Chương 1315: Trận chiến định mệnh (5)

Ra khỏi trận pháp. Vương Lâm biết Thác Sâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Giờ phút này dù là hắn đã trọng thương nhưng vẫn cắn răng triển khai cắn nuốt điên cuồng. Người của Nguyệt tộc cũng không phải đều là cường giả. Trong mười vạn tộc nhân của Nguyệt tộc này đại bộ phận đều không chịu nổi một kích của hắn.

Vương Lâm gào thét một đường, thôn phệ vô số, thương thế trong cơ thể khôi phục với tốc độ kinh người. Xương cốt đã vỡ vụn nhanh chóng dung hợp lại, vết thương lại khỏi càng nhanh hơn.

Cả tinh vực của Nguyệt tộc trở thành một khu đại loạn! Lão giả ngồi khoanh chân trên tinh cầu duy trì trận pháp trong nháy mắt khi trận pháp sụp đổ liền phun máu tươi. Nhưng giờ phút này đám người duy trì trận pháp đều phải xốc lại tinh thần, một bộ phận lao tới sương mù màu đen do Vương Lâm hóa thành, một bộ phận dưới sự thống lĩnh của lão giả nhằm về hướng Thác Sâm.

Lão giả tóc bạc kia gầm nhẹ, tay phải vung lên, thân thể liền ầm ầm bành trướng, ấn ký trăng khuyết trên mi tâm xoay tròn, thân thể chợt hóa thành lớn cỡ trăm trượng, cơ hồ tương xứng với Cổ Thần !

Nguyệt tộc của bọn họ trong vô số năm nghiên cứu, muốn tự thân trở thành Cổ Thần mà sáng tạo ra thần thông, không ngừng hấp thu Cổ Thần lực, khiến cho thân thể ở một mức độ nào đó có thể mô phỏng Cổ Thần !

Hóa thành trăm trượng cũng không phải chỉ có mình hắn mà có chín người! Chín người này sau khi mô phỏng Cổ Thần liền có một lực lượng cực kỳ cường hãn, ầm ầm tấn công Thác Sâm!

Chỉ là bọn hắn căn bản không phải là đối thủ của Thác Sâm. Dưới tiếng gầm thét của Thác Sâm, đám người này ầm ầm lui về phía sau!

Lão giả nhằm vào Vương Lâm ngay trong nháy mắt khi lại gần hắn, thân thể Vương Lâm liền dung nhập thiên địa, lập tức tiêu tán, sau khi xuất hiện đã ở phương hướng khác, điên cuồng thôn phệ.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương tràn ngập dọc đường đi của hắn. Chỉ trong chốc lát đã có hơn ba vạn người bị Vương Lâm thôn phệ. Thương thế toàn thân hắn đã khôi phục được phân nửa. Không đợi tới khi lão giả Nguyệt tộc tới, hắn đã lao đi! Thác Sâm bên kia cũng gầm nhẹ.

- Phá cho ta!

Ầm một tiếng, một lão giả mô phòng Cổ Thần dưới một quyền của Thác Sâm, thân thể nổ tung. Chỉ là thân thể còn chưa tiêu tán thì sương mù màu đen đã tràn ngập tới, điên cuồng quét qua. Vương Lâm sớm đã chú ý tới nơi này, trực tiếp cuốn lấy lão giả, trong nháy mắt trước khi hắn chết đã thôn phệ!

Cả Nguyệt tộc hoàn toàn rối loạn, tộc nhân đều tản ra, nhanh chóng lui lại phía sau. Trên mặt đám người này lộ vẻ kinh hoàng. Rất nhiều người trong bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Thẩn còn sống, cũng là lần đầu tiên thấy sự cường đại của Cổ Thần !

Vương Lâm và Thác Sâm phối hợp thế này cũng là lần đầu tiên nhưng lại cực kỳ ăn ý. Tuy vậy thời gian này vô cùng ngắn ngủi. Đôi mắt Thác Sâm lúc này lóe lên hàn quang, sau khi đánh tan lão giả kia liền giơ tay phải lên, chộp thẳng tới Vương Lâm!

- Mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, hôm nay ngươi không trốn thoát đâu!

Vương Lâm sớm đã đề phòng Thác Sâm, giờ phút này khi thấy tay hắn chộp tới, khóe miệng nở một nụ cười lạnh. Thân thể hắn nhanh chóng lui lại phía sau, hai tay bắt quyết, trên mặt nổi gân xanh, huyết mạch bành trướng, hướng về phía Thác Sâm gầm nhẹ!

- Thuật của Cổ Thần, dòng chảy tinh thần!

Vừa nói, hai tay Vương Lâm chợt điểm vào mi tâm.

Ầm một tiếng, sáu tinh điểm xoay tròn, từ mi tâm bay ra hình thành một dòng chảy khống lồ. Cảnh tượng này không ngờ lại cũng kinh người như khi Thác Sâm dùng tinh điểm cắn nuốt.

Đây là thần thông của Cổ Thần, vốn Vương Lâm không có khả năng sử dụng. Hắn không có Cổ Thần lực cường đại như vậy. Nhưng hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn. Lúc trước ở trong đại trận phong thần, khi hắn thi triển Cổ Thần hư thuật đã dung hợp Cổ Thần lực mênh mông của Thác Sâm. Nhưng pháp thuật là do Vương Lâm triển khai. Hắn trong nháy mắt khi tàn cốt của Cổ Thần đánh tới liền lập tức hút đi một nửa Cổ Thần lực trong ký hiệu giữ lại trong cơ thể. Ngoài việc hắn muốn cho Thác Sâm bị thương dưới tàn cốt của Cổ Thần, còn là muốn thi triển ra Cổ Thần thuật vào lúc này!

Giờ phút này dòng chảy tinh thần xuất hiện, Cổ Thần lực cường hãn tràn ngập khắp nơi, bao gồm cả Cổ Thần lực bản thân Vương Lâm dung nhập vào trong thần thông này!

Một quyền của Thác Sâm ngay lập tức đánh vào dòng chảy tinh thần này, phát ra tiếng ầm ầm vang động. Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, thân thể lùi nhanh lại phía sau, tay phải giơ huyết kiếm, hung hãn chém mạnh về phía trước.

Thác Sâm cũng không chịu nổi. Hắn liên tiếp bị thương hai ba lần, lại càng không ngờ được là Vương Lâm có thể triển khai thần thông của Cổ Thần. Trong dòng chảy tinh thần nọ có vô tận lực hút, không ngờ trong nháy mắt khi nắm tay hắn đụng tới lại có một bộ phận Cổ Thần lực điên cuồng bị hút đi, hóa thành công kích của đối phương, va chạm với nắm tay hắn.

Tay phải hắn chấn động tới tê dại, bị dừng lại trong chốc lát. Chính trong khoảnh khắc này thì huyết kiếm của Vương Lâm chém tới, rơi vào cánh tay hắn!

Xoẹt một tiếng, ngón trỏ của hắn liền bị chặt đứt! Máu tươi phun ra. Đây chính là tổn thất lớn nhất của Thác Sâm từ khi hai người giao chỉến tới nay!

Tay đứt ruột xót. Trong mắt Thác Sâm tòa ra sát khí ngập trời. Hắn lúc này thậm chí không muốn thôn phệ mà chỉ muốn giết, giết, giết! Giết chết đồng tộc trước mặt này của hắn!

Nhưng ngay lúc Vương Lâm đang chuẩn bị đánh một trận theo số phận thì lão giả của Nguyệt tộc bị Thác Sâm đánh trọng thương lập tức lui lại phía sau. Thân phận cao nhất trong bọn họ là lão giả tóc bạc. Lúc này thần sắc hắn dữ tợn, khóe miệng mang theo máu tươi, nhìn chằm chằm vào Thác Sâm. Hắn hiển nhiên nhìn ra Thác Sâm và Vương Lâm là địch. Một khi hai Cổ Thần này quyết thắng bại xong thì Nguyệt tộc bọn họ hắn là phải chết!

Giờ phút này hắn không ngại đi trợ giúp Vương Lâm. Đây cũng chính là cơ hội của Nguyệt tộc bọn họ!

- Chư vị đồng tộc, mau phá tan Nguyệt linh, vì Nguyệt tộc chúng ta hiến tế!

Hắn vội vã nói, thần sắc mọi người đều lộ vẻ bi ai nhưng không chút do dự, dứt khoát điềm vào mi tâm. Ấn ký hình trăng rằm từ trong mi tâm bay ra, đồng loạt dung nhập vào trong cơ thể lão giả tóc bạc.

Toàn thân lão liền bành trướng, hai tay hướng về phía dưới hung hăng điểm một cái, miệng khàn khàn hét lớn:

- Lại xin thỉnh chí bảo của Nguyệt tộc, Cồ Thần tàn cốt!

Ngay khi lời nói này vừa vang lên trong nháy mắt, toàn thân hắn phát ra nguyệt quang ngập trời. Chỉ cốt Cổ Thần đang đâm trên mặt đất ầm ầm chấn động, ngay lập tức bay lên, tập trung vào Thác Sâm điểm một cái!

Tàn cốt của Cổ Thần này với tốc độ cực nhanh lao tới. Thác Sâm bốn bề thọ địch, một người chiến một đám người. Giờ phút này do ngón tay bị Vương Lâm chém đứt, trong cơn giận dữ Thác Sâm ngửa mặt lên trời gầm thét điên cuồng, không ngờ vung hai tay bắt lấy tàn chỉ của Cổ Thần kia. Toàn thân hắn nổi gân xanh, không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ của đốt xương ngón tay này, ầm ầm lui lại phía sau, vừa rít gào, tinh điểm trên mi tâm liền cấp tốc xoay tròn. Nhất là trong một viên mi tâm có phong ấn tu sĩ bước thứ ba, trong nháy mắt này bị Thác Sâm không chút do dự bùng nổ, hóa thành một lực lượng kinh khủng trực tiếp tràn khắp toàn thân Thác Sâm!

Xu thế lui lại phía sau của hắn chậm lại, gầm lên. Sáu tinh điểm xoay tròn hóa thành một dòng xoáy khổng lồ!

- Đây không phải là xương của Cổ Thần cửu tinh mà là chỉ là rất gần với cửu tinh thôi. Nuốt cho ta!

Hắn không ngờ lại muốn thôn phệ tàn cốt của Cổ Thần cửu tinh này, giống như là tu sĩ bước thứ ba, hút vào tinh điểm! Mà giờ phút này, sáu tinh điểm của hắn ngoại trừ nữ tu bước thứ ba ở Thái Cổ Tinh Thần hắn mới thôn phệ thì cũng chẳng còn người nào nữa!

Cảnh tượng này cho dù là Vương Lâm cũng bị rung động sâu sắc, không thể không sợ hãi sự điên cuồng của Thác Sâm. Hắn đã gặp qua nhiều kẻ điên cuồng nhưng chưa từng thấy người điên cuồng như Thác Sâm!

Khí tức trong tàn cốt của Cổ Thần như ngựa hoang, căn bản không thể bị hấp thu, mặc dù đều là Cổ Thần nhưng dưới khí tức này cũng chẳng khác gì một con kiến hôi!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lộ ra ánh sáng kỳ dị.

- Hắn có thể hấp thu thì mình cũng có thể!

Vương Lâm cắn răng một cái, không muốn bỏ qua cơ hội này. Lúc này đốt xương ngón tay này đang bị Thác Sâm thôn phệ, chính là một cơ hội ngàn năm!

Tính cách Vương Lâm quyết đoán, một khi đã quyết định là không do dự chút nào. Hắn không lùi lại mà lao tới, hóa thành một đạo cầu vồng trong nháy mắt tới gần, tay phải giơ huyết kiếm lên hung hăng chém một nhát vào đốt xương ngón tay khổng lồ của Cổ Thần kia!

Ầm một tiếng, đốt xương chấn động mãnh liệt, không ngờ dưới huyết kiếm lại nứt ra một đường, cùng với lực hút điên cuồng của Thác Sâm liền từ từ phân làm hai! Sự sắc bén của huyết kiếm này khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi!

Đốt xương ầm ầm đứt ra. Trong nháy mắt khi nó đứt ra, từ trong đó bộc phát một lực xung kích cường đại. Lực lượng này quét ngang bốn phía, trong đó tuyệt đại bộ phận là nhằm vào Thác Sâm. Thác Sâm kêu một tiếng bi thảm, bị lực lượng đó giáng vào người, phun một ngụm lớn máu tươi, thân thể vội vàng lui lại phía sau, đảo mắt một cái đã bắn tung ra rất xa. Một nửa đốt xương kia dưới lực trùng kích liền dung nhập vào trong dòng xoáy của Thác Sâm, tiến vào trong một tinh điểm!

Chỉ là giờ phút này Thác Sâm bị thương quá nặng, máu tươi không ngừng phun ra. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ việc truy đuổi Vương Lâm, đang muốn cố gắng ngăn cản xu thế lui lại phía sau của mình thì lập tức nữ tu bước thứ ba ở Thái Cổ Tinh Thần trong mi tâm hắn đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

Cả người Thác Sâm ngẩn ra, trong nháy mắt đại biến, không ngờ bỏ qua Vương Lâm, hóa thành một đạo cầu vồng phun máu, vội vàng bỏ chạy!

Lực lượng trùng kích của đốt ngón tay kia quét ngang. Lão giả Nguyệt tộc kia dưới lực lượng này toàn thân phát ra tiếng bang bang, trực tiếp phun máu tươi, thân thể ầm ầm sụp đổ, nguyên thần suy yếu hướng về phía xa xa bỏ chạy lấy mạng.

Người Nguyệt tộc bốn phía chưa kịp tản ra dưới lực lượng này cũng như bị một bàn tay khổng lồ đập xuống, máu bắn tung tóe, tử vong vô số!

Mà Vương Lâm cũng phun máu tươi. Khoảng cách của hắn tới lực lượng này quá gần. Dù là lực lượng này hầu hết dồn vào Thác Sâm nhưng cũng không ít rơi trên người Vương Lâm. Với thân thể của hắn căn bản không thể thừa nhận lực lượng này. Nhưng trong nháy mắt khi lực trùng kích này đánh tới, Vương Lâm gầm nhẹ, trong cơ thể điên cuồng bộc phát một ngọn lửa màu lam, lại có cả một luồng lôi đình, có nhân quả tuần hoàn, sinh tử luân phiên, chân giả khó lường!

Năm đạo bổn nguyên đồng thời xuất hiện, hóa thành một dòng xoáy trước người hắn, ầm ầm đối kháng với lực lượng trùng kích kia. Cũng trong nháy mắt này, hai mắt Vương Lâm lóe hồng quang. Cực Cảnh lao ra!

Nhưng tiếng bùng bùng không ngừng vang lên. Thân thể Vương Lâm vội vàng lùi lại phía sau, mang theo đốt xương bằng nửa tu chân tinh kia lùi lại, dung nhập thiên địa, dùng súc địa thành thốn rời đi.

Nhưng trong tích tắc khi hắn rời đi, dù đôi mắt đã tràn ngập tơ máu, lộ vể uể oải nhưng hàn quang vẫn lóe lên, tâm thần vừa động, ngoài thân thể hắn liền có một cây roi biển ảo ra! Côn Cực tiên!

Roi này vừa xuất hiện liền hóa thành dài vô hạn, ầm ầm cuốn lấy nguyên thần đã suy yếu đang bỏ chạy của lão giả tóc bạc, hung hăng giật một cái, cùng với Vương Lâm khiêng theo đốt xương khổng lồ biến mất khỏi tinh vực của Nguyệt tộc! Thu hoạch lớn rời đi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện