Chương 1582: Âm nguyệt hữu tình
- Thứ tư là Can. Can hóa nhi toái. (1)
(1): gan vỡ nát.
Ngón trỏ của nữ tử uốn lại, lời nói có vẻ ôn nhu nhưng sự ôn nhu này lại mang theo sát khí tàn nhẫn.
Vương Lâm liên tục phun mấy ngụm máu tươi, thân thể bị cuốn về phía sau, hai lá phổi trong lồng ngực lập tức tử vong, héo rũ rồi tiêu tán trong cơ thể. Không còn phổi, Vương Lâm không thể gào thét. Những cơn đau đớn truyền khắp toàn thân, khiến cho Vương Lâm bi thảm hừ lên.
Sau khi hai lá phổi tử vong, tỳ tạng của Vương Lâm cũng lập tức bị thối nát. Trong nháy mắt khi nó thối nát, rất nhiều máu tươi từ trong đó trào ra, dung nhập vào toàn thân. Tỳ tạng hư thối ảnh hướng rất lớn tới lực tự khôi phục thân thể của Vương Lâm, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân mơ hồ xuất hiện rất nhiều những chấm máu.
Cuối cùng là can tạng, khi lời nói của nữ tử kia vừa dứt thì lập tức bị dung hóa.
Ngủ tạng đã mất đi bốn, sinh cơ bị chặt đứt. Phần Giới Cổ Tán vốn đang dần dần tiêu tán trên bầu trời lúc này liền lập tức biến mất hoàn toàn.
- Thứ năm là Tâm, vô tâm, vô đạo.
Nữ tử bình thản nhìn Vương Lâm đang không ngừng lùi lại phía sau, ngón tay cái cuối cùng chậm rãi uốn cong, chạm vào lòng bàn tay.
Nàng nắm quyền hướng về phía Vương Lâm ở xa xa nhẹ nhàng đánh tới.
Lồng ngực Vương Lâm đau nhót. Trong nháy mắt này, trái tim hắn ngừng đập, chậm rãi hóa đá. Trong nháy mắt, trái tim hắn không ngờ trở thành đá tảng. Hòn đá này ở trong cơ thể, tạo thành nỗi đau đớn không thể nào dùng lời nói để hình dung nổi. Dù là Vương Lâm thì lúc này cũng không khỏi phát ra một tiếng kêu thê lương.
Cùng lúc này tiếng ầm ầm vang vọng khắp không gian. Ngọc quyền của nữ tử từ xa đánh tới, khiến lồng ngực của Vương Lâm hóp vào, trực tiếp bị đánh xuống mặt nước một lần nữa.
- Tiên phi.
Ầm một tiếng, Vương Lâm tiến vào trong nước nhưng không chìm xuống, chịu nổi đau đớn khủng khiếp trong cơ thể, tay phải vỗ lên mặt nước, cả người bắn lên không.
Hắn đã thử sử dụng ngọc giản truyền tống của nữ tử trong cái khe thần bí ở Vân Hải tinh vực, nhưng ngọc giản ấy lúc này lại không có chút tác dụng. Hắn thử gọi U Minh thú nhưng cũng không thể. Nơi này tồn tại một lực lượng phong ấn mà hắn không thể đột phá, ngay cả U Minh thú cũng mất đi sự cảm ứng.
- Người không có đường sống đâu. Lúc này ngươi trốn cũng không thoát. Nhưng nếu ngươi đầu hàng, quỳ gối cầu xin ta thì có lẽ ta có thể lưu cho ngươi một đường sinh cơ...
Nữ tử nhẹ giọng nói, cất bước đi qua nam tử mặc bạch y đang bị vây trong băng tầng, tiến tới phía Vương Lâm.
Mặt Vương Lâm không còn chút máu, lui lại phía sau vài bước.
- Vương Lâm không quỳ trước thiên địa, sao có thể quỳ gối trước ngươi. Ngươi làm nhục ta như vậy, nếu hôm nay ta không chết thì ngày sau sẽ trả lại gấp trăm lần.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, trong tiếng cười to, không hô hấp, nén nỗi đau trong thân thể, tay phải giơ lên, điểm một chỉ lên bầu trời.
- Hô Phong Hoán Vũ, Tát Đậu Thành Binh.
Một chỉ điểm tới, toàn thân Vương Lâm tràn ngập kim quang. Kim quang đó lộ ra một luồng tiên lực nồng đậm, phóng thẳng lên bầu trời.
Nữ tử này lúc trước sớm đã thấy được kim quang của Vương Lâm, lúc này khi nhìn thấy, đôi mắt đẹp co rụt lại. Trong lòng nàng vô cùng nghi ngờ nhưng không mở miệng mà nhanh chóng đi về phía trước, tay phải giơ lên, một lần nữa đánh về phía Vương Lâm.
Bầu trời ầm ầm chấn động. Mười ba con hắc long lấp lóe kim quang gào thét lao xuống, mở ra một cơn mưa màu vàng phủ xuống bốn phương. Trong mỗi một giọt nước mưa này đều ngưng tụ một hồn phách chết trong tay Vương Lâm.
Nước mưa rơi xuống liền hình thành Hô Phong Hoán Vũ Giới. Cho dù lúc này hồn phách ở đây lúc trước đã tiêu tán hơn phân nửa nhưng giờ phút này cũng còn không ít, cuồn cuốn lao thẳng về phía nữ tử kia.
Tiếng ầm ầm quanh quẩn, Vương Lâm không thèm nhìn kết quả mà không ngừng lùi lại phía sau, hai mắt lộ hàng quang, một lần nữa điểm lên bầu trời.
- Sơn Băng Địa Liệt.
Địa Liệt thuật Vương Lâm vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ nhưng lấy tu vi hắn lúc này vẫn có thể bắt chước được. Một chỉ điểm ra, một ngọn núi lửa khổng lồ biến ảo ra, nổ lên kinh thiên động địa, cũng bởi vì được dung nhập tiên lực màu vàng của Vương Lâm, khiến cho thần thông của Bạch Phàm chính thức trở thành tiên thuật.
Hết thảy cũng không đủ để đối kháng với Ngũ tạng kỳ thuật của tiên phi. Vương Lâm không có ý định dùng tiên thuật này bức lui đối phương. Hắn chỉ muốn mượn thời gian thi triển Bạch Phàm tiên thuật này để có thể thi triển một đạo thần thông cuối cùng.
Âm Nguyệt Hữu Tình.
Âm Nguyệt Hữu Tinh, Vương Lâm chỉ mới thấy qua một lần. Đó là khi Thanh Thủy ở trong Thất Thải Giới thi triển ra. Hai sư huynh đệ hắn đồng thời tu hành tam trọng lục đạo thuật của Bạch Phàm.
Vương Lâm tuy không thành thục như Thanh Thủy, chỉ cần giơ tay lên là thi triển được thần thông cực mạnh Âm Nguyệt Hữu Tình này nhưng Vương Lâm lại có thể mơ hồ sau khi thi triển những thần thông khác mà thôi động được thuật Âm Nguyệt Hữu Tình này.
Hắn đã thấy một lần. Với tu vi của hắn, với khả năng minh ngộ và hơn hai ngàn năm tu đạo của hắn thì không khó làm được chuyện này.
Trong tiếng ầm vang, khi tiên thuật Hô Phong Hoán Vũ, Tát Đậu Thành Binh tràn ngập, thần sắc nữ tử kia vẫn bình thản tiêu sái. Đối với nàng thì những thần thông này chẳng có chút tác dụng nào.
Nhưng trong tích tắc khi nàng đi ra, Vương Lâm ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm nhẹ.
- Âm Nguyệt Hữu Tình!
Trong tiếng gầm nhẹ, tay phải Vương Lâm giơ lên điểm một chỉ về phía nữ tử kia.
Dưới một chỉ này, bất ngờ trên mặt nàng ta xuất hiện một vầng trăng sáng. Trong nháy mắt khi vầng trăng này xuất hiện, thần sắc nữ tử kia biến đổi, bước chân đang tiến tới lần đầu tiên dừng lại.
- Âm Nguyệt tông, thức thần thông khởi đầu...đúng rồi, trước khi Bạch Phàm được lão già đó nhận làm tùy tùng thì từng là phản đồ của Âm Nguyệt tông...
Âm Nguyệt trên mặt nữ tử này nhanh chóng ngưng thật, cũng có một khe nứt ầm ầm hiện ra, giống như muốn hủy đi dung mạo của nàng. Khe nứt đó nhìn lại mà giật mình, bên trong có rất nhiều máu tươi.
Nữ tử kia kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt cuồn cuộn hàn quang.
- Nếu ngươi biết được thức thứ hai là Âm Nguyệt Vô Vũ, thức thứ ba là Âm Nguyệt Hàn Phong, vậy thì có lẽ hôm nay ngươi có thể thoát chết. Nhưng thức mở đầu này chỉ cần giết chết ngươi là có thể giải trừ.
Nữ tử này vừa nói vừa chịu sự đau đớn trên khuôn mặt, bước từng bước về phía Vương Lâm.
Nàng hiểu rõ thần thông của Âm Nguyệt Tông. Thần thông của Âm Nguyệt Tông cực kỳ ác độc. Nó không lập tức giết người mà duy trì sự tổn thương liên tục, càng lúc càng nặng, trì hoãn càng lâu thì lại càng khó hóa giải.
Lúc này nàng cất bước lao thẳng về phía Vương Lâm, trong nháy mắt đã tới gần, năm ngón tay chộp tới, hướng về phía Vương Lâm đang ở trên bầu trời hung hăng ấn tới.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ điên cuồng, tay phải giơ lên, sau khi thi triển Âm Nguyệt Hữu Tình liền nắm quyền đấm thẳng về phía nữ tử kia.
Một quyền này là Cổ lực, cũng là thuật cực mạnh của Huyền Vũ tộc mà Vương Lâm ở vùng đất Điên Lạc học từ lão Chu Tước.
Từng luồng lực chấn động hóa thành sóng gợn trên nắm tay Vương Lâm, ầm ầm trào dâng. Từ xa nhìn lại, ở giữa Vương Lâm và nữ tử kia có sóng gợn nhộn nhạo, giống như là một mặt nước vậy.
Hai người ở hai bên mặt nước, trong nháy mắt liền đụng nhau.
Tiếng chấn động kinh thiên vang lên. Vương Lâm liều tất cả, trong nháy mắt khi một quyền này hạ xuống liền ngưng tụ toàn bộ lực phản chấn, uy lực bạo tăng, cách không va chạm với ngọc thủ của nữ tử kia.
Toàn thân hắn đau đớn như sắp tan nát, huyết vụ phun ra khắp người Vương Lâm. Áo quần của hắn trở thành màu đỏ tươi, cánh tay phải kêu lên răng rắc, từ vị trí đốt ngón tay vỡ vụn, thân thể bị cuốn ngược về phía sau.
Lực bài xích trong cơ thể trào dâng, khiến cho Vương Lâm hầu như không thể chịu nổi nữa, nhưng vẫn có thể mơ hồ ngăn chặn được một tia mong manh.
Nữ tử kia cũng không chịu nổi, khóe miệng có máu tươi trào ra, thân thể bịch bịch bịch lùi lại phía sau hơn mười trượng, thân thể chấn động. Âm Nguyệt Hữu Tình lại xuất hiện trên mặt nàng lần nữa, tạo thành càng nhiều vết nứt hơn. Âm Nguyệt Hữu Tình kia trong khi khuếch tán không ngờ đã tới cổ nữ tử kia, từ từ lan ra.
Cùng với sự khuếch tán này, sự ác độc của thần thông của Âm Nguyệt Tông được phát huy toàn bộ, liên tục tạo thành thương tổn, càng ngày càng kịch liệt thống khổ, khiến cho nữ tử này hừ lạnh một tiếng. Lúc này nàng đã hoàn toàn bị hủy dung, thoạt nhìn trông như lệ quỷ vậy.
Tổn thương tổn do Âm Nguyệt Hữu Tình gây ra khiến cho nữ tử này phun máu tươi, thân thể lại lùi lại phía sau hơn mười trượng nữa, ngẩng phắt đầu, thần sắc thê lương nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tay phải giơ lên vung về phía trước. Lập tức có một cây cổ cầm biến ảo ra.
Nữ tử này nhìn thật sâu Vương Lâm, hai tay đặt trên cổ cầm vuốt nhẹ.
Tranh một tiếng, tiếng đàn vang vọng khắp thiên địa, liên tục tạo ra tiếng vọng, trực tiếp biến thành một luồng sát khí kinh động cả đất trời.
Tranh tranh tranh tranh tranh, tiếng đàn ngày càng cấp bách, rơi vào tận tâm thần Vương Lâm, giống như một luồng sóng gợn vô hình oanh kích, làm cho thân thể hắn lui lại hơn trăm trượng, thất khiếu chảy máu.
- Tiếng đàn của ta cũng chỉ có tiên tôn mới từng được nghe. Ngươi may mắn có thể nghe được, chết cũng có thể mỉm cười. Nghe một khúc Táng Hoàng Tuyền của ta...
Giọng nói của nữ tử kia lạnh như băng, hai tay phất đàn càng lúc càng nhanh.
Tiếng đàn tràn ngập không gian, giống như ma niệm vờn quanh đầu óc Vương Lâm. Vô số ma niệm gào thét muốn xé tan tâm thần Vương Lâm. Hắn cười thảm một tiếng, khóe miệng chảy máu tươi, nhưng lại cất tiếng cười ha hả.
- Một khúc Hoàng Tuyền Táng thật hay.
Trong tiếng cười điên cuồng, Vương Lâm xoay phắt người, huyết quang lóe lên. Huyết kiếm lờ mờ huyết quang liền biến ảo ra trong thiên địa, trong nháy mắt khi hắn xoay người liền rít lên phóng về phía sau.
Bất ngờ phía sau Vương Lâm lại có một nữ tử vô thanh vô tức bước ra. Nữ tử này mặc tử y, trong nháy mắt khi nàng xuất hiện thì huyết kiếm đã đâm thẳng tới nàng.
Nàng không hề kinh ngạc khi Vương Lâm có thể phát hiện ra mình. Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được thì Phong Tôn trước mặt này cũng không cần bọn họ phải bố trí cạm bẫy để giết hại.
Tùy tiện để cho huyết kiếm xuyên qua cơ thể, thân thể nữ tử này hư ảo, giống như chỉ tồn tại trong mắt Vương Lâm, không phải là thật sự. Nàng cười khẽ.
Cổ ngữ có câu " một tiếng cười, một cái liếc mắt mà mang theo thiên kiều bá mị". Nữ tử này dù không liếc mắt nhưng một tiếng cười lại giống như khiến thiên địa sáng bừng lên, xinh đẹp không sao tả xiết.
- Đã lâu rồi không được nghe tiếng đàn của tỷ tỷ, hôm nay được nghe đúng thật là có phúc.
Huyết kiếm không có hiệu quả, cuốn trở lại, vờn quanh bên người Vương Lâm. Vương Lâm
trong lúc xuất ra huyết kiếm, thân thể lui lại phía sau. Tiếng đàn tranh tranh kia vẫn mang theo sát khí nồng đậm như trước, nhanh chóng vang vọng khắp thiên địa.
- Không ngờ là ta lại phải giết ngươi....
Nữ tử như không có thân thể thực sự kia nhìn Vương Lâm, ngọc thủ giơ lên hướng về phía hắn nhẹ nhàng điểm một chỉ.
- Ta bói cả thần tiên, đoán được ngươi trong vòng ba nhịp thở phải tử vong...dự ngữ của ta là dùng hồn làm vật dẫn, lúc này sẽ trở thành sự thật.
Nữ tử kia mỉm cười, hướng về phía Vương Lâm gật đầu.