Chương 1739: Tai vách mạch rừng
Bầu trời vặn vẹo, Ngũ Hành tinh hư ảo đang chuyển động ầm ầm sụp đổ. Tinh không hóa thành từng mảnh nhỏ quét về bốn phía.
Nếu không có bốn người này ra tay thì vừa rồi Cửu Chuyển Tâm Luân nghịch động có thể khiến tất cả tu sĩ Quy Nhất tông bên ngoài tháp tử vong, đây cũng không phải là Vương Lâm tàn khốc mà hắn vừa rồi cũng đã trải qua hoàn cảnh như vậy.
Giờ phút này khi xuất hiện trên bầu trời, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt đảo qua mặt đất, thấy mấy trăm tu sĩ hôn mê, thấy Nạp Đa thấy lão già mặc kim bào cánh tay đã bị đánh gẫy đầy máu đen, cũng thấy được ba nam tử trung niên thần sắc âm trầm đang nhìn mình.
Ba nam tử trung niên này thoạt nhìn như trung niên nhưng từ thân thể họ lại lan tỏa ra một luồng khí tức tang thương, rõ ràng là đã tồn tại qua vô số năm. Đây cũng không phải là tu sĩ trong động phủ giới này mà đến từ Tiên Cương đại lục!
Ánh mắt Vương Lâm sau khi đảo qua, thần sắc bình tĩnh như trước, vung tay hướng về thiên địa ôm quyền.
-Động phủ giới Vương Lâm tới đây bái kiến chư vị tu sĩ Tiên Cương đại lục, muốn bàn bạc với các vị một chuyện! Chư vị ở nơi này đã qua vô số năm tháng, không biết nơi này có tốt chăng!
Lời Vương Lâm vừa thốt ra khiến cho thần sắc lão già kim bào bỗng nhiên đại biến. Hắn vốn đã bị thương trong Cửu Chuyển Tâm Luân nghịch động, giờ phút này tâm thần biến hóa dẫn động thương thế lại khiến khóe miệng tràn máu tươi.
Ba tu sĩ đi ra từ trong tháp lúc này thần sắc không hề biến hóa chỉ có đồng tử trong mắt là co rút lại, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lại càng âm lãnh hơn.
Cũng trong nháy mắt khi lời nói Vương Lâm vừa dứt, thân thể hắn bước từng bước về phía trước, tay phải giơ lên nắm thành quyền. Trong nháy mắt này, cổ Thần tinh điểm trên mi tâm
của Vương Lâm, cổ yêu, cổ Ma tinh trong mắt trái và mắt phải đồng thời lóe lên. Ở bầu trời phía sau hắn đột nhiên có hư ảnh Đạo cổ biến ảo ra.
Hư ảnh này đội trời đạp đất, vừa xuất hiện đã che cả bầu trời, ngẩng phắt đầu hữu quyền khổng lồ cũng nắm lại, động tác giống hệt Vương Lâm!
-Đạo Cổ nhất mạch!!
Một nam tử trung niên biến sắc. Ba người đồng thời cất bước, lao thẳng tới Vương Lâm. Thân ảnh một người hóa thành một con cự long chín màu gào thét quét ngang thiên địa.
Một người khác tiến bước, thân thể tràn ngập hắc khí, bất ngờ hình thành một quỷ ảnh khổng lồ. Quỷ ảnh nọ rống giận, vẻ mặt vô cùng dữ tợn lao ra.
Người cuối cùng toàn thân tỏa ra Ngũ Hành, ánh sáng của kim mộc thủy hỏa thổ lóe lên, có Ngũ Hành hư ảnh xuất hiện ngưng tụ ngoài cơ thể, cất bước khiến thiên địa biến sắc, ầm ầm đánh tới.
Tay phải Vương Lâm nắm thành quyền, tiến tới lập tức hướng về phía tháp cao, tay phải giơ lên đấm tới. Nhưng giờ phút này ba người kia đã áp sát, ngăn cản động tác của Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm như thường, không có chút kinh hoàng. Hắn nếu đã dám tới đây thì đã chuẩn bị tốt tất cả. Ba người này tu vi dù không tầm thường nhưng Vương Lâm cũng không quan tâm.
Trong nháy mắt ba người tới gần, tay trái Vương Lâm vung mạnh lên. Lập tức hư ảnh Đạo Cổ khổng lồ trên bầu trời phía sau cũng giơ tay trái lên, thân thể to lớn xoay một cái, bất ngờ xuất hiện bên cạnh Vương Lâm, bao phủ lấy hắn hoàn toàn.
Đúng lúc này thì thần thông của ba người kia đã đánh tới, ầm một tiếng liền va chạm vào hư ảnh Đạo cổ đang bảo vệ Vương Lâm. Hư ảnh đó run lên, không chịu nổi sự tấn công cường đại kia, sau một nhịp thở đột nhiên sụp đổ!
Hư ảnh Đạo cổ sụp đổ, hình thành lực trùng kích kinh thiên quét về bốn phía. Khí tức ẩn chứa Đạo cổ lực lúc này quét ngang không gian, thiên địa chấn động. Thân thể ba nam tử trung niên kia đồng loạt lui lại phía sau, tới mấy trăm trượng mới dừng lại được.
Hư ảnh Đạo cổ vỡ tung, nhưng Vương Lâm ở bên trong lại không bị chút thương tổn nào. Tất cả đều nằm trong sự tính toán của hắn. Giờ phút này nương theo lực trùng kích khi hư ảnh Đạo Cổ sụp đổ, thân thể hắn bước về phía trước, bất ngờ xuất hiện trên tầng cao nhất của tòa tháp, nắm tay phải nắm thành quyền kia trong tiếng gầm nhẹ liền trực tiếp đánh xuống đỉnh tòa tháp!
Có thể nói Vương Lâm sở dĩ đi tới Ngũ Hành tinh này, sở dĩ muốn xông vào nơi đây chính là vì một quyền này!!
Mục đích của hắn chính là muốn bức ra tất cả lực lượng ẩn dấu của Ngũ Hành tinh này. Hắn muốn xem nơi này rốt cục tồn tại cường giả tới bậc nào. Hắn muốn biết rõ, trừ Thiên Vận Tử, cái đinh thứ hai này rốt cục nhọn tới đâu, rốt cục đâm sâu tới đâu!!
Chỉ có sau khi hắn hoàn toàn hiểu rõ chuyện này thì hắn mới có thể lập kế hoạch đi tìm hồn thứ ba!
Hắn phải bức lực lượng cuối cùng của đối phương xuất hiện!
Thiên địa trong giờ phút này giống như trở nên hôn ám. Lực lượng trùng kích khi hư ảnh Đạo Cổ sụp đổ cực kỳ mạnh mẽ. Nó xuất hiện, lấy Vương Lâm làm trung tâm quét ngang bốn phía, ngăn cản tất cả những người ở nơi này tiến tới.
Lực lượng trùng kích này giống như sóng không khí gầm thét, vì Vương Lâm mà quét sạch mọi chướng ngại, khiến hắn giờ phút này đánh ra một quyền liền ầm ầm đổ thẳng lên đỉnh tòa tháp!
Ba nam tử trung niên từ xa xa nhìn lại, giờ phút này thần sắc đại biến, muốn tới ngăn cản nhưng lại bị lực lượng sụp đổ của hư ảnh Đạo cổ cản trờ!
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Vương Lâm!
Nắm tay của hắn xuất ra một quyền kinh thiên động địa, ẩn chứa toàn bộ quyết tâm và tu vi của hắn khoảng cách tới tháp cao càng ngày càng gần!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ tầng thứ tư của tháp cao, lập tức có một luồng khí tức cường hãn truyền ra. Trong luồng khí tức này, một thanh niên mặc hắc y bỗng nhiên từ bên trong tầng
thứ tư bước ra!
Hình dáng thanh niên này tầm thường nhưng hai mắt lại lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn không phải là người nào khác mà chính là thanh niên năm đó Vương Lâm gặp ở trong thiên kiếp!
Thanh niên này vốn là tới Triệu Hà tìm gì đó nhưng nhiều năm trước đã phải bất đắc dĩ trở lại Ngũ Hành tinh, bế quan ở tầng thứ tư này, lúc này bị Vương Lâm bức ra.
Hắn nhận ra Vương Lâm, Vương Lâm cũng nhận ra hắn!
-Là ngươi!!
Trong nháy mắt khi thanh niên này xuất hiện, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương. Trong ký ức của hắn về người này, Vương Lâm thấy hắn ở trong một vùng viễn cổ tiên vực, nơi có rất nhiều pho tượng cổ Thần cổ kính, dường như đang tìm cái gì!
Thanh niên này sau khi xuất hiện không nói gì mà từng bước áp sát Vương Lâm, trong nháy mắt khi nắm tay Vương Lâm hạ xuống, tay phải hắn bắt quyết, điểm ra phía trước một ấn.
Trong nháy mắt khi một ấn này được đánh ra, phía sau thanh niên đột nhiên hiện ra sáu đóa hoa khổng lồ màu đen. Sáu đóa hoa này lập tức tỏa ra u quang, từ bên trong đóa hoa nở rộ liền thò ra sáu cánh tay trắng muốt, đồng loạt điểm tới nắm đấm của Vương Lâm.
Trong thời gian ngắn va chạm, tiếng chấn động ầm ầm nổ vang. Nắm tay Vương Lâm trong sự chấn động này, cảm nhận được rõ ràng từ trong ấn quyết của đối phương truyền tới những luồng lực lượng hủy diệt, ầm ầm tràn vào trong cơ thể hắn khiến cho thân thể hắn lập tức bịch bịch lùi lại phía sau mấy bước.
Thanh niên nọ cũng không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể truyền ra những tiếng bùng bùng, thân thể cũng lùi lại mấy bước, sáu bông hoa phía sau đồng loạt vỡ tan!
Kẻ tám lạng người nửa cân!!
Vương Lâm lui lại phía sau trên cánh tay phải lập tức có sáu đóa hoa màu đen huyễn hóa ra, giống như là khắc trên cánh tay hắn cũng khiến cánh tay hắn rữa nát ra, chảy ra những dòng nước mủ!
Đau đớn truyền vào trong tâm thần, khiến cho hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.
Thanh niên nọ trong khi lùi lại trên mi tâm cũng xuất hiện một tinh điểm hư ảo mắt trái mắt phải cũng có tinh điểm biến ảo ra. Đây là do lực lượng của Đạo cổ dung hợp với tu vi của Vương Lâm sinh ra biến hóa.
Tinh điểm sau khi xuất hiện, lập tức hóa thành hư ảnh cổ Thần, cổ Ma, cổ yêu. Chúng tồn tại trong tâm thần của thanh niên này, bắt đầu cắn nuốt nguyên thần hắn.
Thần sắc thanh niên này tới lúc này vẫn luôn bình tĩnh, không chút biến hóa. Chỉ bằng vẻ thong dong này, người này theo Vương Lâm thấy cũng là một nhân vật đáng nói!
Vương Lâm cũng không biết thanh niên này tên là Vân Dật Phong, năm đó ở trong Quy Nhất tông trên Tiên Cương đại lục cũng là hạng người thanh danh hiển hách, ở trong hàng đệ tử trung tâm đứng vị trí thứ ba!
Hắn theo đám sư bá tiến vào nơi này, trải qua vạn cổ năm tháng, ở trong động phủ giới này gặp được vô số cơ duyên xong, nếu trở lại Tiên Cương đại lục thì nhất định sẽ là một nhân vật có tiếng tăm, có thể đi tranh đoạt vị trí đệ tử đệ nhất!
Thậm chí dựa vào thân phận đệ nhất đệ tử của Quy Nhất tông, hắn ở trong cửu tông thập tam môn của Tiên Cương đại lục cũng vang danh tiên tộc!
Hai người lúc này không nói lời nào. Tay phải Vương Lâm giơ lên phất một cái. Lập tức sáu đóa hoa màu đen liền có ba đóa tiêu tán. Còn lại ba đóa dưới lực lượng khôi phục của Đạo cổ bất diệt thể của Vương Lâm liền tan nát, khiến cho cánh tay phải của hắn hoàn toàn khôi phục.
Thanh niên nọ cũng có thủ đoạn, hai tay bắt quyết liên tục điểm vào ngực xong, xuất ra một đan dược màu đen rồi nuốt vào.
Đan dược nọ trong cơ thể hắn ầm ầm tuôn ra lực lượng kỳ dị, nhanh chóng đánh tan hư ảnh tam tộc cổ. Nhưng tốc độ khôi phục của hắn bởi vì phải nhờ đan dược nên chậm hơn Vương Lâm vài nhịp thở!
Thời gian vài nhịp thở này đã đủ để Vương Lâm làm tất cả những chuyện hắn muốn làm. Vương Lâm không ra tay với thanh niên này mà lại một lần nữa nắm quyền, trong nháy mắt khi đối phương đang hồi phục, ầm ầm đánh về phía tháp cao kia.
Lúc này đây thanh niên kia không thể ngăn cản nữa!
Một quyền đánh xuống khiến thiên địa ầm vang, tháp cao chấn động, giống như hấp thu lực lượng trong nắm tay Vương Lâm xong thì bắt đầu sụp đổ từ tầng thứ nhất. Tiếng chấn động không ngừng vang lên từng tầng tháp một sụp đổ khiến cả tòa tháp tan rã.
Bụi bay mù mịt dâng lên. Tháp cao sụp đổ nát bấy tới tầng thứ tư!
Tháp cao đột nhiên nổ tung. Nhưng ba tầng cao nhất lại giống như không có chút ảnh hưởng, không hề biến hóa chút nào, lơ lửng ở nơi đó, tỏa ra ánh sáng như ngọc.
Ba tầng tháp cao này giống như tồn tại độc lập, giống như từ năm tháng vạn cổ, những tu sĩ Tiên Cương đại lục chỉ mang tới ba tầng này, sau đó qua năm tháng, hậu nhân của họ mới xây dựng lên tầng thứ tư, thứ năm cho tới hôm nay!
Trong nháy mắt khi những tầng tháp phía dưới sụp đổ, u quang lóe lên, từ trong tháp truyền ra một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm.
Giọng nói này như sấm dậy nhưng lại vượt qua tất cả lôi đình, lời nói thốt ra khiến thiên địa biến sắc, giống như hóa thành pháp tắc giáng xuống.
-Tiểu bối hoang dã Đạo cổ, ngươi là người của nhánh yếu nhất trong Đạo cổ nhất mạch, đều là lũ người hoang dã. Đừng nói là ngươi, dù là người trên của ngươi tới đây thì trước mặt Quy Nhất tông ta cũng chỉ như đám tu sĩ thô tục hỗn tạp hoang dã mà thôi!!
Giọng nói này vang vọng, mang theo một chút cuồng ngạo, truyền vào trong tâm thần Vương Lâm.
Lời nói này còn chưa khiến Vương Lâm có cảm giác khó chịu gì thì đã khiến thần sắc của Huyền La Đại Thiên Tôn ở bên ngoài Ngũ Hành tinh âm trầm hẳn. Hắn cả đời này chưa bao giờ thấy ai dám vũ nhục Đạo cổ nhất mạch, lúc này lần đầu mới gặp người đầu tiên là lão già ở tầng thứ ba này!
Chẳng qua nếu lão già cuồng ngạo này mà biết những lời của hắn bị Huyền La Đại Thiên Tôn nghe thấy thì không biết vẻ mặt sẽ như thế nào...có thể bị dọa tới co quắp toàn thân, tâm thần tê liệt hay không...