Chương 1500: Tuổi già thoái chí!
Từng trận tiếng ho khan dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh, của đình viện. Thanh âm kia vô cùng già nua, giống như là một ngọn nến leo lét trước gió. Theo thanh âm này truyền ra, ngay cả gió bên ngoài dường như cũng lớn lên,
Từng trận tiếng gào thét tràn ngập, khiến cho những chiếc đèn lồng ở bên ngoài sân càng chớp tắt kịch liệt. Dường như có một khí tức đến từ cõi u minh theo gió bay tới, khiến cho hai hàng đèn lồng chớp lên, đồng thời còn muốn đi vào bên trong đình viện, mang đi sự sống đã vật lộn sống sót cho tới ngày nay.
Theo đèn lồng chớp lên, mơ hồ có thể nhìn thấy trên tấm biển, có viết hai chữ sơn son đỏ tươi.
Tôn gia!
Một vài tiếng ho phá vỡ sự yên tĩnh này, khiến cho bên trong đình viện nổi lên tiếng bước chân. Chỉ thấy rất nhiều nô tỳ thần sắc khẩn trương đi tới bên ngoài một căn phòng rất bình thường ở sâu bên trong đình viện.
Giờ phút này ở bên ngoài căn phòng đã có ba lão già lo lắng đứng ở đó, ở phía sau ba lão già này còn có con nối dõi của Tôn gia.
- Sợ cái gì, lão bà ta vẫn còn chưa chết.
Thanh âm khàn khàn từ trong căn phòng truyền ra, lộ ra một vẻ vô cùng mệt mỏi.
- lão tổ tông...
Một trong ba lão già bên ngoài thần sắc rất lo lắng, tiến lên thấp giọng đang chuẩn bị nói.
Đúng lúc này, ở bên ngoài đình viện đột nhiên có từng trận tiếng vó ngựa từ xa nhanh chóng đi tới. Trong đêm tối, thanh âm này rất rõ ràng, rất nhanh càng ngày càng tới gần. chỉ thấy ở ngã tư bên ngoài đình viện, có vài con chiến mã gào thét phi đến. Ngồi trên con ngựa đi tận cùng phía trước là một nam tử trung niên, nam tử này toàn thân mặc áo giáp, thần sắc thay đổi không giận mà uy. Trên con ngựa ở bên cạnh hắn còn có một lão già mù bị gió thổi rơi xuống, tóc bay
tứ tán.
lão già này sắc mặt tái nhợt, tốc độ của con chiến mã bên dưới quá nhanh, khiến cho ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ở trước cửa đình viện, mấy con chiến mã này hí lên dừng lại. nam tử trung niên kia xuống ngựa túm lấy lão già, giống như một cơn gió lao thẳng vào trong viện, nhanh chóng đi tới bên ngoài căn phòng kia.
- lão tổ tông, Đạo Tôn cho mời ngự y tốt nhất tới, nhất định phải chữa khỏi cho lão tổ tông.
-Hồ đồ, lão bà đã sống hàng ngàn năm, lúc này đại hạn đã tới, sao một ngự ỵ phàm nhân bậc này có thể chữa được!
Khi thanh âm khàn khàn từ trong phòng truyền ra, lại có tiếng ho khan.
Ở bên ngoài mọi người đang trong lúc lo lắng, cửa căn phòng từ bên trong mở ra, một lão phu nhân tóc bạc được hai a hoàn dìu chậm rãi đi ra.
-Hôm nay cho gọi đám môn đồ các ngươi tới, là bởi vì lão bà tự biết không còn sống được quá bảy ngày. Trong lòng ta có chút lo lắng, gia tộc ta ngoại trừ ta, Không còn bất cứ ai tu đạo, như vậy cũng đã tránh được sự tàn khốc của tu chân giới. Các ngươi hãy nhớ kỹ, các đời con cháu sau này thay không được tu đạo. hãy ở chốn phàm trần này mà hưởng phú quý, đó là lựa chọn tốt nhất.
Các ngươi hãy nhớ kỹ lời lão bà nói!
lão phu nhân kia trong tiếng ho khan, hai mắt đột nhiên trợn trừng, lộ ra hai đạo tinh quang, lần lượt đảo qua trên người đám con cháu ở trước mắt.
Một luồng uy áp từ trên người mụ lan ra, bao phủ mọi người, khiến cho những tộc nhân của Tôn gia này, kể cả nam tử trung niên mặc áo giáp kia đều nhất tề quỳ xuống, thần sắc sợ hãi, vội vàng tuân mệnh.
- Nhớ kỹ là tốt rồi, nhớ kỹ là tốt rồi. Còn bây giờ hãy giải tán đi, để cho ta yên tĩnh một chút.
Tinh quanh trong mắt lão phu nhân kia dần dần mờ đi. Mặc dù mụ đã già, nhưng vẫn có thể
thấy được lúc còn trẻ chắc chắn là một người xinh đẹp, mà còn thích giáo huấn người khác.
Lời nói của mụ, đám con cháu kia không dám không tuân theo, đều lần lượt rời khỏi. Ngay cả hai a hoàn đang dìu bên người lão phu nhân này cũng theo đó lui ra, bên ngoài căn phòng bị màn đêm bao phủ, dần dần yên tĩnh trở lại.
lão phu nhân này thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi trên một chiếc ghế đá, nhìn ánh trăng trên bầu trời bị mây che có chút mơ hồ, nhớ lại chuyện cũ.
-Người già luôn thích nhớ lại, cho dù sắp phải rời khỏi nhân thế, cũng không thay đổi được cái tật xấu thích giáo huấn người khác. Nhưng nói lại, thì cả đời này, người bị ta giáo huấn cũng đâu có nhiều...
Trong đầu lão phu nhân dần dần hiện lên thân ảnh một người.
-Người kia năm đó ta còn tưởng là một tiểu tu sĩ không có tâm tu hành, đối với việc trễ nãi tu hành của hắn vô cùng tức giận, đã rất nhiều lần giáo huấn.
Trong lúc nhớ lại, trên mặt lão phu nhân lộ ra một vẻ mỉm cười, vô cùng vui vẻ, trong ký ức đã tìm được những ngày tháng hạnh phúc.
Bên ngoài đình viện, dưới đèn lồng, trong cơn gió thu, một thân ảnh mặc áo trắng không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó.
Vương Lâm nhìn đình viện phía trước. Sau khi hắn đi tới Nhiễm Vân Tinh trong thần thức, toàn bộ thiên địa chỉ còn lại có một cố nhân, một tiểu tu sĩ năm đó là nữ cải nam trang rất thú vị.
Người này năm đó mỗi lần tới động phủ của mình đều nghiêm khắc giáo huấn, khiến cho mình Chuyện tâm tu đạo, như thế mới có ngày đắc đạo.
Vương Lâm có thể nhìn ra lời nói của đối phương là rất chân thành. Loại cảm giác này so với sự tàn khốc của tu chân giới vô cùng khác biệt, khiến cho trong lòng Vương Lâm cảm thấy ấm áp.
Vì thế, người này thủy chung hắn vẫn nhớ kỹ.
Thật không ngờ ngàn năm sau trở lại tinh cầu này, cố nhân duy nhất còn lại, lại là nữ tử năm đó.
Trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười, Vương Lâm đi tới cánh cửa bên dưới hai hàng đèn lồng kia.
Tiếng bước chân của hắn vang vọng, hắn lững thững bước đi, chậm rãi đến gần bên ngoài căn phòng bình thường ở chỗ sâu bên trong viện, nhìn thấy cố nhân đang ngồi hồi tưởng ở nơi đó, nữ tu Tôn Linh.
Vương Lâm đi tới giống như là một phàm nhân, truyền ra những tiếng bước chân, không hề ẩn giấu một chút nào.
- không phải đã nói rồi sao, để cho lão bà yên tĩnh một chút!
lão phu nhân nhướng mày vẫn chưa xoay người lại, mà bắt đầu răn dạy.
- Từ biệt đã ngàn năm. vừa mới tới đã muốn ta đi sao.
Vương Lâm trong lúc mỉm cười nhẹ giọng nói.
Thanh âm của hắn truyền vào trong tai lão phu nhân khiến cho lão phu nhân này lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn Vương Lâm ở phía sau cách đó không xa. Một cái liếc mắt này khiến cho thân thể mụ run lên.
- Hứa Mộc.
lão phu nhân nhìn Vương Lâm, hồi lâu sau trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
- trở về lúc nào vậy...
lão phu nhân không thất thố như đám người Viêm Lôi Tử, mà rất nhanh liền khôi phục lại. Mụ mặc dù không sống lâu hơn đám người Viêm Lôi Tử, tu vi lại càng kém xa, nhưng lúc này tính mạng chỉ còn bảy ngày, đã nhìn thấu hết thảy, lúc này chỉ có vui sướng khi nhìn thấy cố nhân, chứ không có gì khác.
- Ta trở về cũng chưa lâu, đi ngang qua nơi này, liền đến xem có còn cố nhân không.
Vương Lâm ngồi đối diện với lão phu nhân, nhìn mụ giống như nhìn một người bạn tốt.
Trong mắt Vương Lâm, người này vô cùng quan trọng. Hắn cùng với mụ vốn không phải có
quan hệ nam nữ, mà có một mối giao tình, bằng hữu. Nam cũng được, mà nữ cũng được, đều nhớ lại những cảnh tượng năm đó.
Một đêm này, Vương Lâm rất vui vẻ, tiếng nói chuyện của hắn với Tôn Linh vang vọng bên trong đình viện này, thi thoảng còn truyền ra thanh âm già nua khàn khàn của Tôn Linh, nhưng
Vương Lâm nghe cũng giống như tiếng cười vang như chuông ngàn năm trước.
Lúc sắp từ giã cõi đời bỗng dưng có cố nhân tới thăm, khiến cho ngay cả cái lạnh trong gió thu kia cũng chẩm chậm tiêu tan, thổi lên người giống như là gió xuân vậy, khiến cho người ta có cảm giác trong lòng trở nên ấm áp.
Ánh trắng dần dần trở nên ảm đạm, phía chân trời xuất hiện một đường màu trắng, dần dần kéo dài ra, dường như thiên địa đang nhắm mắt dần dần hé mở.
- Thật sự đã quyết định rồi sao.
Khi chân trời tràn ngập ánh sáng, Vương Lâm nhẹ giọng nói.
-Có sinh tất nhiên sẽ có tử, cả đời này của ta đã mệt mỏi lắm rồi, cho dù có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không bằng là chết đi...
Tôn Linh trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, nhìn Vương Lâm. nhẹ giọng nói.
- Nếu như đổi ý, có thể nuốt đan dược này vào.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, lấy ra một viên dan dược để ở bên cạnh, thở dài đứng dậy, nhìn lại lão phu nhân kia một lần nữa, rồi quay đầu lại, đi ra bên ngoài sân.
Tôn Linh nhìn bóng lưng Vương Lâm rời khỏi càng lúc càng xa, trong mắt dường như có vẻ hoảng hốt. Dường như mụ quay trở về năm đó, mình đang khoanh chân ngồi bên cạnh tảng đá ngoài động phủ mà mình quản lý, lạnh lùng giáo huấn người thanh niên suốt ngày chỉ ra ngoài chơi, không chịu bế quan.
- Ngươi cũng hiểu, người tu chân cần nhất là gì, ta nói cho ngươi biết cần nhất là chăm chỉ!
Tư chất của ngươi tuy không tốt, nhưng nếu chăm chỉ vẫn còn có thể tiến bộ. Ta ở đây trông
nom động phủ đã nhiều năm, đã chứng kiến rất nhiều tu sĩ thậm chí đạt tới tu vi Hóa Thần, bọn họ ở trong động phủ này chưa bao giờ sáng sớm đã không chịu thổ nạp mà ra ngoài đi dạo như ngươi.
Vẻ mỉm cười trên mặt lão phu nhân càng đậm, chỉ là trong vẻ mỉm cười này mơ hồ còn hiện lên một tia ửng hồng.
Ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi mặt đất, xua đi sự lạnh lùng của đêm tối, ngay cả cái lạnh
của gió thu dường như cũng bớt đi rất nhiều, còn mang theo sự ấm áp.
Những chiếc lá cây khô màu vàng, màu đỏ ở giữa trời đất tung bay theo gió, nhìn rất là tươi
Vương Lâm ở trong cơn gió thu này chậm rãi bước lên đỉnh núi cao nhất trên tinh cầu này. Hắn không hề thi triển pháp lực, mà giống như là một phàm nhân, từng bước một đi lên.
Giống như năm đó, hắn dẫn theo Vương Bình tới chinh phục đinh núi này!
Bên một con sông chảy khắp mặt đất, Vương Lâm đứng bên bờ sông, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Trong biển rộng, có một con thuyền đơn độc, Vương Lâm đứng ở trên thuyền, đón sóng biển đang rít gào, nhìn thiên địa.
-Bình nhi. Núi như ngạo cốt, sông như lòng tin, biển như tấm lòng. Cha dẫn con đi chinh phục núi, đó là muốn cho con có được ngạo cốt, không khuất phục trước thiên địa, không khuất phục trước vận mệnh, ở bất cứ nơi nào đều phải ngẩng đầu, cao ngạo bất khuất!
Cha dẫn còn đi chinh phục con sông này là muốn cho con hiểu con sông lớn này không ngừng chảy tới chảy lui, bên trong ẩn chứa một lòng tin kiên định. Nếu không có lòng tin, thì con sông này không thể chảy, nếu không có lòng tin, con người cả đời cũng chỉ là cái thây ma biết đi!
Cha dẫn con đi chinh phục biển lớn, là vì muốn con có được lòng dạ bao la như biển. Tất cả mọi khám phá khi con nhìn thấy biển lớn cũng không là cái gì cả!
Vương Lâm đi qua núi, sông, biển, đi qua bình nguyên, đi qua rừng sâu, đi qua từng nơi mà năm đó đã in dấu chân của Vương Bình. Cho dù hắn là thất tinh cổ thần, cho dù hắn danh chấn giới ngoại, cho dù sau này hắn sẽ danh chấn giới nội, trờ thành một người thanh danh hiển hách.
Nhưng hắn vẫn là một người cha.
Một phàm nhân lúc này đang tưởng niệm đứa con trai Vương Bình đã chết.
Trở lại chốn cũ, trong suy nghĩ mang theo vẻ phiền muộn, cảm nhận hồn phách của Vương Bình trong Thiên Nghịch Châu. Mang theo một mái tóc bạc, thân ảnh cô độc của Vương Lâm rời khỏi Nhiễm Vân Tinh mang lại cho hắn ký ức trăm năm khó quên này, dần dần đi xa. chỉ còn một tiếng thở dài vang vọng trong thiên địa, rất lâu không tiêu tan.