Chương 1345: Tận cùng thiên địa

Tâm thần Vương Lâm chấn động, khi nghe rõ lời nói của đối phương thì hắn cũng phải bội phục ý chí của người này. Tư chất của người này đã vượt qua tất cả tu sĩ mà Vương Lâm đã từng gặp trong rất nhiều năm qua.

Dù là Hồng Điệp, Lý Thiến Mai hay Tư Đồ Nam. Nếu so sánh với người này đều không thể nào bằng. Hơn nữa cũng không thể nào có quyết tâm phá vỡ và tìm kiếm tất cả chân tướng sự thật.

- Ta đã phá vỡ tầng phòng hộ trên tu chân tinh, lần đầu tiên thấy được thế giới tươi đẹp bên ngoài...Đó là tinh không, rất đẹp. rất đẹp...Những suy đoán của ta đã là sự thật...Ta nhìn thấy một đám người tu sĩ, nhưng đám tu sĩ này lại quá yếu... Yếu nhất cũng chỉ là Hóa Thần...

- Nhưng chỉ là một tu sĩ Hóa Thần mà có thể hóa thân thành thiên đạo, tự xưng Tiên nhân, hàng lâm thiên kiếm giết chết tộc nhân của ta. Lúc đó ta tức giận triển khai giết chóc, sau nhiều lần giết chóc, ta từ trong miệng đám người bị giết biết rõ tất cả chân tướng sự thật.

- Chân tướng!

Người thanh niên đầu láng cười lên rất lớn, trong mắt chảy xuồng hai hàng lệ.

- Chân tướng sự thật là địa phương nơi ta sinh sống được gọi là bảy trăm vạn thiên địa. Nơi này được một người Thiểm Lôi Tộc tạo nên, chúng ta giống như đám súc vật được nuôi bên trong, bị Thiểm Lôi Tộc dùng ngọn roi thiên đạo áp bức. Khi chúng ta đạt đến Hóa Thần thì lập tức có thiên kiếp hàng lâm để lấy đi Linh Niệm Lôi.

- Ta cũng biết được, trước khi ta được sinh ra rất nhiều năm, tất cả những tổ tiên của bảy trăm vạn thiên địa, tất cả những giai thoại mà bọn họ lưu truyền lại đều là giả! Đều là giả dối! Bọn họ đều đã chết, khoảnh khắc khi chết đi thì hình thần câu diệt.

- Đâu là tiên giới! đâu là tiên nhân?

Giọng nói của người thanh niên đầu láng lộ ra vẻ đau thương điên cuồng, cùng tràn đầy căm hận. Vương Lâm trầm mặc, những ý nghĩ phức tạp lại càng đậm.

- Thiên đạo và thiên kiếp trong mắt chúng ta chẳng qua chỉ là tộc nhân của Thiểm Lôi Tộc, một cái nhiệm vụ, mỗi người trong tộc đều có thể tiếp nhận. Buồn cười là đến lúc đó ta vẫn không tin điều này là sự thật, khi ta giết chết đám người Thiểm Lôi Tộc kia, cũng không dám buông tay giết hại quá nhiều...

- Ta rất sợ, ta rất kinh hoàng, ta biết được tên tu sĩ hóa thân thiên đạo hàng lâm thiên kiếp xuống người ta năm xưa đã trở thành đại trưởng lão Thiểm Lôi Tộc...Ta sợ Thiểm Lôi Tộc phát giác ra chuyện ta biết được tất cả, ta sợ tiên giới đã ép lên người ta, lên bảy trăm vạn thiên địa rất nhiều năm...

- Ta...Ta không dám phản kháng...

Người thanh niên đầu láng liên tục tuôn ra hai hàng lệ, những ký ức kia là nổi đau cả đời hắn.

- Thậm chí ta còn tự nói với mình, tất cả mọi chuyện vẫn chưa phải là sự thật. Thiên địa nơi đây không phải là ngục tù, ta muốn trốn tránh...Trốn khỏi tất cả sự thật chính mình phát hiện ra, vì vậy ta liên tục bay về phương xa, bay qua tinh không, liên tục xuyên qua bảy trăm vạn thiên địa giống như lúc này...

Vẻ mặt người thanh niên đầu láng lại hiện lên vẻ đau khổ, hắn vẫn liên tục cất bước vượt qua thiên địa.

- Mãi cho đến một ngày, ta đến được nơi đây...

Thân thể người thanh niên đầu láng hơi chậm lại, hắn nhìn về phía Vương Lâm rồi nâng tay phải lên chỉ về phía trước.

Tinh không này cũng chẳng phải rất dài, người thanh niên đầu láng đã xuyên qua bảy trăm vạn thiên địa, địa phương mà tay phải hắn đang chỉ vẫn là tinh không, nhưng nơi đây có sương mù bao phủ. Nơi đây cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.

Người thanh niên đầu láng đi về phía trước nhưng lại dừng trước sương mù. Hắn vung tay phải rồi khẽ nhấn. sương mù lập tức chuyển động cuồn cuộn, sau đó lại nhanh chóng di chuyển, một luồng hào quang chói mắt lóe lên từ tinh không phương xa.

Đúng lúc này đột nhiên có những con sóng gạn bùng lên, nhưng phía sau luồng hào quang có một tầm màn chắn khổng lồ dần lộ ra. Tầm màn chắn này giống như một bức tường, cao đến vô tận. bao trùm thiên địa. Tu sĩ đứng trước mặt nó chỉ nhỏ như hạt bụi.

- Ta trốn đến nơi đây, đi đến cuối cùng bảy trăm vạn thiên địa, đến cuối cùng thế giới...Khi đến đây thì tất cả những ý niệm trốn tránh trong đầu ta lập tức tan vỡ, tất cả đều vỡ nát, ta phải đi đối diện với sự thật, đối mặt với tất cả sự thật!

Người thanh niên đầu láng khẽ mở miệng.

- Ta không trốn tránh, ta phải đối mặt, phải phản kháng! Ta về bảy trăm vạn thiên địa, tạo ra Tán Linh Tông, mỗi phân thân đều là Tán Linh Thượng Nhân để truyền bá ý niệm của Tông phái, để điều khiển tất cả tu sĩ trong bảy trăm vạn thiên địa.

- Ta truyền cho bọn họ công pháp mà chính mình đã tu luyện để tiến lên Hóa Thần nhanh nhất, ta càng phải điên cuồng tu luyện phân thân, phân thân, phân thân...Sau vài ngàn năm tu luyện, hôm nay ta đã đạt đến mức độ Thiên Nhân Tứ Suy theo như những gì trong miệng đám người Tiên nhân các ngươi.

Người thanh niên đấu láng xoay người nhìn về phía Vương Lâm.

- Ta muốn diệt tiên, ta muốn phá tan Thiểm Lòi Tộc, ta muốn mang tộc nhân của mình ra khỏi nơi đây, từ nơi này đi ra ngoài. Nhưng sau vài ngàn năm, liên tục bồi dưỡng và đào tạo, liên tục tích lũy lực lượng, ta vẫn không thể nào chiến thắng đại trưởng lão Thiên Nhân Ngũ Suy năm xưa...

- Ta liều mạng tất cả, cố gắng bồi dưỡng ra tu sĩ, chúng ta cùng nhau ra tay. Dù có thêm đại trận vài tỷ tính mạng nhưng dưới phân tích của ta cũng chỉ có thể làm cho đối phương trọng thương mà không thể giết chết, lại càng không cần phải nói đến những trưởng lão khác của Thiểm Lôi Tộc...

- Hơn nữa tu vi của ta cũng đã đến cực hạn, không thể nào tiếp nhận được tử kiếp Thiên Nhân Ngũ Suy, vì vậy ta cần sự trợ giúp của ngươi!

Ánh mắt người thanh niên đấu láng chuyển lên người Vương Lâm, bên trong lộ ra vẻ cầu xin.

- Ngươi không giống với đám người Thiểm Lôi Tộc kia, ngươi là người đầu tiên để ta nhìn thấy có hy vọng. Với tu vi của ngươi, ngươi có thể giúp ta, vì ta có thể nhìn ra được.

- Ngươi cũng không có tình cảm gì đối với Thiểm Lòi Tộc, ta và ngươi phối hợp, tất cả đều có lợi.

Vương Lâm vẫn trở nên trầm mặc.

- Ta đi theo ngươi, thấy ngươi sưu tập Linh Niệm Lôi, mà thứ này ta cũng có. Nếu ngươi đồng ý liên thủ với ta, ta sẽ tặng ngươi tất cả Linh Niệm Lôi.

Người thanh niên đầu láng cắn răng nói.

Vương Lâm vẫn không mở miệng, nhưng hắn ngẳng đầu nhìn bức tường ngăn cách ở tận cùng thế giới, trong mắt lộ ra vẻ mê man.

- Hơn nữa. trong bảy trăm vạn thiên địa này ta có rất nhiều tu sĩ, nếu thành công, nếu bộ tộc của ta có thể thoát khỏi ngục tù này thì từ nay về sau dù ngươi có bất kỳ yêu cầu gì, dù là việc gì ta cũng có thể đồng ý. Dù ta chết thì bộ tộc cùng phải đi thực hiện, nghe lệnh tuyệt đối...

- Ta từ trong ký ức của người Thiểm Lôi Tộc mà biết được, trong thiên địa của các ngươi có Nội giới và Ngoại giới. Nếu ngươi cần, ta có thể dùng tất cả lực lượng toàn tộc giúp ngươi chiến đấu với người Nội giới.

- Ngươi nắm chắc mấy phần?

Một lúc lâu sau. Vương Lâm khẽ mở miệng.

- Nếu ngươi và ta liên thủ thì ta có bảy phần nắm chắc.

Ánh mắt người thanh niên đầu láng lóe lên, hắn trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói.

- Bảy phần...

Vương Lâm trở nên trầm mặc, ánh mắt được thu hồi từ trên bức tường ngăn cách. Lúc này trong mắt hắn bùng lên những luồng sáng kỳ dị, hắn khẽ gật đầu. vẻ mặt người thanh niên đầu láng trở nên phấn chấn, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm rồi cười rộ lên.

- Tốt! Ta sẽ giết tất cả tu sĩ Thiểm Lôi Tộc ở nơi đây, như vậy Thiểm Lôi Tộc sẽ chú ý, đến lúc đó đại trưởng lão chắc chắn sẽ đi đến.

- Không nên làm như vậy, nếu tất cả tu sĩ Thiểm Lôi Tộc nơi đây đều chết, dù sau đó Thiểm Lôi Tộc sẽ phái người tới dò xét nhưng tuyệt đối không phải chỉ là một mình đại trưởng lão. Đến lúc đó vì có quá nhiều trưởng lão đến đây mà chúng ta có thêm nhiều phiền phức.

- Nếu ngươi có phương pháp để ta tự do tiến vào chỗ này thì ta có thể dụ tên đại trưởng lão tới! Hắn chết thì chuyện lớn sẽ thành.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn nhìn về phía người thanh niên đầu láng. Người này trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu.

- Ta tự hủy hai phân thân thì có thể ngưng tụ ra linh phù, dùng linh phù sẽ phối hợp pháp thuật với ta trong đây, sẽ làm ngươi ở bên ngoài mở ra con đường đi vào trong đây sau ba lần hít thở. Con đường này không thể đi ra nhưng lại có thể đi vào.

Người thanh niên đầu láng này nói xong thì nhắm mắt lại không chút do dự.

Khoảnh khắc khi người thanh niên đầu láng nhắm mắt lại, trong bảy trăm vạn thiên địa có mấy vạn tu sĩ đang khoanh chân ngồi thì thân thể chợt run lên rỗi ầm ầm tan vỡ. Tất cả đều hóa thành máu thịt, đồng thời cũng nhanh chóng tiêu tán trong hư không.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, vẻ mặt người thanh niên đầu láng hơi tái, tay phải bấm pháp quyết chỉ xuống dưới. Lúc này tất cả lực lượng của mấy vạn phân thân đều dùng phương pháp cực kỳ quỳ dị để phóng đến đây ngưng tụ lại. Một lúc sau, một linh phù huyết sắc đã hiện ra trong tay. Người thanh niên đầu láng đưa linh phù cho Vương Lâm.

Vương Lâm tiếp nhận, hắn cẩn thận nhìn thoáng qua rồi ôm quyền hướng về phía người thanh niên đầu láng. Hắn xoay người, lập tức biến mất không còn tung tích.

- Chờ tin của ta!

Âm thanh của Vương Lâm vang vọng rồi dần tiêu tán.

Người thanh niên đầu láng nhìn về phía Vương Lâm bỏ đi. hắn trầm mặc một lúc lâu rồi khẽ lẩm bẩm:

- Ta chỉ có thể tin hắn...chỉ có thể tin hắn ...

Vương Lâm phóng đi như tên bắn trong tinh không, ánh mắt hắn chợt lóe rồi lộ ra vẻ trầm tư. Hắn cũng không hoàn toàn tin vào lời nói của người thanh niên đầu láng, vì đây là tính cách của hắn, mà cũng vì vậy hắn mới yêu cầu đối phương đưa ra linh phù. Với tu vi của Vương Lâm tất nhiên sẽ biết được muốn mở ra loại thiên địa bị phong ấn này thì những lực lượng cấn thiết không phải chuyện đơn giản. Khi nhìn thấy đối phương có quyết đoán. dùng phương pháp hy sinh để đồi lấy linh phù. cùng coi như có thành ý.

Vương Lâm đồng ý điều này, đại trưởng lão Thiểm Lòi Tộc chẳng qua chỉ là thứ yếu.

Quan trọng là hắn muốn giúp đỡ người này. Đây là một loại cảm giác, hắn muốn phá vỡ một cái gì đó, muốn để người thanh niên đầu láng đi ra, muốn dùng điều này để chứng minh điều gì đó.

Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, hắn liên tục xuyèn qua tinh không phóng thẳng vào quảng trường trên mảng đại lục trung tâm. Không lâu sau, quảng trường trung tâm đã xuất hiện trong mắt. Hắn tiến tới một bước, vượt qua một khoảng cách lớn, đạp chân lên quảng trường trung tâm.

Vương Lâm cũng không để ý đến ánh mắt mọi người nơi đây mà thân thể lóe lên biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện đã ở bên ngoài một tòa đại điện cao ngất. Nơi đây chính là địa phương rời khỏi bảy trăm vạn thiên địa để trở về Thiểm Lôi Tộc.

Bên cạnh đại điện có một trận pháp khổng lồ. lúc này trận pháp đang vận chuyển, trong đó mơ hồ có hơn mười bóng người. Trận pháp đã bắt đầu truyền tống, ngoài trận pháp có mấy người Thiểm Lôi Tộc đang phụ trách việc điều khiển.

Hình bóng Vương Lâm lập tức xuất hiện, hắn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp tiến vào truyền tống trận.

- Dừng lại! trận pháp đang vận chuyển, ngươi đợi nhóm sau đi!

Trong đám tu sĩ Thiểm Lôi Tộc phụ trách vận chuyển lập tức có người quát khẽ.

Hhưng khi tiếng quát của người này còn chưa được vang lên thì Vương Lâm đã vung tay phải về phía trước rồi khẽ xé, dưới tiếng nổ kinh thiên, trận pháp đang vận chuyển lập tức bị xé ra một lổ hổng. Lúc này Vương Lâm tiến vào trong trận pháp trong những tiếng nổ ầm ầm.

Tình cảnh này làm cho vẻ mặt đám tu sĩ bên ngoài và đám người điều khiển trận pháp trở nên biến đối lớn, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Ngay cả mười người sắp được truyền tống về Thiểm Lôi Tộc cùng trở nên xôn xao, kẻ nào cùng kinh hoàng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện