Chương 1599: Tô Đạo

- Người trong thiên địa, phải có cái tâm nghịch hành... kẻ hiểu rõ trắng đen trải qua trăm năm cũng chỉ như khách qua đường... đời là giống mộng, vui thì sao... mà buồn thì sao...

Tháng sáu ở Tô thành, vạn vật sau thời hồi phục tiến vào lúc trăm hoa nở rộ, muôn màu khoe sắc, tơ liễu tung bay đầy trời, giống như muốn đem cả tia khí lực cuối cùng ra mà thể hiện bản thân.

Tơ liễu đầy trời, nhìn giống như bông tuyết. Cảnh tượng này đẹp vô cùng, dường như là tuyết giữa mùa hè. Gió hơi lớn hơn một chút liền khiến cho tơ liễu tung bay, cảm giác như đời người không có ngọn nguồn, trong sự xinh đẹp lại có thêm một chút đau thương không nói lên lời.

Chúng như là không có gia đình, giống những đứa con xa quê, chỉ có thể chuyển động theo làn gió, cuối cùng không biết vận mệnh sẽ đưa về đâu, bản thân sẽ bị gió thổi tới nơi nào, có lẽ là trên mặt sông mặt sông, trở thành cảnh đẹp trong mắt du khách, hoặc cũng có thể rơi xuống mặt đất, quện với tro bụi trên đó, cuốn thành một đám để mặc gió thổi qua.

Vận mệnh của chúng chính là cơn gió, những cơn gió khác nhau mang tới cho chúng cuộc đời khác nhau.

Một đám tơ liễu trắng phau nhẹ nhàng phất phới trong không trung, rơi xuống đầu một chiếc họa thuyền không lớn. Một thanh niên mặc bạch y đứng đó liền giơ tay phải ra đỡ lấy.

Tay trái thanh niên này cầm bầu rượu, uống một ngụm lớn, ngâm nga thi từ hào khí vạn trượng, tiếng ngâm không lớn nhưng lại lộ ra một luồng hào hiệp vươn tới tận cùng thiên địa.

Phía sau thanh niên là một nam tử trung niên mặc trang phục thư đồng. Khuôn mặt người này lộ vẻ đau khổ, hầu như người thanh niên kia cứ uống một ngụm thì trong lòng hắn lại đau thêmmột lần.

- Một bình Quế Hoa tửu giá bảy đồng, quý lắm, thật sự quý lắm đó!! Uống một hớp là tương đương với nửa đồng rồi...

Tơ liễu rơi vào lòng bàn tay thanh niên kia dừng lại thì giống như chưa tới giới hạn, mơ hồ truyền ra tiếng than nhẹ, từ trong lòng bàn tay thanh niên bay lên, thổi qua trước mặt hắn, bay về xa xa, mờ mịt trong thiên địa, lộ ra một vẻ điên cuồng, dường như biết cuối cùng vận mệnh của mình cũng không chạy thoát khỏi chốn mà nó phải vùi thân.

Bên cạnh bờ sông có một mảnh rừng hoa đào, lúc này tơ liễu tung bay, lại có hoa đào điểm xuyết. Gió thổi khiến cánh hoa bay lên rơi xuống mặt sông, nhẹ nhàng điểm trên mặt nước, dập dờn bồng bềnh trên sóng.

- Tơ liễu điên cuồng bay theo gió, khinh bạc đào hoa chảy xuôi dòng.

Vương Lâm uống cạn bầu rượu trong tay, tiếng cười quanh quẩn.

Trên họa thuyền ngoài hai chủ tớ nhà này còn có ba nữ tử mặc y phục nổi bật. Trong ba người thì có một người gảy đàn, hai người ca múa. Họa thuyền này theo dòng sông, trong khung cảnh tơ liễu buông rèm, xuyên qua một cây cầu đá bắc qua sông, từ dưới cầu đi xa dần, xa dần.

- Đại Phúc, mang rượu tới đây!

Vương Lâm cười vang xoay người nhìn nam tử trung niên ở phía sau.

Vẻ mặt Đại Phúc đau khổ, thở dài liên tục, cầm một bầu rượu tới, rất không tình nguyện mà đưa cho Vương Lâm, tiếng nói nghe như tiếng khóc.

- Công tử, bạc lần này thực sự không nhiều lắm đâu... chúng ta đã thuê họa thuyền, lại còn mua rượu, còn có ba tiểu nương tử này theo sau. Khoản phí tổn mỗi ngày này rất cao rồi... hay làm... Hay là chúng ta lên bờ đi. Tìm một nhà trọ tiện nghi lại có thể tiết kiệm một chút.

- Gấp gì chứ. Người ta đợi còn chưa đến.

Vương Lâm lắc đầu cười, tiếp nhận bầu rượu uống một ngụm nữa, ngồi xuống nghe tiếng đàn của nữ tử hơi có chút tư sắc kia. Tiếng đàn êm ái vang lên, trong tiếng đàn lộ vẻ vui sướng nhưng khi rơi vào trong tai Vương Lâm lại khiến hắn không thể nào dung nhập vào tâm thần.

- Công tử, bây giờ tôi đã lôi hết món tiền tôi giấu ra rồi đó, ngươi, người... con bà nó, lão tử đã tính rồi, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ bảy ngày nữa là chúng ta phải đi ăn mày!!

Đã hơn một tháng rồi đó, hơn một tháng rồi đó. Người rốt cục là đợi người nào hả, sao mà vẫn chưa tới?

Đại Phúc đau lòng tới cực điểm, không ngừng lảm nhảm nói với Vương Lâm.

Bộ dáng của hắn rất thú vị, khiến cho một nữ tử múa mệt vừa ngồi xuống tạm nghỉ phải che miệng cười duyên.

Đại Phúc trợn tròn hai mắt lườm nữ tử kia một cái, lẩm bẩm vài câu nữa rồi cũng cầm lấy bầu rượu, hung hăng uống mấy ngụm.

- Ta cũng uống nhiều một chút. Đây là thứ rượu ngon, giá nửa đồng....

- Tiếng đàn này không đúng.

Vương Lâm vừa dựa vào mạn thuyền, vừa nhẹ nhàng lắc đầu. Hồi lâu sau hắn đã uống nhiều hơn, có chút hơi men, đứng dậy đi tới bên cạnh nữ tử đang đánh đàn kia, tay phải đặt lên trên cổ cầm. Khuôn mặt nữ tử kia đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại.

- Ta nhớ rõ là có một khúc nhạc, không biết tên nhưng trong mộng đã nghe qua. Nàng hình như là đánh khúc này...

Vương Lâm nhẹ nhàng nói, nhắm hai mắt, tay phải đặt lên cổ cầm chậm rãi gảy lên.

Một tiếng đàn bi ai không nói lên lời sâu kín vang lên, từ mạn thuyền truyền ra, lan về bốn phía.

Hai nữ tử đang nghỉ tạm trên thuyền lúc này ánh mắt mê ly nhìn Vương Lâm. Nỗi bi ai trong tiếng đàn rất nhạt nhưng lại thấm tận vào trong linh hồn, khiến cho người ta nghe được không khỏi chấn động tâm thần.

Không biết từ khi nào, ở bên cạnh Vương Lâm, đôi mắt nữ tử vừa rồi gảy đàn lộ ra thần thái không nói lên lời, giống như chìm đắm trong vẻ bi ai sâu kín của tiếng đàn.

Thậm chí ngay cả Đại Phúc cũng sửng sốt ngồi ngây ra ở đó, vừa uống rượu vừa quên mất tiếc tiền, ngơ ngác nhìn cổ tay phải mình, tâm trí để ở nơi nào.

Tiếng đàn này là tiếng đàn năm xưa Lý Mộ Uyển đàn, nhưng lại giống hệt như âm thanh do nữ tử ở vùng đất Yêu Linh gảy.

Giờ phút này đôi mắt nhắm nghiền của Vương Lâm chậm rãi có nước mắt chảy ra. Nước mắt đó rơi lên dây đàn, dường như tan ra trong tiếng đàn, lan tỏa ra.

Giấc mộng của hắn cứ ban đêm lại tìm tới. Hắn đã thấy rất nhiều, chỉ là không phải mọi thứ đều rõ ràng. Có vài người khi xuất hiện trong giấc mộng của hắn đều mãi vẫn không rõ, mơ mơ hồ hồ. Nhưng loại cảm giác bi ai này lại in sâu, rất sâu trong lòng hắn.

Trong tiếng đàn này, họa thuyền lướt đi trên sông, đi qua một cây cầu đá, cho tới khi hoàng hôn xuống, mặt trời lặn, đêm tối buông rèm.

Vương Lâm đợi một tháng, nhưng người nên xuất hiện trong mộng vẫn không xuất hiện.

Họa thuyền trôi qua một cây cầu đá, bên trên cầu không biết từ khi nào đã có hai người đứng, yên lặng nhìn họa thuyền, tiếng đàn bi thương văng vẳng bên tai.

Hai người kia đều là lão giả tóc bạc phơ phơ, trong đó một người mặc thanh sam. Hắn mặc dù chỉ bình thản đứng đó nhưng lại như một cây tùng xanh thẳng tắp.

Thần sắc hắn mang theo vẻ tang thương, hai mắt lộ nét cơ trí, đứng ở nơi đó lại tỏa ra một luồng khí tức của bậc đại văn hào, đại nho đương đại.

Hắn chính là Tô Đạo.

- Một khúc đàn bi hồn tuyệt vời. Khúc nhạc như vậy thường nhân cả đời không thể tấu nổi... mà trong sự bi ai lại lộ nét tang thương vạn cổ, giống như đã trải qua vô số năm tháng, quay đầu nhìn lại những hình ảnh bi ai trong trí nhớ, thủy chung vẫn tràn ngập trong lòng. Tô Tam, chuyến đi này lão phu không vô ích rồi.

Ánh mắt Tô Đạo lộ vẻ cảm khái, nhìn họa thuyền đi xa dần dưới chân cầu, nhìn Vương Lâm đang đánh đàn, mở miệng nói.

Lão già phía sau Tô Đạo cũng than nhẹ. Nếu Vương Lâm lúc này nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhận ra người này. Người này chính là lão già ở trường thi vẫn luôn nhìn bài thi của hắn, cho tới cuối cùng.

- Đệ tử cũng không ngờ là hắn còn có thể đánh đàn. Chỉ là lúc đầu khi đọc được bài thi của hắn, cảm thấy người này bất phàm, thế nên mới tới bái kiến tiên sinh, lại thấy hắn lên họa thuyền liền đưa tiên sinh tới nhìn một lần.

Thần sắc lão già này lộ vẻ cung kính, khom người nhẹ giọng nói.

Họa thuyền càng ngày đi càng xa, tiếng đàn chậm rãi tiêu tán. Đúng lúc này thì lão già Tô Đạo mặc thanh sam lại mỉm cười, tiến tới lan can hướng về phía họa thuyền hô một tiếng.

- Chàng thiếu niên, nói cho lão phu biết ngươi cảm thấy nhân quả là gì.

Hai tay Vương Lâm sững lại, tiếng đàn dừng hắn. Hắn mở mắt, mang theo vẻ mê mang quay đầu nhìn lại, thấy lão già mặc thanh sam đứng trên cầu. Ở vị trí của hắn lúc này liếc mắt một cái chỉ có thể nhìn thấy lão già này, không thấy được người đứng sau lưng hắn.

Lúc này màn đêm đã phủ xuống, trăng sáng như gương treo trên bầu trời đêm. Trong bóng đêm thân ảnh lão già kia hơi mơ hồ, giống như cả bốn phía cây cầu cũng như ẩn đi dưới ánh trăng, trở nên mông lung huyền ảo.

- Nhân quả...

Ánh mắt của Vương Lâm lúc này cũng trở nên mơ hồ. Hắn kinh ngạc nhìn lão già, nhìn cây cầu kia, nhìn bốn phía mông lung, thì thào nói.

- Không phải thế này... nếu tất cả thời gian trôi đi, nếu tất cả là một vòng luân hồi, nếu tất cả chỉ là giấc mộng thì ta hẳn phải gặp người trong mộng kia ... Nhưng sao hôm nay ta lại gặp một lão nhân.... tại sao lại thế này...

Vương Lâm đợi đã hơn một tháng. Hắn chờ chính là cảnh tượng trong mộng, chứng kiến cảnh hắn đang uống rượu cả ngày, cuối cùng trong hình ảnh đó hắn thấy được một con người khác của mình, ở trên mặt nước Tô thành này, xuất hiện trên một cây cầu đá.

Nhưng hôm nay hắn không gặp người ở trong giấc mộng mà lại gặp một lão già.

- Chuyện này không giải thích được... ta biết chuyện của Luyện Hồn tông, thậm chí người mấy trăm năm sau xuất hiện ở Luyện Hồn tông ta cũng mơ hồ đoán được. Đó là người trong giấc mộng của ta... nhưng tại sao mọi thứ ta vốn đã hiểu ra thì lúc này, ở đây, ta lại không thấy hắn...

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê mang thật sâu. Thậm chí lúc này ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy ngày càng mơ hồ.

Họa thuyền mang theo Vương Lâm lộ vẻ mê mang trôi dần về phía xa.

Lão nhân đứng trên cầu đá thấy Vương Lâm không trả lời thì lại mỉm cười hô một tiếng nữa.

- Chàng thiếu niên, nói cho lão phu, ngươi nghĩ làm sao mới là nhân quả.

- Nhân quả...ta là nhân, ta chính là quả...

Tiếng nói của Vương Lâm từ trên thuyền chậm rãi truyền ra, theo họa thuyền đi xa, tiêu tán.

Vẻ mặt lão già Tô Đạo mặc thanh sam mang theo nụ cười, nhìn họa thuyền biến mất, quay đầu nhìn thoáng qua đệ tử ở phía sau.

- Hắn tên là gì?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện