Chương 1400: Hồ tâm tàng nguyệt
Trong lúc lui lại phía sau, ánh mắt Vương Lâm như đuốc, vẫn nhìn chằm chằm vào con rùa khổng lồ đang dần dần tiêu tan kia, cho tới khi nó hoàn toàn biến mất. Ánh mắt hắn lộ vẻ mừng như điên.
- Không ngờ tới trên Đại đế tinh này lại có Cổ Hồn cấm!!
Vương Lâm hít sâu một hơi, hồi lâu mới nén được kích động trong lòng. Hắn không thể không kích động.
Nếu có thể học được toàn bộ tứ đại cấm, dung hợp lại thì dựa vào cơ duyên lớn lao hắn có khả năng hiểu được bốn nguyên cấm chế. Nếu thật như vậy thì bổn nguyên của Vương Lâm sẽ không phải năm đạo mà là... Sáu đạo!! Sáu đạo bổn nguyên!
Loại chuyện này nếu truyền ra sẽ khiến tất cả tu sĩ rung động. Cho dù là tu sĩ bước thứ ba cao cao tại thượng cũng phải hoảng sợ. Càng là người hiểu rõ bổn nguyên thì lại càng hiểu rõ sáu đạo bổn nguyên đại biểu cho điều gì!
Năm đạo bổn nguyên vốn đã cực kỳ kinh người rồi. Lúc này lại thêm một đạo thì đúng là kinh thiên! Nhưng cũng vì thế mà sáu đạo bổn nguyên muốn toàn bộ đại thành thì khó khăn hơn gấp bội.
- Phá Diệt cấm, Sinh Tử cấm, Tuế Nguyệt cấm ta đều đã có. Dù là không có thời gian thôi diễn nhưng nếu có thể học được Cổ Hồn cấm này thì tứ đại cấm chế hoàn toàn đầy đủ....đến lúc đó thì......
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch đập loạn. Cơ hội như thế này thật sự là vô cùng bất ngờ. Vương Lâm không hề có chút chuẩn bị nào, lúc này đột nhiên xuất hiện.
- Đại đế này rốt cục là nhân vật thể nào, có thể sử dụng Cổ Hồn cấm bố trí một cấm chế cho trường đấu lớn như thế này.
Đối với đại đế thần bí này, sự kiêng kỵ trong lòng Vương Lâm lại càng đậm.
- Hắn để ta tiến vào trước...chẳng lẽ hết thảy đều đã được hắn dự liệu trước. Chẳng lẽ hắn có thể tính ra mình nhất định bị cấm chế này hấp dẫn...
Vương Lâm trầm mặc, càng nghĩ thì kích động lại càng tiêu tan.
- Đại đế tinh này khắp nơi đầy quỷ dị... Không có tầng cương phong, thực vật kỳ dị, lại còn Cổ Hồn cấm....
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, rơi vào mặt đất thưa thớt thực vật ở phía tây bắc.
Trên mặt đất là một đám đất bụi bặm. Vương Lâm sau khi hạ xuống tay phải liền nắm một nắm đất cẩn thận quan sát nửa ngày, thần sắc lại càng thêm thâm trầm.
Đúng lúc này thì bầu trời xa xa có những đạo cầu vồng gào thét xuất hiện. Mấy sứ giả của đại đế của đại đế mang theo một số tu sĩ đã tới.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua bọn họ, xoay người bước từng bước, thân thể biến mất. Khi hắn xuất hiện thì đã ở phía đông Đại đế tinh, nơi tràn ngập thực vật vô tận, ở trên một tấm lá cây lớn.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống đó, nhìn đám bùn đất màu xám trong tay, lông mày nhíu lại.
- Thứ bùn đất này nhìn như tầm thường như ta lại cảm thấy có gì đó không đúng... Vương Lâm vừa trầm ngâm, hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện ra cảnh tượng năm đó Thiên Nghịch mở ra, mình bước nửa bước vào bên trong, hóa thân thành hỗn độn, phiêu đãng trong hư vô, cuối cùng trở thành một tu chân tinh.
Ký ức này Vương Lâm có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cũng là nhờ một lần trải nghiệm này mà hắn đối với rất nhiều sự vật có chút nhận thức mơ hồ.
Hắn nhớ rõ là năm đó chính mình hóa thân thành một tu chân tinh, trải qua vô số năm tháng, núi lửa trên tu chân tinh bộc phát, phun trào tất cả vật chất trong tu chân tinh ra, tràn ngập khắp cả tu chân tinh. Từ đó về sau những vật chất này phong hóa, trở thành những khối đá, cuối cùng thành bùn đất.
Cũng trong bùn đất này sinh ra một số thực vật nguyên thủy, trải qua sinh trưởng và tử vong, khiến cho mặt đất dần dần có sinh cơ, cùng với sinh cơ của cả tu chân tinh hòa hợp làm một thể.
- Tu chân tinh trong tinh không lúc mới sinh ra không có bùn đất....bùn đất là dần dần sinh ra...nói cách khác, tuổi của bùn đất chính là tuổi của tu chân tinh.
Vương Lâm mở bừng hai mắt, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào đám bùn đất trong tay, hồi lâu mới mở miệng nói khẽ:
- Lưu Nguyệt....
Một cảm giác tuế nguyệt đột nhiên tràn ngập trên thân thể hắn, bao phủ đám bùn đất trên tay. Năm tháng trôi qua, dường như muốn tìm lại ngày đám bùn đất này sinh ra.
Chẳng qua ngày mà đám bùn đất này được sinh ra đã cách hiện tại lâu lắm rồi, với tu vi của Vương Lâm căn bản không thể truy tìm đầy đủ được. Nhưng hắn lại đại khái lần ra được chút manh mối.
Một lúc lâu sau, tay phải Vương Lâm vung lên. Đám bùn đất nọ bay tung về bốn phía. Ngay sau đó thân thể hắn nhoáng lên, xuất hiện bên dưới đám thực vật, nắm lên một miếng đất dưới gốc cây, lại thi triển thuật Lưu Nguyệt một lần nữa.
Nửa ngày sau, Vương Lâm buông đám bùn đất trong tay ra, tùy ý cho rơi xuống, ánh mắt lộ vẻ minh ngộ.
- Bùn đất này hiển nhiên này tự nhiên hình thành, vốn thời gian tồn tại phải có sai biệt, nhưng ở đây bùn đất lại không sai khác mấy, đồng thời được sinh ra, tuổi của nó giống nhau!! Loại chuyện này có hai cách giải thích!
Thứ nhất là núi lửa trên tu chân tinh này trong khi tu chân tinh mới sinh ra không lâu đồng thời bộc phát, toàn bộ bị hủy diệt, hình thành bùn đất một cách đồng thời....nhưng chuyện này thật khó có thể xảy ra. Dù sao thì những thực vật nguyên thủy sinh sôi trên bùn đất này thời nguyên thủy cũng không thể đồng thời xuất hiện, đồng thời tử vong…
Nếu cách giải thích thứ nhất đã không đúng vậy thì chỉ còn cách giải thích thứ hai.... Tất cả nơi này đều được tạo thành từ thần thông thuật!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn cũng là tu sĩ có đại thần thông, có thể tưởng tượng ra chuyện một mình chế tạo ra một tu chân tinh trong tinh không này thì tu vi người đó phải mạnh mẽ tới mức nào. Người đó mạnh tới mức không tưởng tượng nổi!
Trong khi trầm mặc, Vương Lâm lấc đầu. Phán đoán này của hắn chính bản thản hắn cũng không thể tin nổi. Trên thực tế thì nếu có người biết được hắn có thể có được phán đoán này thì sẽ khiến họ cực kỳ khiếp sợ.
Bới vì rất ít tu sĩ có thể thông qua bùn đất mà phân tích được chuyện đã xảy ra như vậy. Mặc dù có năng lực này thì cũng không thể hiểu biết cả quá trình tu chân tinh sinh ra tới khi bị hủy diệt, do vậy cũng khó có thể phân tích được.
Đến nay chỉ có Vương Lâm là người đầu tiên từ đám bùn đất này mà phân tích ra được nguyên nhân tu chân tinh này xuất hiện!
Nếu đại đế thần bí kia biết được thì tất nhiên sẽ thất kinh. Việc này đối với hắn còn đáng khiếp sợ hắn là cảm giác Vương Lâm biết người ta tạo ra tinh cầu này!
Tu sĩ khi tu đạo thì có chênh lệch chính là do lý giải với đạo. Trên thực tế, đó chính là một loại đạo lý. Hiểu rõ mọi đạo lý, biết hết mọi nhân quả, phối hợp với tu vi tương xứng thì sẽ đạt tới trình độ vô cùng đáng sợ, không thể tin nổi!
Bỏ bùn đất trong tay đi, Vương Lâm trầm mặc, nằm trên một phiến lá lớn, nhìn bầu trời mưa bụi lất phất, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Hắn là một người thích suy tư. Chính nhờ suy tư nên trong cuộc đời hắn mới có thể thoát khỏi đủ loại nguy cơ mà sống tới giờ phút này.
Đối với Vân Lạc đại ti và Tư Mặc Tử của Trường Tôn hội, Vương Lâm mặc dù nói lời nói ngạo mạn như vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ thận trọng. Hắn không biết đại đế có ý đồ gì nhưng hắn cũng không ngại mượn thế lực của đại đế, biến thành một phần lực lượng của bản thân.
Cách làm này ở trong tu chân giới tàn khốc vô cùng hữu dụng. Hiểu được cách mượn thế lực của người khác mới có thể trong lúc tha hương mà đạt được kết quả mà mình mong muốn.
Xa xa trên bầu trời giờ phút này liên tục có những đạo cầu vồng lóe lên. Nhưng dần dần, càng nhiều người tiến vào Đại đế tinh. Vương Lâm nhìn những đạo trường hồng xa xa, nằm xuống, tay phải chậm rãi vuốt cái lá cây khổng lồ phía dưới.
Đúng lúc này thần sác hắn biến đổi, nhìn về phía tay phải của mình. Trong nháy mắt vừa rồi, tay phải hắn ma sát với lá cây, mơ hồ cảm thấy một tia nguyên lực yếu ớt không chịu sự điều khiển của bản thân từ bàn tay chui ra, bị hút vào trong cái lá.
Nhưng khi cẩn thận xem xét thì lại không thấy gì, dường như vừa rồi là ảo giác vậy. Ngồi dậy, ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Cho dù không phát hiện ra bất cứ điều gì nhưng hắn lại luôn luôn có cảm giác khiếp hãi trong lòng, trầm ngâm bay lên không trung, nhìn xuống phía dưới.
Thực vật vô tận dưới mặt đất chậm rãi chập chờn....
- Đại đế tinh khắp nơi quỷ dị....
Vương Lâm không muốn tiếp tục ở trên lá cây, hóa thành một đạo cầu vồng bay qua Đại đế tinh, thần thức cẩn thận tản ra, quan sát kỹ càng.
Sắc trời tối dần, chỉ thấy từng đạo trường hồng thỉnh thoảng lại hiện lên ở phía chân trời. Tốc độ Vương Lâm bay đi không nhanh. Vào lúc hoàng hôn hắn thấy ở một hồ nước bị vô số thực vật vờn quanh có một lão giả mặc bạch y!
Lão giả nọ ngồi bên hồ, tay cầm một cái cần câu đang buông câu, bên cạnh còn đặt một bầu rượu.
Hai mắt Vương Lâm sững lại. Đây là người đầu tiên hắn ở đây trừ sứ giả của đại đế. Hắn hơi trầm ngâm một chút, không rời đi mà chậm rãi hạ xuống, đi tới phía sau lão già.
Lão giả vẫn không để ý tới hắn, ngồi nơi đó nhìn vào mặt hồ.
Vương Lâm khoanh chân ngồi một bên, cũng không mở miệng. Bốn phía vẫn tĩnh, chỉ có ở phía xa xa thỉnh thoảng lại truyền tới từng trận ầm thanh xé gió nho nhỏ nhưng hoàn toàn hòa hợp với sự yên lặng ở nơi này, chẳng có cảm giác huyên náo chút nào.
Nước hồ trong suốt, nhìn một cái tuy không thấy rõ đáy hồ nhưng đại khái cũng có thể thấy dưới nước không có cá.
Một già một trẻ, hai người ngồi hai bên bầu rượu ở nơi này. Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần sắc trời tối sẩm lại. Một vầng trăng sáng chậm rãi xuất hiện trên bầu trời.
Gió nhẹ thổi qua, khiến thực vật bốn xung quanh hồ nước phát ra tiếng xào xạc, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ an bình ở nơi này.
Mặt hồ dưới làn gió nhẹ thổi có những gợn sóng lăn tăn, giống như là đem mặt trăng kia đặt dưới đáy hồ. Nhìn mặt hồ, khiến người ta không phân biệt được mặt trăng lúc này đang ở đâu...
Vầng trăng ở trên bầu trời hay là ở giữa hồ, trong sự yên lặng khắp bốn phía thể hiện hình ảnh cực kỳ xinh đẹp của mình. Trong hoàn cảnh như vậy, trái tim sau khi tới Thái Cổ Tinh Thần đã trở nên uể oải của Vương Lâm cũng dần dần trầm tĩnh lại.
- Ngươi có uống rượu không?
Chẳng biết bao lâu sau, tiếng nói khàn khàn của lảo giả vang lên.