chiến Tinh Dã nhỏ xuống đất.
Xương cốt của người thanh niên này đã hoàn toàn vỡ vụn rồi rơi xuống lả tả. Nhưng vẫn còn lại hai khúc xương dược giữ lại trên hai cây đinh bảy màu.
Vương Lâm cũng không chú ý đến tình cảnh này, ánh mắt hắn đang chuyển lên người Chu Tước bạch sắc để cảm nhận ngọn lửa bên trên ngày càng nồng đậm. Cuối cùng Chu Tước cũng hót lên một tiếng kinh thiên động địa, khoảnh khắc này con chim lại lao thẳng xuống rồi chui vào mắt trái Vương Lâm.
Trong khoảnh khắc toàn thân Vương Lâm lập tức bùng ra ngọn lửa ầm ầm bao phủ tất cả không gian kỳ dị này. Thân thể hắn lóe lên rồi rời khỏi nơi đây tiến ra khỏi vết nứt, sau khi xuất hiện bên ngoài đỉnh núi được bao phủ trong tấm màn thì lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Khi những luồng sáng bảy màu từ trên trời chiếu xuống thì lập tức xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo giống như đang bị thiêu đốt mà bốc cháy. Lúc này độ nóng của ngọn lửa ẩn giấu trong cơ thể Vương Lâm không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ đang rút lui.
Mắt trái Vương Lâm bùng ra ngọn lửa kinh người, khi bắt đầu thì ngọn lửa này còn có màu đỏ thẫm nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại biến thành màu trắng, lúc này mắt trái Vương Lâm hầu như đã trở thành một vùng sáng trắng.
Chu Tước lại sắp thức tỉnh lần thứ ba! Sau khi hấp thu chiếc lông vũ trên khu chợ Bồng Lai đại lục, thôn phệ linh hồn tổ tiên con chim lửa được tộc nhân Hỏa Tước tộc triệu hồi ra thì khoảnh khắc này cơ hội để Chu Tước thức tỉnh lần thứ ba lại tiến đến.
Lúc này những luồng sáng bảy màu trong thiên địa liên tục bị ép phải rút lui, những con sóng nhiệt lấy Vương Lâm làm trung tâm rồi bùng ra khắp bốn phương tám hướng tạo ra những âm thanh ầm ầm. Khoảnh khắc này vết nứt bên ngoài tấm màn cấm chế đã khép lại, nhưng vì vậy mà ngọn lửa lại lan tràn trong cấm chế rồi càng ngày càng bốc lên cao.
Bộ giáp đỏ thẫm bên ngoài cơ thể Vương Lâm đang liên tục hấp thu nhiệt độ khủng bố bùng ra từ trong coe thể, bốn phía lại tràn ngập trong biển lửa thiên hỏa. Biển lửa bùng lên giống như đang tranh nhau tỏa sáng trong thiên địa.
Chu Tước lầ tồn tại điều khiển tất cả lửa trong thiên địa, không kẻ nào biết được nguồn gốc của nó từ đâu, nhưng từ thời thiên địa sơ khai và ẩn chứa ngũ hành thì Chu Tước đã là một trong những sinh vật có quên lợi điều khiển ngọn lửa. Cho đến ngày nay mức độ chân thật của truyền thuyết này không còn là vấn đề quan trọng nữa, quan trọng là từ Thái Cổ đến nay có một bộ tộc có tên là Chu Tước được sinh ra từ lửa, vạn năm bất diệt.
Tất cả tộc nhân trong bộ tộc này đều tu luyện lực lượng của ngọn lửa, cũng có ký hiệu Chu Tước trên người. Khi những ký hiệu này thức tỉnh thì đại biểu cho Chu Tước lại có một lần lột xác, đại biểu cho lực lượng ngọn lửa lại càng kinh thiên động địa. Từ thời Thái Cổ đến nay, bộ tộc Chu Tước không thiếu người có lần đầu tiên thức tỉnh, nhưng sau khi trải qua muôn đời thì huyết mạch trở nên cực kỳ thưa thớt và hỗn tạp vì vậy mà quá trình thức tỉnh lại càng ngày càng ít.
Vì vậy mà không cần nói đến những người thức tỉnh lần thứ hai, ngay cả thời kỳ Thái Cổ cũng không có nhiều lắm, ngày nay lại cực kỳ hiếm thấy. Nếu người nào có thể thức tỉnh lần thứ hai thì cũng đủ để làm cho tất cả tộc nhân Chu Tước phải chấn động.
Nhưng nếu tất cả mọi thứ mà so sánh với lần thứ ba thức tỉnh thì giống như đom đóm và ánh trăng, những kẻ có lần thứ ba thức tỉnh đã hoàn toàn bị diệt sạch từ thời kỳ thượng cổ. Chỉ có thời kỳ viễn cổ, thậm chí là rất nhiều năm tháng trước thái cổ có vài người thiên tư kinh người vượt qua được tầng cảnh giới này, nhưng nếu nói cụ thể có hay không thì chẳng ai dám khẳng định. Những người có ba lần thức tỉnh chính là linh hồn của ngọn lửa trong thiên địa, có thần thông hiệu lệnh tất cả ngọn lửa.
Lúc này Vương Lâm đang ở trong trạng thái thức tỉnh lần thứ ba, ngay cả bộ giáp bên ngoài cũng không thể chịu nổi luồng nhiệt độ từ trong cơ thể hắn bùng ra. Chỉ sau khoảnh khắc bộ giáp lập tức hóa thành chất lỏng, nhưng nó không chảy ra ngoài mà tất cả đều bị Vương Lâm hấp thu vào trong cơ thể.
Biển lửa được bùng ra từ trong cơ thể Vương Lâm lập tức bao phủ toàn bộ không gian trong tấm màn cấm chế.
Ngọn lửa này có màu trắng, có được uy lực hủy thiên diệt địa. Khi tất cả ngọn lửa bùng lên thì giống như đang luyện hóa thân thể Vương Lâm, hắc khí bùng ra bên ngoài nhưng còn chưa kịp tản ra đã bị lửa đánh tan.
Ngọn lửa trong tấm màn cấm chế đang bị thiêu đốt càng ngày càng nhỏ và phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Ngay cả cánh cửa đá có ký hiệu tia chớp cũng xuất hiện vết nứt, thân thể cô gái áo xanh khoanh chân ngồi trong động phủ đột nhiên run rẩy rồi trực tiếp hóa thành không khí biến mất. Càng thêm kinh hoàng chính là những luồng sáng bảy màu đang vờn quanh thú hồn trong động phủ bị luồng nhiệt độ đánh thẳng vào thì có một vài con trực tiếp tan vỡ, cũng có một số thú hồn bị thiêu cháy. Nhưng tất cả đạo niệm đều không tiêu tán mà dùng một phương pháp cực kỳ quỷ dị dung nhập vào trong ngọn lửa.
Như vậy mà ngọn lửa giống như tự có được ý chí, nhưng không phải chỉ là một loại mà vô cùng vô tận. Nhưng cuối cùng tất cả đều phóng vào trong tâm thần Vương Lâm rồi trở thành vật bị điều khiển.
Chỉ sau khoảnh khắc ngọn núi trong tấm màn cấm chế đã hoàn toàn tan vỡ, những tảng đá vụn bị văng ra lại bị thiêu đốt hóa thành hư không. Lúc này chỉ còn lại những thú hồn cấp mười hai và cấp mười ba trong động phủ được những luồng hòa quang bảy màu bao phủ bên ngoài mới có cơ hội tồn tại, tất cả đều bay bổng trong không trung giữa biển lửa ngập trời.
Khoảnh khắc khi ngọn núi này tan vỡ, ngọn lửa cấm chế lập tức đạt đến mức độ đỉnh phong không thể tưởng tượng nổi. Tất cả biển lửa dùng khí thế khủng bố quét về bốn phía, sau khi tấm màn Tuế Nguyệt cấm bên ngoài chịu được vài đòn tấn công thì vết nứt lần trước lại được mở ra. Nhưng vết nứt lại không dừng lại mà liên tục bị xé rách, biển lửa và sóng nhiệt bên trong giống như được mở ra một con đường, tất cả đều lao qua khe hở ra ngoài, khoảnh khắc sau đã thiêu đốt bên ngoài tấm màn cấm chế.
Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang vọng, tấm màn Tuế Nguyệt cấm lập tức hóa thành một hỏa cầu bốc cháy rồi tan vỡ đùng đùng.
Khoảnh khắc khi tấm màn sụp đổ, thiên địa đột nhiên chấn động, ngọn lửa bùng ra cực kỳ khủng bố rồi cuốn ra ngoài thiên địa trong thế giới bảy màu. Lúc này lão già tóc trắng đang khoanh chân ngồi ở vị trí sâu nhất của thế giới bảy màu đột nhiên mở bừng mắt, bên trong tràn đầy nỗi sợ hãi. Lão vội vàng đứng dậy nhìn về phương hướng của Vương Lâm.
Trong cung điện đang bay bổng giữa tinh không mênh mông ở Thái Cổ Tinh Thần đã không còn bùng lên hào quang mà trở nên đen tối, nhưng những ngọc giản đang trôi nổi bên trong lại bùng ra những luồng sáng êm dịu, mơ hồ chiếu sáng cả cung điện.
Đại điện là một vùng cực kỳ yên tĩnh làm người ta cảm thấy đáng sợ, những âm thanh tách tách của ngọn lửa đang bùng cháy vang lên bên tai. Cây nến trong đại điện đột nhiên bùng cháy, ngọn lửa bên trên đột nhiên lung lay làm đại điện lúc sáng lúc tối, càng trở nên âm u.
- Ngọn lửa thiêu đốt càng mạnh, nếu dùng để thiêu đốt linh hồn thì cực kỳ tuyệt vời...
Giọng nói lẩm bẩm lại trở nên vang vọng, một ngón tay héo rũ và già nua xuất hiện bên cạnh ánh nến rồi khẽ điểm lên ngọn lửa làm cho ánh lửa càng ngày càng mạnh. Nhưng ngọn lửa bùng lên cũng không thể chiếu sáng vị trí ngón tay của chủ nhân.
- Ngươi không sợ sau khi ngọn lửa kia trở nên mạnh mẽ thì thiêu cháy ngón tay chính mình sao?
Trong đại điện đột nhiên vang lên một giọng nói thứ hai, lời lẽ trong câu nói lạnh như băng.
- Có thể sao?
Ngón tay đưa hẳn vào trong ánh nến, để cho ngọn lửa tùy ý thiêu đốt...
Đúng lúc này đồng tử trong mắt lão già tóc trắng ở sâu bên trong thế giới bảy màu đột nhiên co rút lại. Lão giống như đã nhận được mệnh lệnh, thân thể lóe lên hóa thành một luồng cầu vồng gào thét phóng về phía Vương Lâm.