Chương 1584: Thiên Tôn đoạt xá.
Ngay khi thân thể Vương Lâm rơi lên Chu Tước Tinh, tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ Chu Tước Tinh chấn động. Thân thể Vương Lâm giống như một đạo lưu tinh rơi xuống trên một ngọn núi.
Ngọn núi này lập tức sụp đổ, đá vụn tung tóe, thân thể Vương Lâm rơi xuống mặt đất. Mặt đất run lên, một cái khe lớn nhanh chóng nứt ra, khiến cho thân thể Vương Lâm lại tiếp tục rơi xuống.
Trong tiếng ầm ầm, thân thể Vương Lâm vẫn không ngừng tan vỡ ngưng tụ đã xâm nhập vào sâu trong lòng đất của Chu Tước Tinh này, đã xuống tới động huyệt của Phù Văn Tộc.
Chu Tước Tinh này mặc dù đã bị Chưởng Tôn dùng thuật Tĩnh Trung Lao Nguyệt mở lên, nhưng nó vẫn là Chu Tước Tinh. Ngoại trừ phía trên không có bất kỳ một sinh linh nào, còn tất cả mọi thứ khác vẫn tồn tại.
Huyệt động của Phù Văn Tộc vẫn còn nguyên như trước.
Theo Vương Lâm không ngừng xâm nhập vào, hắn xuyên qua mặt đất, xuất hiện ở trong tầng mười tám của Phù Văn Tộc!
Toàn bộ nơi này vẫn giống như lúc trước khi hắn rời khỏi, vách tường cao trăm trượng ở bên cạnh thạch thất đã sụp đổ, trên đó có một lỗ hổng rất lớn, bên ngoài lỗ hổng không ngờ chính là chiến trường vực ngoại.
Thuật Tĩnh Trung Lao Nguyệt này cực kỳ quái dị, không ngờ cũng mò lên được cả chiến trường ngoại vực này. Nhưng vực ngoại chiến trường này tuy chỉ là hình ảnh phản chiếu, nhưng trong đó cũng có vô số hài cốt và u hồn tồn tại.
Ầm một tiếng, thân thể Vương Lâm rơi xuống tầng mười tám của Phù Văn Tộc, lại một lần nữa phun ra máu tươi. Toàn thân hắn tràn ngập kim quang, sự thống khổ này khiến cho hắn gần như là muốn ngất đi, nhưng hắn gắng gượng chịu đựng từng đợt tan vỡ.
Hư Thần Thiên Tôn, một trong Thái cổ Ngủ Tôn, một chưởng của hắn ẩn chứa một khí tức cực kỳ bá đạo, đánh vào lưng Vương Lâm khiến cho thân thể bất diệt của hắn xuất hiện những dấu hiệu bất ổn.
Thân thể bất diệt của hắn vốn không phải là hoàn hảo, giờ phút này trong lúc không ngừng tan vỡ rồi ngưng tụ, Vương Lâm gắng gượng đứng dậy.
Nhưng ngay khi hắn đứng dậy, một tiếng cười khàn khàn mơ hồ không rõ đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy từ bên trong lỗ hổng trên mặt đất mà vừa rồi Vương Lâm xuyên qua, Hư Thần Thiên Tôn, một trong Thái Cổ Ngủ Tôn bước ra.
Thân thể hắn hoàn toàn là do sương mù tạo thành, hai mắt lộ ra vẻ tham lam, giơ tay phải lên túm lấy Vương Lâm.
Vương Lâm đang định phản kháng, nhưng thân thể hắn lúc này lại ầm ầm tan vỡ. Ngay khi thân thể hắn tan vỡ, Hư Thần Thiên Tôn kia hai mắt sững lại, nhe răng cười, thu tay phải lại, thân thể nhoáng lên một cái hóa thành một đám sương mù bao phủ thân thể đã tan vỡ tràn ngập kim quang của Vương Lâm.
- Đúng là cơ hội trời cho, xem ra hôm nay thiên đạo cũng muốn ta đoạt lấy tiên thể của ngươi.
Hư Thần Thiên Tôn kia trong tiếng cười dài biến thành sương mù toàn bộ dung nhập vào trong thân thể đã tan vỡ của Vương Lâm. Trong thời gian ngắn, theo tiên thể của Vương Lâm không ngừng ngưng tụ lại, hắn phát ra một tiếng gào thét thê lương mà trong những trận chiến trước đây chưa bao giờ có.
Thân thể của Vương Lâm vừa mới ngưng tụ lại, bên trong đám kim quang này liền xuất hiện một màu đen. Màu đen này tràn ngập toàn thân hắn, còn xông vào trong tâm thần của hắn, mơ hồ truyền ra một tiếng cười điên cuồng.
- Thân thể này từ nay về sau sẽ là của lão phu. Ngươi có phản kháng cũng vô dụng, hãy hưởng thụ mùi vị trước khi bị đoạt xá đi. Mùi vị bị đoạt xá này có lẽ cả đời này ngươi cũng chỉ có cơ hội được nếm thử một lần.
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng, sự thống khổ bị đoạt xá này khiến cho hắn trong nháy mắt như mất đi hết thảy, toàn thân đều bị màu đen tràn ngập, hai chân hắn đã không thể điều khiển được.
Trong khoảnh khắc này, ngay cả tay phải và nửa người trên cũng không thể điều khiển được, chỉ có tay trái là còn có thể cử động, nhưng cũng dần trở nên tê dại. Còn thân thể dưới sự đoạt xá của Hư Thần Thiên Tôn, ký ức của hắn dần dần đã xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, một luồng thần thức cực kỳ bá đạo đang chuẩn bị xâm nhập vào trong ký ức của hắn, muốn xóa đi tất cả mọi chuyện, xóa đi tất cả ký ức của hắn.
Từ trong miệng Vương Lâm truyền ra tiếng rít gào thống khổ, nhưng dần dần cũng trờ nên yếu ớt. Hai mắt hắn lộ ra vẻ giãy giụa, nhưng sự giãy giụa này củng dần dần mờ nhạt, thân thể của hắn không thể điều khiển được, đứng dậy hướng lên bầu trời bay đi.
- Có được thân thể này, lão phu sẽ có thể tung hoành thiên địa! Chỉ cần trải qua quá trình luyện hóa cuối cùng, ngay cả Thiên Nghịch Châu kia cũng sẽ là của lão phu.
Từ trong miệng Vương Lâm phát ra một tiếng cười già nua, thần sắc vặn vẹo, trực tiếp bay ra khỏi Chu Tước Tinh, xuất hiện trong thiên địa vô biên kia.
Nhưng trong khi bay đi, cánh tay trái duy nhất mà Vương Lâm vẫn có thể mơ hồ điều khiển được đã bấm ra một đạo ấn ký, chỉ xuống chiến trường vực ngoại ở bên trong tầng thứ mười tám của Phù Văn Tộc ở phía dưới.
Dưới một chỉ này, lập tức vô số du hồn ở bên trong chiến trường vực ngoại toàn bộ run lên. Vương Lâm đã từng nuốt hồn, đối với những du hồn này có một sức mạnh thao túng rất lớn.
Số lượng du hồn trong toàn bộ chiến trường vực ngoại bị phản chiếu này không thể tính toán được, lúc này toàn bộ gào thét lên, hình thành một cơn lốc quét ngang, khiến cho có càng nhiều du hồn ngưng tụ lại.
Thậm chí còn có một vài thôn hồn chậm rãi ung nhập vào bên trong cơn lốc này, cuốn động toàn bộ chiến trường vực ngoại này. Cơn lốc này kinh thiên động địa, còn phá tung vô số những bộ hài cốt ở nơi này, khiến cho những du hồn sống ở trong đó cũng dung nhập vào.
Trong tiếng ầm ầm, cơn lốc du hồn cực kỳ hùng mạnh này từ trong lổ hổng trên tầng mười tám của Phù Văn Tộc trực tiếp ầm ầm bay ra.
Đây là lần đầu tiên chúng lao ra khỏi chiến trường vực ngoại, đây là lần đầu tiên chúng không bị một phép tắc kỳ dị nào đó ngăn cản, lao ra thế giới bên ngoài. Hết thảy chuyện này là vì nơi này là do Tĩnh Trung Lao Nguyệt tạo thành, nhưng Chưởng Tôn cũng không có cách nào tạo ra phép tắc kỳ dị trên cánh cửa đá ở trong chiến trường vực ngoại kia.
Điều đó đã khiến cho những du hồn này không còn bất cứ một sự cản trở nào, ầm ầm lao ra. Từng trận tiếng gào thét cùng với những tiếng hô hưng phấn làm tràn ra khắp Chu Tước Tinh, khiến cho Chu Tước Tinh chấn động kịch liệt, dường như ở bên trong có vô số ác hồn bị giải khai phong ấn, điên cuồng lao ra. Bọn chúng lao ra khiến cho Chu Tước Tinh dường như không chịu nổi, bắt đầu tan vỡ.
Hư Thần Thiên Tôn đang đoạt xá thân thể Vương Lâm kia lúc này điều khiển thân thể Vương Lâm bay ra. Mặc dù hắn đã điều khiển được thân thể Vương Lâm, nhưng không có cách nào áp chế được sự tan vỡ và ngưng tụ của thân thể hắn.
Nhưng tu vi của hắn vượt xa Vương Lâm, hắn mạnh mẽ áp chế khiến cho sự tan vỡ của thân thể này không xảy ra trong phạm vi lớn nữa, mà chỉ còn trong một phạm vi nhỏ.
- Trận chém giết này đã kết thúc…
Từ trong miệng Vương Lâm truyền ra thanh âm tang thương của Hư Thần Thiên Tôn. Hắn nhìn về phía hai Tiên Phi đang đứng ngây ra ở đó cùng với nam tử áo trắng đang từ trong khối băng đi ra kia.
Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói hết, Chu Tước Tinh ở phía sau hắn ầm ầm chấn động, trực tiếp nổ tung. Trong những tiếng nổ kịch liệt vang khắp thiên địa này, Chu Tước Tinh ầm ầm vỡ thành từng mảnh, một lực xung kích khổng lồ hướng về bốn phía khuếch tán ra, một cơn lốc màu đen nổi lên ngợp trời, từ bên trong Chu Tước Tinh sụp đổ kia điên cuồng bao phủ thiên địa này.
Hư Thần Thiên Tôn đoạt xá thân thể Vương Lâm biến sắc, quay mạnh đầu lại, đồng tử trong hai mắt co rụt vào, nhưng hắn hoàn toàn không kịp lui về phía sau. Cơn lốc du hồn màu đen từ trong Chu Tước Tinh lao ra kia với một tốc độ không thể tưởng tượng được, ầm ầm lao thẳng tới hắn.
Dường như thân thể hắn bị một thanh âm nào đó kêu gọi, trong vô số những u hồn xông ra khỏi Chu Tước Tinh kia còn có một vài thôn hồn, dường như người truyền ra thanh âm này chính là vua của chúng!
Trong thời gian ngắn cơn lốc màu đen này trực tiếp bao phủ lấy thân thể của Hư Thần Thiên Tôn, theo thân thể của hắn điên cuồng nhập vào. Nếu nhìn kỹ có thể thấy rõ bên trong cơn lốc màu đen kia có vô số du hồn, trong tiếng rít gào một lượng lớn tiến vào trong cơ thể của Vương Lâm. Gần như trong nháy mắt cơn lốc màu đen vốn ngợp trời này bất ngờ biến mất toàn bộ, toàn bộ đã nhập vào trong thân thể Vương Lâm.
Thân thể Vương Lâm chấn động, lại một lần nữa vỡ tan, lúc này phạm vi tan vỡ đã tới mấy ngàn trượng. Vô số du hồn bên trong điên cuồng tấn công, lại thêm sức mạnh tự thân của Vương Lâm dung hợp vào, bộc phát ra một khí tức ngợp trời, trong một tiếng rít không cam lòng đem Hư Thần Thiên Tôn kia đẩy ra khỏi thân thể đang tan vỡ này.
Chỉ thấy một đám sương mù xuất hiện trong đám du hồn vô tận đang xông tới, càng ngày càng nhiều, cuối cùng bay lên không trung hóa thành thân thể mơ hồ của Hư Thần Thiên Tôn.
Hai hắn mắt lộ ra vẻ không cam lòng, trong tiếng gào thét lại lao tới định đoạt xá một lần nữa. Cùng lúc đó, Tiên Phi đang sắp bị Âm Nguyệt tràn ngập toàn thân ở phía sau hai mắt chợt lóe lên hàn quang, trực tiếp lao tới. Ở phía sau nàng nam tử áo trắng kia cũng mang theo sát khí băng hàn lóe lên bay đến.
Nhưng vào lúc này, thân thể Vương Lâm với sự trợ giúp của vô số du hồn lại một lần nữa ngưng tụ lại, trong thời gian ngắn không còn tan vỡ nữa. Hai mắt hắn mở bừng ra, lộ kim quang vạn trượng, nhìn chằm chằm Hư Thần Thiên Tôn đang lao tới.
- Các ngươi muốn chết.
Kinh nghiệm mà Vương Lâm trải qua vừa rồi khiến cho hắn gần như tử vong, lúc này hắn không còn bận tâm đến Chưởng Tôn có xuất hiện hay không nữa, mà ngay khi thân thể ngưng tụ lại liền duỗi tay trái về phía trước. Bất ngờ một cây cung phát ra kim quang trực tiếp xuất hiện trong tay trái của hắn.
Ngay sau đó, Vương Lâm giơ tay phải lên nắm lấy dây cung kéo mạnh một cái. Vù một tiếng, dây cung kia đã được hắn kéo ra hết cỡ.
Thân thể của hắn trong phút chốc bị kéo căng ra thẳng tắp, hai mắt lóe lên hàn quang, còn lộ ra một sát khí điên cuồng.
Ngay khi dây cung được kéo ra, một mũi tên đầu có hình tròn bất ngờ xuất hiện trên cây cung này. Trên thân mũi tên này còn có những ký hiệu phức tạp, bên trong mơ hồ còn có hồn phách của Nam Chiếu và Thiên Triệu đang gào thét thê lương.
Từng trận tiễn khí lượn lờ, còn có một khí tức vạn cổ tang thương tràn ngập, cây cung này trong nháy mắt khiến cho Hư Thần Thiên Tôn đang lao tới kia toàn thân run lên, sắc mặt đại biến.
- Cây cung của Lý Quảng!!! Ngươi… không ngờ ngươi đã tìm thấy mũi tên kia rồi.
Hư Thần Thiên Tôn này giọng nói đã lạc cả đi, lúc này không dám tiến lên nữa, mà ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ điên cuồng lui về phía sau.
- Đáng chết, ta đã hiểu vì sao Chưởng Tôn kia thủy chung không xuất hiện rồi. Chưởng Tôn, việc này lão phu sẽ không để yên cho ngươi đâu!!!
Hư Thần Thiên Tôn kia gần như hồn bay phách tán, hắn hiểu rất rõ uy lực của một cung và một tiễn này, khiến cho hắn nghĩ tới mà da đầu tê dại.
- Lão phu không tham gia nữa.
Trong lúc lui về phía sau, Hư Thần Thiên Tôn này nắm chặt ngọc giản trong tay, nhưng không có một chút phản ứng nào.
Hai Tiên Phi kia so với hắn còn hiểu rõ cây cung này hơn, nữ tử toàn thân tràn ngập Âm Nguyệt kia hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng, thân thể vội vàng lùi lại.
Còn Tiên Phi kia sắc mặt cũng tái nhợt, không còn vẻ cao ngạo như trước nữa, mà đứng trước tầm ngắm của mũi tên kia thân thể run lên, theo bản năng lui về phía sau, cũng bóp ngọc giản trong tay, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Cây cung này giương lên, thiên địa biến sắc. Mũi tên này hiện lên, phong vân cuồn cuộn.