Chương 1822: Địa hỏa chủ mạch!
Nội dung ẩn:
Cả đoạn đường Phàn San Lộ tiến vào động phủ lớn dưới ngọn núi này không hề bị ngăn trở chút nào, trên đường dù gặp phải một vài đồng môn đang đả tọa ở nơi này nhưng sau khi phát hiện ra Phàn San Lộ cũng đều không cẩn thận xem xét nữa.
Các nàng căn bản không tin rằng người ngoài có thể không coi sư tôn vào đâu mà tiến vào nơi này. Mà Phàn San Lộ ở trong đám đệ tử trung tâm địa vị cao không nói, tỷ tỷ của nàng lại được sư tôn coi trọng, mơ hồ giống như muốn truyền y bát.
Do vậy đối với Phàn San Lộ, các đồng môn hiển nhiên là không dám gây phiền hà, để nàng thuận lợi tiến vào động phủ, tới chỗ sâu nhất trong đó. Gặp một gian thạch thất bị phong bế.
Cửa thạch thất này đỏ đậm, tỏa ra nhiệt độ vô tận, tu sĩ tầm thường một khi tới gần nơi này lập tức máu huyết trong thân thể sẽ giống như bị thiêu đốt, càng không cần phải nói tới chuyện bế quan.
Chuẩn xác mà nói, thạch thất này sinh ra từ địa hỏa chủ mạch, ngồi ở trong đó chẳng khác nào ngồi trên địa hỏa chủ mạch vậy.
Nơi này cũng không phải là chỉ có thể tu hành hỏa bổn nguyên. Dưới hỏa ý chí này, trừ thủy bổn nguyên ra thì tất cả hư thực bổn nguyên đều có thể tu luyện.
Chủ yếu là họ có thể mượn sự đè nén của hỏa ý chí này hình thành áp lực, do đó có thể đạt được hiệu quả như thay đổi thời gian, khiến một ngày tu hành trong này, bởi có áp lực này thường tương đương với nhiều ngày bên ngoài.
Thạch thất này là nơi quý giá nhất trong viêm mạch sơn này, chỉ có đệ tử trung tâm mới có thể đi vào.
Tất cả mọi chuyện trên đường đi Phàn San Lộ đều truyền âm cho Vương Lâm. Giờ phút này đứng bên ngoài thạch thất, Phàn San Lộ giơ tay phải vung về phía trước. Chỉ thấy đại môn đỏ sẫm từ từ mở ra, lộ ra một khe hở đủ một người đi vào. Trong tích tắc khi khe hở mở ra, có một tiếng gầm nhẹ từ trong đại môn điên cuồng truyền ra.
Ngay sau đó, một biển lửa từ trong cái khe này tràn ra, hóa thành một con hỏa long, hướng về phía Phàn San Lộ cắn nuốt.
Ánh mắt Phàn San Lộ lóe lên, trong nháy mắt khi hỏa long tới gần liền mở miệng, phát ra một thanh âm kỳ dị.
Chước!
Thanh âm này vừa vang lên, thân thể hỏa long lập tức run rẩy, sụp đổ trước mắt Phàn San Lộ, hóa thành những tia lửa tản ra bốn phía. Phàn San Lộ không chút do dự. Bước vào bên trong cái khe, trực tiếp đi vào trong thạch thất. Sau khi đi vào xong, đại môn của thạch thất cũng đóng lại.
Trong tích tắc khi thạch thất này xuất hiện biến hóa, ở trong động phủ cao nhất của viêm mạch sơn này, một nữ tử mặc đạo bào trắng, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi đang khoanh chân đột nhiên mở bừng đôi mắt.
Tướng mạo nữ tử này cực kỳ xinh đẹp. Đủ khiến người ta nhìn thấy mà trái tim loạn nhịp, mắt phượng mày ngài, trên trái có lấp lánh ánh sáng như sao, trông rất mê hoặc.
Nàng giống như rất tùy ý đảo mắt về phía trước, thần thức gào thét tràn ngập bên ngoài thạch thất nhưng không xâm nhập vào bên trong, đảo qua một cái liền thu hồi lại.
Đây là lần đầu tiên Lộ nhi sau khi trở về bế quan. Đối với nó có lẽ như vậy cũng tốt, để nó quên đi chuyện phiền nào này.
Người này chính là sư tôn của Phàn San Lộ!
Ở phía đối diện nàng là một nữ tử tướng mạo rất giống Phàn San Lộ nhưng lại lạnh lùng hơn vài phần. Nữ tử này Vương Lâm cũng quen biết. Nàng là Phàn San Mộng!
Đôi mi nàng run lên, chậm rãi mở đôi mắt, trầm mặc một lát, trong lòng thầm than rồi nhắm mắt đả tọa một lần nữa.
Bên trong thạch thất, Phàn San Lộ vừa tiến vào lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt cao ập tới, nhất thời mồ hôi đầy trán. Luồng nhiệt độ này tới từ một luồng ý chí khắp bốn phương tám hướng trong thạch thất. Ý chí này cực kỳ mạnh mẽ, hóa thành một luồng áp lực, hề người nào tiến vào lập tức sẽ bị áp lực này bao phủ, cần lập tức ngồi xuống đả tọa mới có thể quen dần được.
Thạch thất này ta không thể đi vào quá sâu. Đã lâu lắm rồi không tới nơi này, chỉ có thể ở đây đợi ngươi vậy.
Phàn San Lộ nói. Từ ổng tay áo nàng, một làn khói bay ra, hóa thành hình dáng Vương Lâm, đứng bên cạnh nàng.
Vương Lâm vừa mới hiện thân, lập tức nhiệt độ bốn phía gào thét ập tới. Nhưng trong nháy mắt khi áp sát Vương Lâm, hắn há mồm hút một cái, lập tức khiến nhiệt độ này đều bay vào trong miệng hắn.
Thần sắc Vương Lâm như thường, nhiệt độ bị hút vào liền lập tức hóa thành một tia hỏa bổn nguyên, nuôi dưỡng toàn thân Vương Lâm.
Quả nhiên là chỗ của địa hỏa chủ mạch, chỉ một chút nhiệt độ cũng tương đương với hơn mười phân mạch...
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn muốn tới chính là nơi này.
Mà thạch thất này cũng chưa phải chính thức là địa hỏa chủ mạch, thậm chí cũng có thể nói đây là thạch thất nằm ở ngoại vi. Vách tướng bốn phía nơi này đều đỏ đậm. Càng đi sâu vào trong thì màu đỏ lại trông càng kinh người.
Một trượng tăng một cấp. Nơi này có ba mươi bảy trượng. Ngươi tự tìm vị trí mình muốn mà hấp thu đi.
Phàn San Lộ ngồi trong chốc lát mà mồ hôi đã ướt đẫm y phục. Nàng khoanh chân ngồi đó, nhẹ giọng nói.
Ba ngày sau ngươi có thể rời đi. Ta có thể ở nơi này trong thời gian khá dài. Nếu như vậy thì dù có tạo ra chút biến cố thì đối với ngươi cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Vương Lâm hướng về phía Phàn San Lộ ôm quyền, xoay người đi thẳng vào sâu trong đó.
Hắn thoáng một cái đã đi tới hơn hai mươi trượng, trong tích tắc khi rơi xuống đất, ngọn lửa nồng đậm bốn phía liền lập tức gào thét lao tới. Nhưng vừa mới bao phủ Vương Lâm thì liền bị hắn hấp thu toàn bộ vào cơ thể.
Lại tiếp tục tiến bước, Vương Lâm đi tới vị trí ba mươi bảy trượng, là nơi sâu nhất trong động phủ này, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, không lãng phí chút thời gian, trực tiếp đặt hai tay lên mặt đất.
Lúc này hắn có thể nói là đang ở trong cơ thể của địa hỏa chủ mạch, hấp thu ý chí và hỏa bổn nguyên lực! Mà còn có thể nói hắn đang ở trong nơi đông đảo cường giả như Đại Hồn Môn, chẳng khác nào nhổ răng trong miệng cọp.
Phàn San Lộ nhìn thân ảnh Vương Lâm đi xa, ánh mắt bị nhiệt độ lan ra từ vách tướng đỏ đậm làm cho vặn vẹo, từ từ không còn nhìn rõ nữa. Hồi lâu nàng than nhẹ một tiếng, nhắm mắt ngồi xuống.
Lại nói về Vương Lâm. Hai mắt hắn lóe sáng, đặt tay lên trên mặt đất. Một luồng hỏa bổn nguyên lực gào thét tràn tới, theo hai tay hắn điên cuồng truyền vào cơ thể hắn.
Dần dần, thân thể Vương Lâm tràn ngập hỏa diễm. Ba ngày sau, khí tức toàn thân hắn đã biến mất. dung hợp với địa hỏa chủ mạch làm một thể, rất khó phát hiện. Đến lúc này, thần thức của hắn mới chậm rãi tản ra, theo thân thể xuyên qua thạch thất này, tiến sâu vào trong địa hỏa chủ mạch.
Hỏa bổn nguyên trong thân thể Vương Lâm đã sắp bão hòa, hấp thu nhiều hơn nữa cũng không thể ngưng tụ bổn nguyên chân thân. Việc hắn phải làm lúc này là cắn nuốt ý chí của địa hỏa chủ mạch kia!
Chỉ có cắn nuốt luồng ý chí này, trở thành thủ lành của địa hỏa trên Thiên Ngưu Châu. Bổn nguyên chân thân của Vương Lâm mới có thể hoàn toàn ngưng tụ thành.
Lần này nhất phải thành công!
Thần thức của Vương Lâm tại bên trong địa hỏa chủ mạch hóa thành bổn nguyên chân thân, cái đầu vẫn là đầu Chu Tước, dù thoạt nhìn có chút quỷ dị, nhưng bổn nguyên lực và hỏa ý chí từ trong cơ thể tràn ra cũng cực kỳ kinh người.
Theo thần thức của Vương Lâm quan sát địa hỏa chủ mạch này rõ ràng là một con hỏa long khổng lồ nằm sâu vô tận trong đại địa.Trên thân thể con hỏa long tràn ngập khí tức tang thương, giống như đã tồn tại qua vô số năm, do địa hỏa chủ mạch kia biến thành.
Nó không có linh trí, chỉ có một luồng ý chí. Ý chí này giống như thiên uy mênh mông cuồn cuộn, tồn tại khắp toàn thân con hỏa long này, không ngừng mà hướng về phía Vương Lâm mà đè ép.
Hai mắt bổn nguyên chân thân của Vương Lâm lấp lánh, vừa cười lạnh, chẳng những không né tránh ngược lại trong tích tắc khi ý chí kia tiến tới, hỏa diễm bùng lên ngoài thân thể. nhanh chóng cắn nuốt.
Cắn nuốt này ý chí!
Tẩm bổ ý chí bản thân!
Ngưng tụ ra hỏa ý chí chân chính thuộc về bản thân mình!
Trong quá trình cắn nuốt này, toàn bộ địa hỏa chủ mạch ầm ầm chấn động. Ngay sau đó. Một luồng hỏa ý chí khổng lồ hơn. Giống như muốn hủy diệt hết thảy nhanh chóng ập tới, bao phủ toàn thân Vương Lâm, như muốn ép nát thân thể này.
Nhưng đây không phải là bản thể của Vương Lâm mà là bổn nguyên chân thân. Luồng ý chí này tiến đến chẳng những không khiến cho Vương Lâm cảm thấy khó chịu mà ngược lại sau khi cắn nuốt một lượng lớn, đầu chân thân của hắn xuất hiện dấu hiệu thay đổi rõ ràng. Phía dưới cằm lúc này không còn hình dáng của Chu Tước mà đã hiện ra làn da!
Biến hóa như thế làm cho tinh thần Vương Lâm phấn chấn hẳn lên!
Lần theo cổ ý chí này hẳn sẽ tìm được đầu long hồn của địa hỏa chủ mạch. Tiến vào trong đó hấp thu, chân thân của ta nhất định đại thành!
Vương Lâm biết thời gian cấp bách nên không do dự chút nào, lập tức theo này địa hỏa chủ mạch mênh mông này tiến thẳng vào sâu trong đó.
Hắn phải tìm được đầu long hồn của địa hỏa chủ mạch này! Trước khi bị cường giả của Đại Hồn Môn phát hiện ra điểm dị thường, hắn phải hoàn thành việc ngưng tụ chân thân, nếu không tất cả mọi thứ đều là tốn công vô ích.
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày, Phàn San Mộng tỉnh lại từ trong đả tọa đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của Vương Lâm nữa. Nàng trầm mặc một lát, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi thạch thất này.
Sau khi Phàn San Lộ rời đi, không còn ai đi vào bên trong thạch thất này nữa, càng không có người nào phát hiện ra sự tồn tại của Vương Lâm, nhưng này tất cả mọi chuyện đều chỉ là tạm thời! Giờ phút này chân thân của Vương Lâm đang ở sâu vô tận bên trong nền đất, vừa cắn nuốt ý chí đang đè ép tới, vừa bay nhanh đi. Hướng về nơi sâu nhất mà ý chí này truyền đến. Đó chính là vị trí đầu long hồn của địa hỏa chủ mạch. Hắn lao nhanh về phía trước, chạy đua cùng thời gian!
Lại qua ba ngày nữa, vào hoàng hôn của ngày thứ ba. Vương Lâm không biết đã xâm nhập vào địa hỏa chủ mạch bao xa. Dần dần hắn thấy được cái đầu long hồn khổng lồ của địa hỏa chủ mạch này!
Cái đầu viêm long này lớn chừng vạn trượng, nhìn rất già nua, giống như mà ngay cả hô hấp cũng mang theo vẻ mục nát. Trong nháy mắt khi nhìn thấy cái đầu này, bổn nguyên chân thân của Vương Lâm gào thét vọt tới, trong khoảnh khắc liền nhảy vào trong đầu long hồn.
Vào tích tắc khi hắn chui vào trong đầu long hồn, toàn thân long hồn của địa hỏa chủ mạch bỗng nhiên chấn động, phát ra một tiếng gầm thét kinh thiên!
Này gầm thét này theo đại địa truyền về phía mặt đất, dẫn động khiến cả địa hỏa chủ mạch chấn động kịch liệt. Dưới sự chấn động này, viêm mạch sơn trong nội môn của Đại Hồn Môn run rẩy tới mức có thể thấy được rõ ràng, ầm vang không ngừng. Rất nhiều đá tảng bị bóc ra, biển lửa nồng đậm từ trong ngọn núi này gào thét tràn ra.
Biến cố đột ngột này lập tức khiến thiếu phụ đang ngồi đả tọa mở bừng đôi mắt, thần sắc biến đổi, thần thức không cần nghĩ ngợi liền khuếch tán ra, trong khoảnh khắc liền bao phủ toàn bộ ngọn núi này, quét qua một cái, sắc mặt liền đại biến!
Thật to gan!
Thân thể thiếu phụ này nhoáng lên một cái, trong tích tắc liền lao ra khỏi động phủ, thuấn di một lần liền hiện ra dưới chân núi. Bay nhanh tiến vào động phủ. Tay áo nàng vung lên một cái trực tiếp mở tung đại môn đỏ rực của thạch thất kia.
Trong chớp mắt khi đại môn kia mở tung ra, thân thể Vương Lâm ở chỗ ba mươi bảy trượng lập tức bị ngọn lửa bao phủ, hình như có hấp lực truyền đến, cuốn thân thể hắn theo địa hỏa chủ mạch lao thẳng về phía dưới.
Muốn chạy!
Vẻ mặt thiếu phụ kia tràn ngập sát khí nói.