Chương 1437: Âm mưu đáng sợ!
Trong tiếng kêu thảm thiết ẩn chứa trong cơn cuồng phong ầm ầm chuyển động, chỉ thấy bên trong đám sương mù, thiếu nữ vốn vẫn ẩn mình đang có âm mưu với Vương Lâm ngồi trên vai phải của đại hán Phụng Thiên Lang tộc kia thân ảnh bị bức ra khỏi đám sương mù của vùng đất cổ mộ. Bất luận tu vi như thế nào cũng đều phải trải qua khảo nghiệm, ngay cả cao thủ bước thứ ba cũng phải như vậy, huống chi chỉ là một nữ tử của Phong Diệt tộc này. Thân ảnh nàng vừa mới xuất hiện, liền ngay lập tức chấn động, toàn thân lập tức héo rũ, trong nháy mắt đã bị sương mù ăn mòn hoàn toàn, trở thành một bộ xương khô. Nhưng bên trong đám sương mù, thiếu nữ này lại một lần nữa tử vong, nhưng xương cốt vẫn không tiêu tan, mà ngay lúc tử vong, từ bên trong tản mát ra từng trận ánh sáng màu xám. Trong nháy mắt, máu thịt bỗng nhiên sinh ra một cách quỷ dị, gần như ngay lập tức, thiếu nữ vừa mới chết đi kia lại sống lại, ánh mắt nàng lộ ra vẻ sợ hãi khó mà kìm nén được. Chỉ trong thời gian ngắn, lần thứ nhất nàng bị Vương Lâm giết chết một lần, vốn vẫn còn là may mắn, nhưng vừa rồi bị sương mù tấn công tới, lập tức không có một chút sức lực nào chống cự mà tử vong.
Phong diệt tộc có ba mạng, bây giờ đã chết mất hai, nhưng tất cả chuyện này không phải là nguyên nhân khiến nàng sợ hãi, giờ phút này cái mà nàng sợ hãi đó là mặc dù còn sống, vẫn còn có một mạng cuối cùng, nhưng nàng vẫn còn ở trong đám sương mù. Đám sương mù này giết người vô hình, cho dù nàng vẫn còn sống, nhưng nếu lại bị đám sương mù này tấn công tới thì chắc chắn sẽ chết thực sự. Vì thế ngay khi sống lại thiếu nữ này lập tức sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui về phía sau, muốn rời khỏi đám sương mù này. Nhưng tốc độ của đám sương mù sao nàng có thể sánh được, thân mình nàng vừa mới xuất hiện trở lại, chưa kịp lui lại phía sau, lập tức đám sương mù kia đã dũng mãnh nhập vào trong cơ thể. Ánh mắt thiếu nữ kia lộ ra vẻ tuyệt vọng, Phong Diệt tộc của nàng có thể nói là thân thể bất tử, nhưng lúc này, nỗi sợ hãi cái chết cũng là ngợp trời. Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh tới mức khó tin, thiếu nữ kia lại một lần nữa bị đám sương mù bao phủ, vốn đã vô cùng tuyệt vọng, nhưng sương mù trong cơ thể chuyển động đột nhiên rời khỏi, chẳng những nàng không chết, ngược lại còn có một sức sống nảy sinh bên trong cơ thể, dũng mãnh nhập vào mi tâm, hình thành những ký hiệu con số. Trong thời gian ngắn ngủi này, thiếu nữ đã trải qua khoảnh khắc sinh tử, mồ hôi thấm ướt quần áo, tinh thần chưa kịp phục hồi lại, lập tức liền có một lực hút bao phủ toàn thân, trong sự hoảng sợ không thể giãy giụa, trực tiếp bị hút vào sâu bên trong đám sương mù.
Còn có đại hán của Phụng Thiên lang tộc kia, trước nữ tử kia một bước đã bị hút vào sâu bên trong đám sương mù. Cảnh tượng này Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt lóe lên, cảnh tượng nữ tử kia sống lại khiến cho tâm thần hắn chấn động.
- Trước đây ta đã giết cô ta một lần, nay đám sương mù quỷ dị kia lại giết cô ta một lần nữa, chẳng lẽ cô ta bất tử! Phong Diệt tộc... thảo nào quá mức hùng mạnh!
- Nhưng nhìn vẻ mặt của cô ta không phải là làm bộ, ánh mắt tuyệt vọng kia cũng là từ trong nội tâm lộ ra, nữ tử này nếu chết một lần nữa, chắc chắn sẽ không thể sống lại!
Vương Lâm quan sát rất kỹ, tâm cơ thâm trầm, phân tích ra điều này với hắn không phải là việc khó.
Điều làm cho hắn thực sự khó hiểu là tình trạng của mình lúc này. Hắn bị đám sương mù kia xông tới, nhưng sau khi đám sương mù này nhập thể lại không hình thành những ký hiệu con số trên mi tâm, mà hóa thành một luồng sức mạnh Cổ Thần, ngay lập tức bị tinh điểm trên mi tâm hấp thụ.
Nhưng trong sức mạnh của Cổ Thần này lại tồn tại rất nhiều tử khí, còn có oán khí tràn ngập, sau khi Vương Lâm hấp thụ, trong cơ thể liền nảy sinh một sự bạo ngược, như thể hóa thành một luồng khí tức cuồng bạo, ầm ầm trong đầu.
Nếu hắn không áp chế nhanh, ngay lập tức ngăn cản sự hấp thụ, thì khí tức kia sẽ nhiễu loạn tâm thần. Tuy nói là như vậy, nhưng sau khi xua tan luồng sức mạnh Cổ Thần cuồng bạo này, trong đầu hắn lại có một sự sáng tỏ trước nay chưa từng có. Loại cảm giác này cực kỳ rõ ràng, giống như là đã thông suốt.
Trên mi tâm của hắn không có một ký hiệu con số nào, vì thế sẽ không bị lực hút kia tác động. Thân mình ở trong đám sương mù, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong đầu không ngừng phân tích.
Dần dần, hai mắt càng ngày càng phát sáng, nhớ lại những ký hiệu con số cùng với phương vị của nơi này, đồng tử trong mắt cũng co rụt lại.
- Những ký hiệu con số kia người ngoài nhìn không hiểu, nhưng rõ ràng là những chữ cổ văn! Nơi này chẳng lẽ chính là phương hướng rới khỏi vùng đất cổ mộ theo như lời của Tham Lang nói!
Tâm thần Vương Lâm ầm ầm chấn động, hắn xoay mạnh người, quắc mắt nhìn thẳng vào sâu bên trong đám sương mù về hướng đại hán của Phụng Thiên lang tộc cùng với nữ tử kia.
- Khó trách trên mi tâm của ta không xuất hiện những ký hiệu cổ văn kia... khó trách đám sương mù kia sau khi tiến vào trong cơ thể ta liền hóa thành sức mạnh Cổ Thần... Con số trên mi tâm của đại hán kia là một bốn.... trên mi tâm của nữ tử kia là hai...
Vương Lâm liếm liếm môi, trầm ngâm hồi lâu.
- Nơi đây nguy cơ trùng điệp, vùng đất cổ mộ kia lại càng hung hiểm hơn... đi, hay là không đi!
Vài nhịp thở sau, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, tính cách của hắn vốn là như vậy, tìm phú quý từ trong hung hiểm! Nếu bỏ qua không tiến vào vùng đất cổ mộ, muốn nó mở ra một lần nữa, không biết sẽ phải chờ tới khi nào, thậm chí cả đời này chỉ sợ là cũng không còn cơ hội như vậy nữa. Ánh mắt lóe lên, thần sắc Vương Lâm lạnh lùng, bay thẳng vào sâu bên trong đám sương mù.
- Càng nguy hiểm càng cho thấy có nhiều cơ may và cơ duyên. Để Vương mỗ ta xem vùng đất cổ mộ rốt cuộc có sự đáng sợ hay tạo hóa gì! Ta thân là Cổ thần, tiến vào nơi này tất nhiên so với người khác tốt hơn rất nhiều!
Thân mình Vương Lâm như cá bơi trong nước, nhanh chóng tiến về phía trước, kiên quyết bỏ qua việc hấp thụ đám sương mù tràn đầy tử khí và oán khí này. Mặc dù đám sương mù này có thể khiến cho sức mạnh Cổ Thần của hắn mạnh thêm, nhưng Vương Lâm hiểu được chỉ sợ thần trí sẽ không thuộc về mình nữa, mà sẽ bị tử khí cùng oán khí kia thao túng, trở thành một cái thây sống. Tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, nhưng thần sắc cũng cẩn thận hơn, tuy không phải quá mức cẩn trọng, nhưng cũng không gần như vậy. Cả đời này hắn chính là dựa vào cẩn thận mới có thể vượt qua bao nhiêu nguy cơ sinh tử. Nếu là lỗ mãn, chỉ có kế hoạch đối với người bị nghi là Chưởng Tôn kia, đây là một ý niệm điên cuồng lóe lên trong đầu hắn, không có một âm mưu gì từ trước, nói một cách chính xác, là sau khi nói chuyện với nhất đại Chu Tước đột nhiên nảy sinh.
Trong lòng hắn, vì việc này còn nghĩ ra không ít ý tưởng và lý do rất tự nhiên, còn dung nhập vào hồn phách của Thiên Vận Tử đến tiến hành kế hoạch, thậm chí còn đưa ra một chủ ý, nếu như nơi đó thật sự có Chưởng Tôn đang bế quan, nếu thương thế của hắn đã có chút hồi phục, thì mình sẽ lập tức lấy ngọc giản kia chạy trốn về giới nội.
Hết thảy chuyện này dường như đều là ý tưởng của bản thân hắn, tự nhiên xuất hiện.
Nhưng sau khi chạy ra khỏi thánh địa của Hỏa Tước tộc, từ lúc Vương Lâm bắt đầu hoài nghi nam tử trung niên kia có phải là Chưởng Tôn hay không, trong đầu hắn cũng hiện lên một nghi ngờ đáng sợ, khiến cho thân thể hắn lạnh toát.
- Sao ta lại có thể làm một việc điên cuồng như vậy...
Nhưng nghi ngờ này vừa xuất hiện liền lập tức tiêu tan trong đầu hắn, dường như bị một vấn đề khác làm nhiễu loạn, khiến cho hắn quên đi. Ngay khi nghi ngờ thân phận của Chưởng Tôn liền có một sự nghi ngờ khác xuất hiện.
Nhưng sau khi tiến vào bên trong đám sương mù, trong đầu hắn cũng đột nhiên hiểu rõ, dường như bên trong đám sương mù này cùng với ngoại giới là hai trời đất khác nhau. Trong lúc mơ màng liền có một luồng sức mạnh không biết từ lúc nào giáng xuống cơ thể Vương Lâm, sau khi tiến vào bên trong đám sương mù lập tức bị ngăn trở. Sự tiêu tan của sức mạnh này khiến cho nghi ngờ vốn đã tiêu tan kia lại một lần nữa dâng lên, càng ngày càng đậm, gần như chỉ trong chốc lát, hắn đã toát mồ hôi lạnh.
Quay mạnh đầu lại, Vương Lâm nhìn chằm chằm đám sương mù quay cuồng phía sau, ánh mắt hắn dường như có thể xuyên thấu vô tận, nhìn thấy Thái Cổ Tinh Thần yên bình kia.
Hồi lâu sau, Vương Lâm thu ánh mắt lại, ánh mắt hắn lộ ra một tia sợ hãi. Cảm giác này cả đời hắn chưa bao giờ có, hắn hồi tưởng lại cảnh tượng sau khi hắn đi tới Thái Cổ Tinh Thần, Vương Lâm có một cảm giác như có một sức mạnh ở trong hư vô thao túng bản thân mình.
Trầm mặc trong chốc lát, vẻ sợ hãi trong mắt Vương Lâm bị hàn quang thay thế, cẩn thận trầm ngâm hồi lâu, xác định là chuyện tiến vào vùng đất cổ mộ này là quyết định của hắn sau khi đã tự phân tích, không phải là sau khi sự mơ màng xuất hiện, rồi xoay người tiến thẳng vào sâu bên trong đám sương mù.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, như thể hóa thành một đạo cầu vồng, không ngừng tiến gần vào chỗ sâu bên trong đám sương mù, nhìn thấy những tu sĩ đang giãy giụa, bị lực hút hoành hành, gào thét lướt qua bên người.
- Trên mi tâm của những người này đều có những con số 4 5, 7 1...
Vương Lâm trong lúc trầm mặc dần dần đi tới chỗ sâu nhất bên trong đám sương mù, thấy được xa xa bên trong đó có một cái khe rất dữ tợn. THế giới bên trong cái khe đó không có sương mù, nhưng có từng trận sóng gợn. Mặc dù như vậy, nhưng Vương Lâm cũng có thể nhìn thấy trên những tảng đá trôi nổi bên trong đó là những cái đầu dữ tợn trải khắp vùng đất cổ mộ. Vương Lâm ánh mắt lóe lên, cất bước tiến vào bên trong cái khe. Đột nhiên sương mù bốn phía ầm vang, Vương Lâm quay mạnh đầu lại, hai mắt co rụt lại.
Chỉ thấy sương mù ở phía sau cuộn lên, trong tiếng ầm vang không ngừng, từ bên trong có một người chậm rãi đi ra. Người này là một văn sĩ trung niên, nhưng bộ dạng cũng cực kỳ mỹ miều, mơ hồ có ẩn chứa nữ tính! Nhưng lúc này sắc mặt hắn có hơi tái nhợt, hiển nhiên là đi tới nơi này đối với hắn quả thật rất gian nan.
Bên ngoài thân thể hắn có chín pho tượng kỳ dị vờn quanh, những pho tựong này không có tóc, hoặc tức giận, hoặc vui, hoặc buồn, vẻ mặt của những pho tượng này không giống nhau, vờn quanh thân thể văn sĩ giống như nữ tử này, phát ra từng trận ánh sáng màu vàng nhạt. Đi từ bên trong đám sương mù tới nơi này khiến cho mi tâm của văn sĩ kia cũng có ký hiệu con số! Hắn nhìn thấy Vương Lâm, vẻ mặt mệt mỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Thần sắc Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng dậy sóng. Hắn biết sự hùng mạnh của đám sương mù này, nhưng người trước mặt không ngờ lại có thể tới được nơi đây. Không hề mở miệng, Vương Lâm xoay người trực tiếp bước vào trong cái khe, tiến vào vùng đất cổ mộ.
- Vị đạo hữu này có thể giúp đỡ một chút được không?
Một thanh âm rất dễ nghe giống như của một nữ tử từ trong miệng văn sĩ kia truyền ra.
Bên trong Thái Cổ Tinh Thần, trong một vùng tinh không vô biên có một cung điện rất lớn trôi nổi, dường như được ẩn giấu bên trong Thái Cổ Tinh Thần, không ai có thể tìm được.
Trong cung điện hơi có một chút u ám, chỉ có vài ánh nến, trong ánh lửa u ám bất định phát ra những tiếng tách tách rất nhỏ.
Nhờ ánh lửa có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất của cung điện này có một cái giếng, mặt nước trong giếng trong suốt như gương, phản xạ ba ngọn nến không thể phân biệt rõ thật giả.
Một người toàn thân mặc hắc bào, nhìn không thấy một chút tướng mạo, yên lặng đứng bên miệng giếng, nhìn mặt nước. Bên trong mặt nước kia ngoài bóng của ba ngọn nến còn có một thân ảnh tóc bạc.
Thân ảnh ấy không ngờ lại là Vương Lâm! Thân ảnh Vương Lâm bị ba ngọn nến kia vờn quanh, giống như đang bị phong ấn. Nhưng ngay lúc Vương Lâm ở Thái Cổ Tinh Thần, bước vào trong đám sương mù, dưới mặt nước trong giếng bên trong cung điện này bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, bắt đầu run lên, giống như bị một luồng sức mạnh không thuộc về thế giới này quấy nhiễu. Trong lúc rung động, thân ảnh Vương Lâm bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng dần dần tiêu tan.
- Cổ mộ đột nhiên mở ra, làm nhiễu loạn kế hoạch của lão phu... Đáng tiếc... đáng tiếc... Tĩnh trung lao nguyệt (Mò trăng đáy giếng), chỉ thiếu có một chút...
Người ẩn giấu toàn thân trong hắc bào kia nhìn hết thảy chuyện này, thanh âm già nua khàn khàn bình tĩnh truyền ra. Hắn giơ tay phải lên, đưa móng tay dài nhỏ hơi uốn lượn điểm lên mặt nước.
TG: Vùng đất cổ mộ có liên quan rất lớn, cực kỳ quan trọng, cần phải được ưu tiên.