Chương 1707: Chờ mong tại Tiên Cương
-Lấy thân thể Cổ Yêu của ta, dung hợp tinh khí thần thành một giọt máu tươi! Xuất!
Vương Lâm giơ tay phải lên, bỗng nhiên điểm một chỉ lên thân thể. Một chỉ này khiến toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, mắt trái bị hòa tan những cơn đau đớn tràn ra. Mặc dù Vương Lâm nén đau đớn cắn chặt hàm răng nhưng mắt trái bị hòa tan khiến toàn thân Vương Lâm như bị rút ra một bộ phận. Từ mắt trái hắn có một giọt máu tươi chậm rãi bay ra. Giọt máu này lớn bằng một cái móng tay, lơ lửng trước người Vương Lâm, bên trong có thể thấy một Cổ Yêu ngồi im trong giọt máu, tướng mạo giống Vương Lâm như đúc.
-Lấy thân thể Cổ Ma của ta, ngưng tụ tinh khí thần, hòa tan thành một giọt máu tươi, xuất!
Lời nói vừa thốt ra, tay phải hắn lại bắt quyết một lần nữa hung hăng đặt lên trên thân thể.
Mắt phải hắn lập tức vang lên tiếng bùng bùng. Trong thời gian ngắn, mắt phải của Vương Lâm lập tức tan nát. Loại tan nát này giống như hòa tan, giống như bị hủy diệt, cũng khiến cho trong nháy mắt này toàn thân Vương Lâm nhanh chóng héo rũ, thoạt nhìn giống như một cái thây khô. Theo lời nói của hắn một giọt máu đen mang theo ma khí kinh thiên gào thét lao ra, lơ lửng bên cạnh giọt máu Cổ Yêu. Bên trong giọt máu này cũng có một Cổ Ma nhỏ xíu trông giống hệt Vương Lâm đang ngồi khoanh chân...
-Lấy Thân thể Cổ Thần của ta... Hóa hết thảy, ngưng tụ thành một giọt máu Cổ Thần!
Hai mắt Vương Lâm mơ hồ không còn nhìn thấy gì nữa. Loại thống khổ này nói thì đơn giản nhưng trên thực tế vẫn vượt qua cực hạn Vương Lâm có thể thừa nhận. Nhưng hắn vẫn muốn kiên trì. Hắn muốn vượt qua cổ Mạch Thương Khung Huyết.
Thân thể của hắn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng bị ép lại, từ hai chân, hai tay, cho tới cả thân thể của hắn cuối cùng đều bị màn máu lan ra, cuối cùng biến mất
toàn bộ, hoàn toàn hóa thành một đám sương mù máu.
Sương mù chuyển động, rất nhanh ngưng tụ lại. Sau thời gian nửa nén hương, sương mù đã ngưng tụ thành một giọt máu tươi của Cổ Thần!
Giờ phút này trên tế đàn phân thân của Vương Lâm nhìn thấy bổn tôn của mình đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ba giọt máu tươi này!
Ba giọt máu tươi này lơ lửng thành hình chữ phẩm, bên trong có ba Vương Lâm đang ngồi khoanh chân. Trong tích tắc, ba người này đồng thời mở mắt, trong thời gian ngắn khiến ba giọt máu tươi đột nhiên dung hợp vào một nơi. Vô thanh vô tức, ba giọt máu tươi hoàn toàn dung hợp, hóa thành một giọt! Một giọt máu tươi này là tất cả Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu, tất cả của Vương Lâm!
Nó bất đồng với huyết mạch của tiên nhân. Máu tươi này không phải có màu vàng mà tỏa ra màu đen lấp lánh chiếu rọi bốn phía.
Trong nháy mắt khi ba giọt máu tươi này dung hợp một luồng khí tức thê lương khuếch tán ra từ trong giọt máu này. Luồng khí tức này lộ ra vẻ thê lương, giờ phút này lan ra liền xông thẳng lên chín tầng trời, hướng về tinh không vô tận mà thẳng tiến.
Luồng khí tức này trong giới nội và giới ngoại của động phủ này không có bất cứ tu sĩ nào phát hiện ra. Bởi vì khí tức này là của cổ tộc, không thuộc về tu sĩ!
Khí tức này là để mời cổ tổ, tràn ngập của giới nội trong động phủ, khiến hễ là người có huyết mạch cổ tộc đều chấn động tâm thần. Bọn họ cảm thấy dường như có một lực lượng đến từ huyết mạch tràn ra! Bên trong giới nội, Cổ Yêu không chết trong đại chiến ở Vân Hải tinh vực lúc này ánh mắt lộ vẻ rung động, ngơ ngác nhìn về phía xa xa. Hắn cảm nhận được khí tức này, mơ hồ khiến hắn muốn bái tế.
Bên trong Đông Lâm Tinh sụp đổ trong La Thiên, vô hình có một nữ tử hiện ra. Nữ tử này cũng là Cổ Thần, vào giờ phút này mở bừng đôi mắt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Thân thể
nàng không thể khống chế mà run rẩy.
-Cổ Mạch Thương Khung Huyết...
Trong Thái cổ Tinh Thần của giới ngoại, Thác Sâm không lựa chọn rời đi mà ở trong đại điện lựa chọn truyền thừa. Hắn vẫn ngồi nơi đó, nhắm hai mắt lại.
Hắn đã đạt được ký ức của Đồ Ti do Vương Lâm đưa cho dung hợp trong mấy năm nay, có lẽ hắn vẫn là Thác Sâm, có lẽ hắn đã thức tỉnh thành Đồ Ti! Nhưng giờ phút này hắn bỗng nhiên mở bừng đôi mắt, đồng tử co rút lại.
Tiên Cương đại lục, ở phía đông nam là nơi của tiên tộc, phía tây bắc là cổ quốc. Bởi vì Tiên Cương đại lục quá lớn cho nên rất nhiều tu sĩ và dân cư cổ quốc cả đời cũng không rời khỏi khu vực của mình.
Giờ phút này ở phía bắc của Tiên Cương đại lục có một thành trì khổng lồ lơ lửng trên bầu trời. Thành trì này giống như thế giới trong động phủ, từ xa nhìn lại căn bản không thể thấy được biên giới! Ở phía dưới của thành trì này là một khoảng tối đen suốt đời không có ánh mặt trời. Nơi này chính là ngục tù tiên của cổ quốc! Dùng cổ thành trấn áp, ở trong ngục tù tiên này có nhốt rất nhiều tu sĩ có huyết mạch tiên nhân! Bên trong cổ thành, ở chính giữa có một pho tượng khổng lồ. Pho tượng này lớn tới mức như có thể chống đỡ được cả thiên địa của Tiên Cương đại lục, dù là từ rất xa cũng có thể nhìn thấy! Pho tượng này khắc một nam tử trung niên, tướng mạo uy nghiêm. Hắn cúi đầu giống như nhìn mặt đất, ánh mắt như miệt thị tất cả. Cái gì là tiên nhân, thứ gì là trời, chẳng đáng gì hết. Hai tay hắn mở ra giống như nắm cả Tiên Cương đại lục. Bàn tay khổng lồ này dường như có lực lượng hủy diệt cả đại lục này! Trên tay trái bức tượng có một thanh niên mặc ô sam mái tóc đen bóng tung bay theo gió. Hắn nhìn pho tượng, ánh mắt lộ vẻ tôn kính.
Trên mi tâm của pho tượng này mấy ngày trước đã mơ hồ xuất hiện ánh sáng. Ánh sáng đó màu đỏ giống như máu tươi vô hình ngưng tụ lại. Cảnh tượng này đúng là kinh thiên, khiến cho
thanh niên tóc đen vẫn đứng mãi ở đây nhìn không chớp mắt.
Phía sau hắn, trên bầu trời lúc này có mấy ngàn thân ảnh lơ lửng. Phía sau mấy ngàn thân ảnh này có mấy vạn, mấy chục vạn, mấy trăm vạn thân ảnh khác cũng đang lơ lửng.
Nhân số đông đảo nhưng giờ phút này không có bất cứ tiếng động nào truyền ra. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thanh niên mặc áo đen và pho tượng kia.
-Thời gian đã tới rồi...
Một hồi lâu sau trong sự yên tĩnh tiếng nói của thanh niên mặc áo đen này cất lên, giống như thì thào tự nhủ vậy.
Đúng lúc này thì trên bầu trời có chín người khổng lồ chừng vạn trượng bước nhanh, đạp trên hư không ầm ầm đi tới. Phía sau chín người này còn có một người mặc hoàng bào trông giống hệt pho tượng khổng lồ kia, cất bước đi tới. Hắn đi sau chín người khổng lồ vạn trượng, giống như là điều khiển bọn họ vậy. Hắn xuất hiện khiến cho gần trăm vạn tu sĩ cổ quốc đồng loạt khom lưng vái một vái:
-Tham kiến cổ hoàng!!
Chỉ có thanh niên tóc đen kia là không có bất cứ cử động gì, bình tĩnh nhìn pho tượng.
Nam tử mặc hoàng bào không để ý chút nào trong khi trăm vạn tu sĩ cổ quốc kính bái liền đạp hư không tới bên cạnh thanh niên tóc đen mỉm cười ôm quyền, thần sắc mang theo vẻ cung kính nói.
-Tham kiến Huyền La đại tôn!
Thanh niên tóc đen này không ngờ lại chính là một trong chín mặt trời, cổ quốc Huyền La.
-Sắp tới giờ rồi, ngươi tới hơi muộn đó!
Thanh niên tóc đen chậm rãi mở miệng nói.
-Mong đại thiên tôn thứ lỗi cho. Hai người Cực Hoàng và Cực Huyền đối với chuyện ở đây rất chú ý, đã từng mấy lần dùng thần thức trao đổi với ta.
Nam tử mặc hoàng bào kia cười khổ gật đầu nói. Thanh niên tóc đen hừ lạnh một tiếng.
-Cực đạo tam hoàng, ngươi thân là hoàng tôn nhất mạch, có một số việc không nên để ý tới bọn họ. Chuyện hôm nay là chuyện đại sự của Đạo cổ nhất mạch chúng ta, bọn họ hiển nhiên là phải chú ý.
-Vâng, tộc thúc nói đúng.
Nam tử trung niên kia thay đổi xưng hô. Thấy đối phương gọi mình là tộc thúc, thần sắc thanh niên tóc đen có vẻ hòa hoãn hơn một chút.
-Tộc thúc, việc này rất quỷ dị, không biết là nắm chắc được mấy phần?
Nam tử mặc hoàng bào kia nhìn pho tượng tổ tiên nhìn giống hệt mình, nhẹ giọng hỏi.
-Người thừa kế của Diệp Mịch là một việc ngoài ý muốn. Ta cũng không hiểu hết mọi chuyện, chỉ là có cảm ứng trong huyết mạch. Còn về việc hắn có được cổ tổ tán thành hay không thì ta không nắm chắc.
Thanh niên tóc đen kia trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.
-Hắn là người thừa kế của Diệp Mịch sao? Chuyện...chuyện này sao có thể chứ!
Nam tử mặc hoàng bào ngẩn ra. Đương nhiên hắn cũng mới lần đầu nghe được chuyện này.
-Diệp Mịch năm đó...
Lời này còn chưa nói xong, thanh niên tóc đen kia đã cắt ngang.
-Bảy ngày trước ta cảm thấy một tia cổ Mạch Thương Khung Huyết của Đạo cổ ngưng tụ lại. Nhưng cổ Mạch Thương Khung Huyết này ngưng tụ bảy ngày còn chưa thành hình. Loại chuyện này cực kỳ hiếm thấy! Cho dù là ta năm đó thì cũng ngưng tụ tia máu này có chín ngày mà thôi. Ta cẩn thận tìm tòi tất cả huyết mạch của Đạo cổ, nhưng không phát hiện ra bất cứ người nào có cổ Mạch Thương Khung Huyết. Sau đó ta đành dùng thuật bói toán mới tìm ra được căn nguyên!
Không ngờ đó là người thừa kế của Diệp Mịch!
-Nếu hắn thành công thì hắn có thể đi tới Tiên Cương đại lục. Như vậy thì ta sẽ xem xét nhận hắn làm đệ tử, đệ tử duy nhất của ta! Có thể bước ra khỏi thế giới động phủ cho tới bây giờ đều cực hiếm thấy. Nhân vật như vậy sau này ắt phải là một cường giả của Đạo cổ nhất mạch chúng ta!
Ta sau khi chuyển thế hắn có thể tới bảo vệ Đạo cổ nhất mạch! Hy vọng hắn có thể thành công!
Thanh niên tóc đen nhìn chằm chằm vào mi tâm của pho tượng chống trời, chậm rãi nói. Thời gian chầm chậm trôi qua, ngày thứ tám, thứ chín, cho tới ngày thứ mười ba!
Tộc nhân Đạo cổ nhất mạch bốn phía trong mấy ngày này luôn trầm mặc, nhìn vào huyết quang càng lúc càng đậm trên mi tâm của pho tượng, trong mắt lộ vẻ chờ mong. Trong ngày thứ mươi ba, biến cố xảy ra!
Tia máu trên mi tâm của pho tượng giống như đạt tới cực hạn chiếu rọi cả nửa bầu trời, khiến toàn bộ nơi này bị bao phủ bởi màu máu. Ngay sau đó trong tiếng hô hấp dồn dập của mọi người, một giọt máu tươi chậm rãi ngưng tụ ra từ trên mi tâm của pho tượng này!
Mãi lâu sau vẫn không thể giọt thứ hai xuất hiện.
-Chỉ có một giọt?
Ánh mắt nam tử mặc hoàng bào lộ vẻ khinh miệt khó có thể nhận ra. Không chỉ có hắn tất cả tộc nhân cổ tộc lúc này hầu hết đều lộ vẻ thất vọng. Bọn họ đợi mười ba ngày, vốn tưởng có thể chứng kiến một kỳ tích nhưng lại không ngờ rằng chỉ có một giọt máu mà thôi. Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tiếng kinh hô truyền ra. Chỉ thấy trên mi tâm của pho tượng bay ra giọt máu thứ hai! Ngay sau đó giọt máu thứ ba, thứ tư, gào thét xuất hiện!
-Bốn giọt!
-Không ngờ là bốn giọt!!