Chương 1429: Mò trăng đáy giếng!
Trong thánh địa của Hỏa Tước tộc, Lưu Kim Bưu bị vô số sợi tơ quấn quanh, thanh âm thê lương vang vọng. Hứa Lập Quốc kia tâm thần gào thét, vội vàng gọi Vương Lâm tới.
Thân ảnh bên trong ngọn lửa bảy màu kia không hề ngăn cản Hứa Lập Quốc, mà chỉ nói ra ba chữ.
- Rất thông minh...
Ngay lúc ba chữ này truyền ra khỏi miệng, bên trong cơn lốc kiếm Hứa lập Quốc biến thành vang lên tiếng ầm ầm kinh thiên, dường như có một sức mạnh từ trong hư vô truyền đến, theo vị trí mà Hứa Lập Quốc định vị, từ bên trong tinh không mịt mờ tìm được chỗ này, xé mở cơn lốc kia. Trong tiếng ầm vang, ở sâu bên trong cơn lốc dường như có hai bàn tay lớn vô hình từ trong hư vô xuyên ra, giống như xé một tấm sắt, hướng về hai bên hung hăng xé ra. tiếng ầm ầm đột nhiên vang vọng trời đất, chỉ thấy cơn lốc kia bị chia thành hai, tan vỡ.
Ngay khi cơn lốc tan vỡ, một cái khe khổng lồ xuất hiện giữa trời đất ở nơi đây. Cái khe lóe lên lôi quang, còn có ngọn lửa ngợp trời, thân ảnh Vương Lâm từ bên trong bước ra, một đầu tóc trắng, toàn thân áo trắng. Trong mắt Vương Lâm ẩn chứa vẻ bạo ngược, ngay khi đi ra liếc mắt nhìn về phía thân ảnh đang khoanh chân ngồi bên trong ngọn lửa bảy màu kia.
- Chưởng Tôn!
Ngọn lửa bảy màu kia hừng hực thiêu đốt, thân ảnh bên trong dường như mở hai mắt, lộ ra hai đạo ánh sáng tang thương, chiếu lên người Vương Lâm.
- Ta vẫn nhớ rõ, ngươi là Vương Lâm!
Thanh âm mơ hồ trầm bổng không ngừng giữa trời đất.
- Đúng vậy!
Vương Lâm không hề giấu diếm thân phận, thần sắc càng bạo ngược hơn, ngay khi mở miệng liền vung tay phải lên, lập tức liền có lôi đình cùng với ngọn lửa chín màu biến ảo hiện ra, lao thẳng đến Hứa Lập Quốc, cuốn lấy Hứa lập Quốc đưa về bên trong không gian trữ vật.
Lôi đình kia trong tiếng ầm vang, mang theo ngọn lửa chín màu còn tới gần Lưu Kim Bưu, tràn ngập hóa thành một bàn tay lửa cùng với lôi đình lấp lánh túm mạnh lấy Lưu Kim Bưu, đem Lưu kim Bưu đang giãy giụa giữa vô số những xúc tu, đưa vào bên trong không gian trữ vật.
Hành động này của hắn không hề bị thân ảnh bên trong ngọn lửa bảy màu kia ngăn cản.
- Rất hay... Bổn tôn thấy được ở trên người ngươi cảm giác của Thanh Lâm, Thanh Thủy, còn có Tư Mã Mặc kia... Ngươi biết rõ bổn tôn ở chỗ này, còn dám tới đây, có lẽ lão già Chu Tước đời thứ nhất kia đã cho ngươi can đảm... Ngươi cảm thấy bổn tôn bị trọng thương, những năm gần đây thủy chung không hồi phục, cho nên ngươi mới có ý rình rập...
- Đúng vậy!
Trong mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, vẻ bạo ngược càng đậm, cả người từng bước tiến về phía trước, đi thẳng đến ngọn lửa bảy màu. Ngọn lửa trong mắt trái bạo tăng, ầm ầm trực tiếp từ trong mắt lóe ra, hóa thành một ngọn lửa hư ảo chín màu, hình thành một cơn lốc tấn công.
Lôi quang trong mắt phải lóe lên, lôi đình hiện ra. Ngọn lựa chỉ màu mang theo lôi đình vờn quanh, hóa thành chín con thái Cổ Lôi Long. Ở bên trong lôi đình mơ hồ còn xuất hiện một cái khe, cái khe này thông tới Thái Cổ Lôi giới. Tay trái hắn bấm quyết, trong lúc tiến về phía trước chỉ lên trời, lập tức liền có mùi hương cỏ cây đột nhiên tràn ngập, biến hóa ra vô số rừng rậm, trong tiếng ầm ầm, vạn cổ mộc linh kia bỗng từ đâu nổi dậy, trong tiếng gầm nhẹ tấn công về phía ngọn lửa bảy màu.
Còn có huyết quang ngợp trời, hóa thành tiếng gào thét. Theo một chỉ của Vương Lâm, huyết kiếm nhanh chóng phóng đi.
Thậm chí hai tay Vương Lâm bấm quyết, tu vi toàn thân hắn đột nhiên bạo phát, tràn ngập bốn phía, hình thành một sức tấn công ầm ầm tới gần. Hết thảy mọi thứ đều diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến khó tin, trong nháy mắt, Vương Lâm đã thi triển hết toàn bộ thần thông pháp bảo của hắn, hướng về phía ngọn lửa bảy màu kia triển khai tấn công. thân ảnh trong ngọn lửa bảy màu kia cười dài, bên trong tiếng cười lộ ra vẻ thê lương.
- Ngươi đoán không sai, bổn tộc quả thực là trọng thương chưa lành, nhưng ngươi mang tới Thiên nghịch cũng là tặng cho bổn tôn hy vọng bình phục hoàn toàn!
thân ảnh kia giơ tay phải lên, tay phải hắn nhìn không rõ, chỉ có thể thấy mơ hồ trên đó có áo giáp.
- Bổn tôn tu đạo tới nay, có rất nhiều người hận ta thấu xương, nhưng cuối cùng cũng không ai có thể giết chết ta... Ngươi mặc dù có tài, nhưng vẫn còn chưa đủ tư cách... Bổn tôn chỉ cần xuất ra một thuật!
Thân ảnh bên trong ngọn lửa bảy màu kia trong lúc giơ tay phải lên hướng lên không trung tung một trảo.
- Trời đất ở giới này, có thể coi như là một cái giếng...
Lời này vừa nói ra, cả tinh không ầm ầm chấn động, phía dưới xuất hiện gợn sóng rung động, một luồng thủy khí tràn ngập. Chỉ thấy tinh không này trong nháy mắt đã bị một luồng lực lượng không thể nào hình dung được khuếch tán ra, hóa thành mặt nước. Nếu như ở trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt nước này không ngờ chính là một cái giếng.
- Vạn vật ở nơi này, toàn bộ thần thông pháp bảo của ngươi, ngay cả thân thể của ngươi cũng ở bên trong cái giếng này...
Tinh không trở thành mặt nước, từng trận gợn sóng bình tĩnh trở lại. Ngay khi mọi thứ trở bình tĩnh, chỉ thấy mọi thứ ở phía trên đều phản chiếu lên mặt nước, phản chiếu ngọn lửa của Vương Lâm, cơn lốc của Vương Lâm, lôi đình bất diệt của Vương Lâm, cùng với vạn cổ mộc linh... ở chính giữa còn có thân ảnh của Vương Lâm. Cảnh tượng quỷ dị này nếu người ngoài chứng kiến nhất định sẽ tâm thần chấn động. Mặt nước kia phản chiếu hết thảy, duy chỉ có ngọn lửa bảy màu kia dường như không nhìn rõ rốt cuộc ngọn lửa ở trên mặt nước hay ở dưới mặt nước mới là thật. Ngay trong khoảnh khắc này, thân thể Vương Lâm lập tức ngừng lại giữa không trung. Không chỉ có thân thể hắn dừng lại, ngay cả toàn bộ những pháp bảo kia cũng đều dừng lại, dường như hồn phách của chúng đều bị mặt nước kia mê hoặc. Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng thân thể ở bên trong mặt nước do tinh không hóa thành này dường như chính là mình! Cảm giác này rất là huyền diệu, nhưng cực kỳ chân thật.
- Thức thần thông này của bổn tôn có tên là... Mò trăng đáy giếng. Trong giếng vốn không có trăng, cho dù xuất hiện cũng chỉ là ánh trăng phản chiếu trên trời.
Lời nói của thân ảnh bên trong ngọn lửa bảy màu lập tức biến thành một thuật đại thần thông kinh thiên động địa. Câu "Mò trăng đáy giếng" vừa nói ra, thân ảnh bên trong ngọn lửa bảy màu buông tay phải, cách không hướng về mặt nước phía dưới tùy ý chụp tới. Mặt nước này lập tức có sóng gợn quanh quẩn, chỉ thấy thân ảnh Vương Lâm phản chiếu trong đó bất ngờ ngay lúc cánh tay kia chụp xuống, bỗng nhiên bị mò lên. Không phải là nước, mà là một Vương Lâm đang giãy giụa! Nhưng Vương Lâm này, bên trong hai mắt tràn ngập vẻ bạo ngược. Tâm thần Vương Lâm ngưng lại.
- Lão phu nhìn ánh trắng dưới giếng rất đẹp, cũng muốn có được. Hiện giờ, ta đã có được rồi.
Thân ảnh bên trong ngọn lửa bảy màu thu tay phải lại, Vương Lâm bị hắn bắt lấy kia bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
- Hắn, chính là ngươi!
ngọn lửa bảy màu ầm ầm thiêu đốt, hướng về bốn phía tràn ngập, lộ ra thân ảnh mơ hồ bên trong là một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt bình tĩnh như nước. Nam tử trung niên này rất anh tuấn, rất có tiên phong đạo cốt, hắn không nhìn Vương Lâm, mà bình tĩnh nhìn Vương Lâm bị bắt ở trong tay hắn.
- Ngươi xem, giết ngươi thật sự rất dễ dàng...
Toàn thân nam tử trung niên này mặc một bộ áo giáp màu xám, hình dạng cực kỳ cổ quái, giống như là một phần của thân thể, không thể phân biệt được lẫn nhau.
- Mò trăng đáy giếng, thứ mò ra là hồn.
- Xem ra ngươi thật sự bị thương rất nặng...
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Ngay khi hắn nói ra lời này, thần sắc hắn không còn một chút bạo ngược, mà là hoàn toàn bình tĩnh. Nam tử trung niên đang cầm Vương Lâm lấy từ trong mặt nước trong mắt lóe lên vẻ kỳ lạ.
Dưới thuật mò trăng đáy giếng của hắn, tất cả những người bị phản chiếu đều mất đi toàn bộ sức mạnh trên thân thể, tuyệt đối không thể mở miệng nói chuyện. Nhưng lời nói của Vương Lâm lại truyền vào trong tai hắn rất rõ ràng.
Ngay lúc Vương Lâm nói ra lời này, thân thể hắn từng bước tiến về phía trước, tay phải vung lên, chỉ thấy một cái lông Chu Tước đột nhiên xuất hiện trong tay. Dưới một cái vung tay, chiếc lông kia lập tức tản mát ra ngọn lửa kinh thiên, ngọn lửa này quét ngang, trực tiếp bao phủ bầu trời trong giới này. Liếc mắt nhìn, bầu trời đã biến thành biển lửa, tiếng nổ ầm ầm điên cuồng vang vọng, khiến cho biển lửa trên không trung đột nhiên giống như là phẫn nộ, thiêu đốt kịch liệt. Nam tử trung niên kia tay phải hung hăng bóp một cái, Vương Lâm bị hắn nắm trong tay lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức toàn thân ầm ầm tan vỡ, hoàn toàn tử vong. Thân thể Vương Lâm run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng thân thể hắn không hề dừng lại, giơ tay phải chỉ lên bầu trời, dựa theo khẩu quyết mà Chu Tước đời thứ nhất truyền cho, quát khẽ:
- Chu Tước đời thứ sáu ta, lấy Trạch Lưu Tước Vũ, gọi ra nguyên linh của Chu Tước tộc ta, từ trong Thái Cổ Giới giáng lâm.
Trời đất ầm vang, ngay khi Vương Lâm nói dứt lời, nam tử trung niên kia đứng mạnh lên, ánh mắt chợt lóe, thanh âm lạnh lùng truyền ra.
- Đúng là bổn tôn đã xem thường ngươi. Không ngờ trước khi ngươi tới đây đã chuẩn bị tới mức như vậy, lấy một Cổ Ma Hồn để thay cho bản thân mình. Hay, hay lắm!
Vương Lâm không nói lời nào. Trước khi hắn tới đây đã dung hợp với hồn của Thiên Vân Tử, triển khai một kế hoạch điên cuồng, giống như trận chiến năm đó với Thủy Đạo Tử, hắn mơ hồ thấy được một dấu hiệu.
Dấu hiệu mơ hồ này là một nguy cơ sinh tử, nguy cơ này có quan hệ rất lớn đến hồn phách của Vương Lâm. Bằng sự cẩn thận và cơ trí của mình, hắn dám có âm mưu với trưởng tôn bị trọng thương, thì hắn cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, thâm chí ngay cả đường lui hắn cũng đã chuẩn bị rất nhiều.
Để đề phòng vạn nhất, hắn xóa đi thần trí của Cổ Ma Hồn, thế chỗ cho hồn phách của bản thân, khiến cho nó trở thành hồn phách bổn tôn của hắn. Thuật mò trăng đáy giếng cực kỳ bá đạo, uy lực cực kỳ kinh thiên, nhưng bị cái mò lấy lại là Cổ Ma Hồn, mà không phải là hồn phách của Vương Lâm.
Lấy Cổ ma Hồn thay cho hồn của bản thân, cũng chỉ có Vương Lâm là Cổ Thần mới có thể làm được, nếu là người khác quyết không làm được như vậy, ngay cả người có tu vi cao hơn Vương Lâm, dưới thần thông mò trăng đáy giếng này cũng sẽ bị tan vỡ, hoặc bị người ta phát hiện.
Cổ Thần và Cổ Ma giống nhau, vì thế có thể thay thế một cách hoàn hảo, nhưng cũng vì Chưởng tôn bị trọng thương nên Vương Lâm mới có thể thành công! Nhưng cho dù là thất bại, Vương Lâm cũng phải có một đường lui thật tốt, quyết sẽ không lỗ mãng đi tới nơi này.