Chương 1263: Cá và chim
Loại cảm giác trầm mặc này giống như năm xưa từ biệt trên Bồng Lai, lúc đó hai người đứng trong tinh không, chỉ biết đảo mắt nhìn nhau.
Vương Lâm trầm mặc vì hắn không biết nên nói gì, dù là cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ, hay vòng tay Lý Thiến Mai trao tặng trước khi ly biệt cũng làm cho Vương Lâm nói không nên lời.
Vòng tay Lý Thiến Mai đã cứu mạng Vương Lâm trong thế giới bảy màu, hắn bắt buộc phải báo đáp lại nàng, nhưng cũng không phải báo đáp trên phương diện tình cảm.
Lòng của Vương Lâm đã chết, nếu sắp xếp lại cũng chỉ có một mình Lý Mộ Uyển... Trừ khi thiên địa hủy diệt, trừ khi hắn tiêu đạo và tử vong, khoảnh khắc đó có lẽ hắn sẽ lựa chọn con đường khác không giống như vậy.
Nhưng lúc này Vương Lâm không thể làm được, cũng có thể nói Lý Thiến Mai còn chưa chính thức đi vào tận đáy lòng hắn. Vương Lâm chỉ có cảm giác là đạo hữu bình thường với nàng, nhưng khi vòng tay xuất hiện tạo thành bước ngoặt vận mệnh lại làm cho cảm giác này trở nên phức tạp.
Thậm chí Vương Lâm còn có một loại cảm giác, Lý Thiến Mai rất xuất sắc, vốn cũng không có hảo cảm với mình, nhưng giữa hắn và nàng cũng chỉ quen biết nhau vì ba vấn đề, ngoài điều này ra cũng không còn bất kỳ thứ gì khác.
Hắn và nàng không cùng nhau sống trong Tu Ma Hải, không cùng đợi chờ nhau mấy trăm năm Vân Thiên Tông, cũng không có rung động hồng nhan trở thành xương khô trong sơn cốc, cũng chẳng có tiếng đàn nào bao quanh Vương Lâm trong hai ngàn năm tu đạo.
Hắn và nàng cũng không cùng nhau nhìn thấy thiên địa tiến đến, lúc đó Vương Lâm ngửa mặt lên trời gào thét, hắn đau khổ hét lên một câu rung động thiên địa.
- Thiên bắt nàng chết, ta phải cứu nàng về!
Đây là một lời hứa hẹn, trong đời Vương Lâm đây là lần đầu tiên hắn hứa với một người phụ nữ.
Cho nên khi đối mặt với Lý Thiến Mai, Vương Lâm vẫn trầm mặc.
Vương Lâm có rất nhiều cảm giác phức tạp với Lý Thiến Mai...
- Có thể nói chuyện với muội một lúc không?
Lý Thiến Mai khẽ cắn môi dưới, nàng ngồi trên lớp cỏ mịn trong khoảng sân nhỏ, ánh trăng rơi xuống làm cho nàng càng trở nên xinh đẹp động lòng người, trong không khí còn ẩn giấu mùi hương của Lý Thiến Mai. Lúc này bầu không khí hình như cũng trầm tĩnh trở lại.
- Sau trăm năm, huynh thế nào...
Lý Thiến Mai khẽ cúi đầu, bàn tay ngọc vuốt nhẹ những cây cỏ, cỏ xanh cuốn lấy ngón tay mịn.
- Khá tốt!
Vương Lâm nói khẽ.
- Bức tranh con sông, huynh đã xem qua chưa?
Lý Thiến Mai cười khẽ rồi ngẩng đầu, nàng nhìn về phía Vương Lâm, vẻ mặt bùng lên sự yên lặng, ẩn giấu một cảm giác xinh đẹp không nói nên lời.
Ánh mắt Vương Lâm chuyển lên gương mặt đẹp của Lý Thiến Mai, một lát sau lại thu hồi, hắn cũng không nói gì.
- Cám ơn pháp bảo của huynh, nó làm bạn với muội trên chiến trường cô độc trong khe nứt, vượt qua trăm năm lặng lẽ...
Ánh mắt Lý Thiến Mai không xoay chuyển, nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm rồi khẽ nói.
Vương Lâm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không có lời nào vang lên.
- Vài ngày nữa muội sẽ phải đi...
Lý Thiến Mai vẫn nhìn Vương Lâm, hai mắt hình như khẽ run nhưng vẫn kiên định, vẫn nhìn về phía Vương Lâm. Những ngọn cỏ xanh mượt đang quấn trên ngón tay nõn nà, cỏ xanh hình như ngày càng nhiều, dù làm thế nào thì ngón tay vẫn không thể thoát khỏi vòng vây hoa cỏ.
- Ta... sẽ tiễn muội!
Vương Lâm vẫn trầm mặc nhưng chậm rãi mở miệng.
Trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra nụ cười, nàng khẽ trừng mắt rồi nói:
- Muội còn tưởng huynh sẽ không nói gì!
Vương Lâm cười khổ, hắn lắc đầu, chuyện không nói gì.
- Lần trước huynh cũng nói sẽ tiễn muội, có phải nếu muội không quay về thì huynh sẽ không tiễn?
Hai con ngươi trong mắt Lý Thiến Mai khẽ run rồi càng lúc càng dữ dội, nhưng vẫn nhìn về phía Vương Lâm.
- Lần này ta vẫn tiễn muội!
Vương Lâm khẽ tránh khỏi ánh mắt Lý Thiến Mai, hắn nhìn về phía đối phương, giọng nói khẽ vang.
Trên mặt Lý Thiến Mai cũng lộ ra nụ cười khổ, nàng ngồi bên cạnh Vương Lâm nhưng vẫn có một loại cảm giác giống như cách xa nghìn trùng, xa đến mức thế gian này không còn gì xa hơn nữa.
Giống như cá trong nước chim trên trời, cá nhìn chim bay lượn, chỉ có nước mắt hòa tan vào nước, chim không thể nào tới được... bởi vì ngăn cách giữa chúng chính là thiên địa, chính là mặt nước khó thể phá vỡ.
Tình cờ chim bay xuống bờ sông cũng thấy được cá, nhưng có lẽ tình cảnh này chỉ trong nháy mắt, cuối cùng chim vẫn tung cánh bay lên trời cao, chỉ còn lại những cơn gió được đôi cánh tạo nên làm mặt nước gợn sóng , tạo thành những vòng sóng đau thương. Cá vẫn đau thương, vẫn lặng lẽ ở dưới con sóng đau thương nhìn hình bóng chim bay về trời, nhìn hình bóng uy vũ tuyệt vời của bóng chim.
- Lần này muội đi, sợ rằng sẽ rất lâu mới trở về... hoặc là, sẽ mãi mãi không trở về...
Lý Thiến Mai khẽ nói, lời nói rơi vào tai làm Vương Lâm càng trở nên trầm mặc.
- Muội là một cô nhi được sư tôn nhặt được giữa trưa nắng gắt, được sư tôn nuôi dưỡng và lớn lên. Đến chiến trường Yêu Tông chính là số mệnh của muội... Nếu có một ngày, một ngày muội không trở về... Hy vọng huynh, huynh có thể nhớ...
Ngón tay đang quấn chặt cỏ của Lý Thiến Mai khẽ run lên, cỏ xanh lại càng quấn chặt hơn.
Lý Thiến Mai không nói cho Vương Lâm biết trăm năm qua hình bóng của hắn ngày càng trở nên rõ ràng trong lòng nàng, cũng không nói cho Vương Lâm biết vì đánh rơi cây bút kim sắc mà chính mình phải liều mạng dù trọng thương cũng phải lấy lại. Nàng càng không nói cho Vương Lâm, nàng có thể đến được Vô Cực Tông, nàng đã phải chịu áp lực cỡ nào.
Thân thể nàng cũng không thể chịu nổi dưới áp lực này, nếu muốn rời khổi chiến trường Yêu Tông thì chỉ có cái chết... mà nàng, dưới áp lực Phá Thiên Tông, dưới áp lực chém giết nơi khe nứt Yêu Tông cả trăm năm, nàng vẫn chọn cách rời đi. Nàng đi cũng chỉ vì muốn thu hẹp khoảng cách giữa mình và hình bóng trong lòng.
Nàng cũng không nói cho Vương Lâm biết, khi nàng bỏ đi thì Phá Thiên Tông lập tức có lời nói cực kỳ bất mãn với nàng, dù là Yêu Tông cũng khiển trách...
Nàng cũng không nói cho Vương Lâm biết, lần này nàng rời khỏi chiến trường sẽ mất cơ hội tiến vào Yêu Tông, mất đi cơ hội được Yêu Tông truyền đạo.
Tất cả mọi thứ, nàng không nói, Vương Lâm cũng không biết...
- Khi muội còn bé thì phát hiện mình rất khác người, tóc muội màu xanh, toàn bộ Vân Hải không có bất kỳ người nào tóc xanh... bây giờ muội vẫn còn nhớ rõ, đám bạn đùa chơi bên cạnh đều cười nhạo...
Lý Thiến Mai khẽ nói, vẻ cười khổ trong ánh mắt còn mang theo những ký ức từ thời thơ ấu.
- Muội tu đạo rất gian khổ, sư tôn vì muội mà luyện chế rất nhiều đan dược, vì được đan dược phụ trợ nên muội mới có tu vi ngày hôm nay... Tu vi của muội được Phá Thiên Tông ban cho... Nên, đi chiến trường là vận mệnh của muội.
Lý Thiến Mai vẫn quấn cỏ xanh vào ngón tay, nàng không buông ra, mà giọng nói dịu dàng của nàng lại làm cỏ co rút lại rồi quấn quanh ngày càng chặt.
Lý Thiến Mai đứng lên, thân thể uyển chuyển dưới mái tóc xanh, hai con ngươi nàng nhìn về phía Vương Lâm rồi nói khẽ:
- Nếu có một ngày muội chết, huynh phải nhớ từng có một người đi qua trong đời, có một cô gái tên là Lý Thiến Mai vội vàng đi qua đời huynh...
Vương Lâm nghe thấy những lời nói này thì cảm thấy đau đớn, vẻ mặt cũng tái nhợt. Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Thiến Mai, một lúc lâu sau lại khẽ gật đầu:
- Huynh sẽ nhớ!
Trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại lộ ra vẻ thê lương. Nàng nhìn về phía Vương Lâm giống như hoàn toàn khắc sâu đối phương vào trong ký ức, cũng giống như... hoàn toàn xóa bỏ hình bóng đối phương...
Trong thế gian có một loại khoảng cách mà tồn tại và lãng quên cùng nhau tồn tại, cũng không còn gì để đắn đo, cũng cực kỳ xa xôi. Giống như khoảnh khắc khi chim bay đi thì cá muốn vùng ra khỏi mặt nước, muốn thoát khỏi ngăn cách để nhìn thấy chim trời, nhưng cuối cùng cá lại rơi xuống nước, rơi xuống rất sâu...
Vương Lâm nhìn về phía Lý Thiến Mai mà vẻ cay đắng trong lòng càng nồng đậm... Trong lúc mơ hồ, trong đầu hắn hiện lên tình cảnh năm xưa khi Thiên Nghịch mở ra cánh cửa lớn, mình bước vào trong và thấy được những tình cảnh kiếp trước. Khoảnh khắc khi hình ảnh cuối cùng bùng lên, hắn thấy được chính mình hóa thành cánh chim bay giữa trời.
Trong lúc mơ hồ hắn thấy được cánh chim đang bay lượn trên không, đột nhiên bị một con cá lộng lẫy dưới sông thu hút. Ánh mắt chim trời rơi xuống dòng sông, nó cẩn thận nhìn con cá...
Khoảnh khắc này con cá ở dưới đáy cũng đảo mắt nhìn lên.
Hình bóng cô độc của Lý Thiến Mai làm bạn với ánh trăng, giống như những luồng gió nhẹ nhàng khẽ bao phủ toàn bộ không gian trong khoảng sân nhỏ. Lúc này hình bóng của nàng đã càng lúc càng xa.
- Cám ơn nàng!
Vương Lâm nhìn qua bóng lưng Lý Thiến Mai dưới ánh trăng, hắn khẽ nói.
- Tại sao phải cám ơn muội?
Lý Thiến Mai dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, vẻ mặt vẫn yên lặng như trước.
Vương Lâm trầm mặc một lát, tay phải khẽ lật, trong tay hắn lập tức xuất hiện một chiếc vòng tay.
- Nó đã cứu ta một lần...
Khoảnh khắc khi Lý Thiến Mai nhìn thấy vòng tay thì sự yên lặng trên gương mặt đã hoàn toàn tan vỡ, nàng kinh ngạc nhìn vòng tay, trên mặt lộ ra nụ cười. Lúc này nụ cười đã càng lúc càng đẹp, nàng đã đẹp đến mức kinh người.
- Muội nhớ trước đó đã... đã ném nó đi rồi mà!
Lý Thiến Mai khẽ trừng mắt, nàng nói.
- Sau đó ta vô tình nhặt được...
Vẻ mặt Vương Lâm có chút cổ quái, lời nói này hắn nói ra thì lập tức bùng lên cảm giác khó tin.
- Ừ! Thì ra huynh vô tình nhặt được...
Trong mắt Lý Thiến Mai bùng lên vẻ vui mừng, nàng khẽ gật đầu.
- Trả lại cho nàng!
Vương Lâm biết rõ Lý Thiến Mai đã hiểu lầm, nhưng vấn đề này cũng rất khó giải thích. Vương Lâm đứng thẳng người lên cầm vòng tay muốn trả lại cho Lý Thiến Mai.
- Nó là huynh nhặt được, huynh còn trả lại cho muội làm gì, nếu không muội sẽ ném đi nữa đấy!
Vẻ vui mừng trong mắt Lý Thiến Mai lại càng nồng đậm, nàng khẽ nhếch môi nhìn về phía Vương Lâm rồi xoay người bỏ đi.
- Huynh nhớ kỹ những gì đã nói đấy nhé, nhất định phải tiễn muội đi!
Lời nói của Lý Thiến Mai truyền đến rất dịu dàng, hình bóng của nàng dần biến mất trong ánh trăng. Nàng đi thẳng về phía căn phòng của chính mình trong đình viện.
Vương Lâm cầm lấy vòng tay rồi thầm than, một lúc lâu sau hắn thu hồi lại, ánh mắt lại chuyển ra bên ngoài đình viện.
Chỗ đó cũng có một cô gái khác đang đứng, người này xinh đẹp tuyệt trần, cũng đang nhìn về phía Vương Lâm, gương mặt lộ ra vẻ phức tạp, có chút hiu quạnh. Lúc này hình bóng hiu quạnh lại càng trở nên cô độc dưới ánh trăng, nàng yên lặng đối mặt với Vương Lâm.
Khoảnh khắc này giống như Vương Lâm đã trở về Chu Tước Tinh, đã trở về tới Hằng Nhạc Phái. Ngày đó cô gái tên là Liễu Mi có linh căn trời sinh, nàng đứng trong đám người Hằng Nhạc Phái, lần đầu tiên đứng trong đám người đảo mắt nhìn về phía một thiếu niên tên là Vương Lâm.