Chương 1842: Tu sĩ Lục Ma!
Hàng loạt động phủ sâu trong đại hải này bị một đám tu sĩ lục y mở tung, giết chóc vô tình. Nếu có người bỏ chạy, lập tức đầu lĩnh của đám lục y đang giết chóc này sẽ phái ra mấy người truy kích, không chết không thôi!
Mà bởi vì cả Đan Hải này bị phong ấn, hơn nữa số lượng tu sĩ lục y quá nhiều, rất khó chạy trốn!
Tiếng chém giết vang khắp Đan Hải này, như ẩn như hiện. Từng luồng hơi máu tanh ngòm, từ từ khiến cho vô số thú dữ trong đại hải này bị thu hút tới.
Đây là một trận tru diệt, một trận đồ lục không cân sức. Đám tu sĩ lục y tu vi cao thâm nghiêm khắc thi hành mệnh lệnh bọn hắn được giao, tiêu diệt tất cả tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Đan Hải này!
Ở một hướng khác của đại hải này, tại một nơi gần Lục Ma Châu, có ba cây đại kỳ cắm sâu trong lòng biến, đón gió tận trời tung bay. Ở chỗ ba cây đại kỳ này ước chừng có cả mấy ngàn tu sĩ. Mấy ngàn tu sĩ này đều trầm mặc, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Ở chính giữa mấy ngàn tu sĩ này, có ba tu sĩ quần áo cũng không phải là màu lục, mà là toàn một màu trắng. Trong ba người này có hai nam một nữ, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm. Chỉ tầm ba mươi tuổi.
Nữ tử kia tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, giờ phút này đang cúi đầu nhìn một la bàn lớn bằng bàn tay ở trước mặt, ngưng thần quan sát.
Tiền sư huynh, Triệu sư huynh, giết chóc ở Đan Hải này. Đã dùng mất thời gian bảy ngày, nếu không tăng tốc sợ rằng không cách nào hoàn thành được mệnh lệnh của lão tổ.
Trong ba người, một thanh niên mặt trắng như ngọc nhìn về mặt biển phía trước, chậm rãi nói.
Nhiều nhất cần bốn ngày nữa chắc chắn sẽ kết thúc giết chóc ở nơi này, hoàn toàn đồ sát sạch sẽ đám tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Đan Hải này!
Ở bên cạnh thanh niên này là một nam tử khác. Tướng mạo người này bình thường nhưng trong hai mắt thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt sắc bén, sau khi nghe thanh niên mặt trắng như ngọc nói liền chậm rãi nói.
Đan Hải này là bước đầu tiên để Lục Ma Châu ta tiến vào Thiên Ngưu Châu, tồn tại không ít cường giả, trong thời gian ngắn, rất khó không bỏ sót ai. Chẳng qua đúng như lời Tiền sư huynh, thời gian bốn ngày nửa là đủ.
Nữ tử kia khẽ mỉm cười, ngẩng đầu vươn tay trái gạt vài sợi tóc vương trên trán về phía sau.
Hai vị sư huynh mà nhìn này la bàn Đan Hải này xem.
Nữ tử kia vừa nói, la bàn trong lòng bàn tay phải lập tức tỏa ra từng luồng u quang, từ từ biến hóa ra bản đồ bao quát cả Đan Hải.
Trong bản đồ này có tới cả ngàn điểm sáng màu xanh biếc. Những điểm sáng này tràn ngập cả bản đồ Đan Hải, tựa như đang chậm rãi di động.
Ngoại trừ những điểm sáng màu xanh biếc này, bên trong bản đồ vẫn tồn tại rất nhiều điểm sáng màu trắng. Một số điểm sáng màu trắng chập chờn, tựa như tùy thời có thể bị dập tắt vậy. Trong thời gian họ nói chuyện đã có mấy trăm điểm sáng màu trắng bị điểm sáng màu xanh biếc cắn nuốt, biến mất ở tại bên trong bản đồ.
Những điểm sáng màu trắng này lớn nhỏ không giống nhau, trong đó có ba người điểm sáng vượt xa những cái khác, tựa như tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ba tán tu Thiên Ngưu Châu mạnh nhất trong Đan Hải, tu vi ba người này không ngờ đều đạt tới Không Kiếp trung kỳ. Ba người này lão tổ đã phái Lục Ma sứ giả tới hạ sát, không đáng để lo lắng!
Nữ tử kia bình tĩnh nói.
Ngoại trừ ba điểm sáng lớn nhất kia, ở bên trong những điểm sáng màu trắng trên bản đồ còn nữa không tới mười điểm sáng hơi nhỏ hơn, nhưng cũng sáng hơn nhiều so với những điểm khác. Bên ngoài những điểm sáng này, tràn ngập những điểm sáng xanh biếc, tựa như đang triển khai chém giết kịch liệt.
Ngoại trừ ba tán tu kia còn chín người này tu vi hơi kém hơn một chút, bị vây ở bảy tám lần Huyền Kiếp. Bọn họ là mục tiêu của ba người chúng ta! Chỉ cần giết được bọn họ, những người còn lại trong Đan Hải không đáng để lo nữa. Có vật này, bốn ngày sẽ khiến chúng tử vong!
Nữ tử kia cười khẽ, tay trái giơ lên, nhẹ nhàng phất tay, trong tay lập tức xuất hiện một giọt chất lỏng màu đen. Chất lỏng màu đen này trong suốt, tỏa ra u quang quỷ dị. Từng luồng khí tức thủy bổn nguyên tinh thuần từ trong chất lỏng này tràn ra nồng nặc.
Có chí bảo của Độc Ma Tông - Tịnh Hóa Ô Dịch này ở đây, hai vị sư huynh cho rằng tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Đan Hải này còn có cơ hội sống sao!
Nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía hai thanh niên khác.
Vậy cũng không thể khinh thường. Lúc này tam tông chúng ta liên hợp. không thể để có chuyện ngoài ý muốn. Để Thiên Ngưu Châu không phát hiện ra, ba vị lão tổ đã triển khai thần thông quấy nhiễu biến hóa của thiên địa, khiến người ta rất khó tính ra.
Giết sạch tu sĩ Thiên Ngưu Châu trong Đan Hải. Luyện hóa Đan Hải này trở thành nửa hạt tiên đan như trước, có thể dùng nửa hạt tiên đan này nổ tung phòng tuyến của Thiên Ngưu Châu!
Thanh niên khuôn mặt trắng như ngọc mỉm cười, chậm rãi nói.
Ba người lúc này không thấy ở bản đồ trong la bàn của nữ tử kia, trong khu vực đại hải gần Thiên Ngưu Châu có một điểm trắng rất tầm thường vẫn không nhúc nhích.
Điểm trắng khá tầm thường đó là Vương Lâm! Bên cạnh điểm trắng đó thỉnh thoảng cũng có vài điểm xanh biếc đi qua nhưng không hề phát hiện được.
Vương Lâm bình tĩnh khoanh chân ngồi trong đại hải, thân thể dung hợp vào nước biển, đang không ngừng ngưng tụ nước biển tiến vào trong cơ thể, chậm rãi áp súc thành thủy bổn nguyên, dùng để nuôi dưỡng thân thể.
Nhưng thủy bổn nguyên rất khó áp súc ra từ nước biển này, trừ phi có thể ngưng tụ toàn bộ nước biển lại thành một giọt thì may ra mới được. Nhưng dù thế nào Vương Lâm cũng phải thử một phen.
Thần thức của hắn dung hợp với nước biển này, từ từ nhận thấy sát khí và những tiếng kêu thảm thiết. Cả Đan Hải đang đắm chìm trong giết chóc vô tận.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã qua một ngày. Trong một ngày này, phía trên Vương Lâm có mấy chục tu sĩ lục y đi qua nhưng không hề nhìn thấy Vương Lâm ở trong đám rong biển dầy đặc phía dưới.
Một ngày thời gian, đường mênh mông đã rút xuống khoảng mười trượng. Mười trượng nước biển giống như biến mất, từ từ khiến rất nhiều người chú ý. Chẳng qua giờ phút này đang giết chóc điên cuồng, mặc dù có chú ý nhưng hầu hết mọi người đều không quá coi trọng.
Ba người ở dưới ba đại kỳ cao tận trời xanh của Lục Ma Châu cũng như vậy.
Phía đông bắc, cách đây ba mươi chín ngàn dặm, tổ một Lục Ma vệ, đi!
Nữ tử tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần nhìn la bàn trong tay, mở miệng nói. Bên ngoài thân thể nàng, mấy chục tu sĩ nhoáng lên, lao thẳng về phía trước. Thân thể bọn họ dung nhập vào nước biển, trong tích tắc liền biến mất.
Bọn họ không thể thi triển súc địa thành thốn nhưng Lục Ma Châu đã chuẩn bị đầy đủ, cấm chế trên Đan Hải chẳng những có thể phong ấn mà còn có thể khiến tu sĩ Lục Ma Châu dung nhập trận pháp tiến hành thuấn di.
Phía đông nam, một trăm chín mươi tám vạn dặm, tổ năm Lục Ma vệ, đi!
Lời nói vừa dứt, hơn trăm tu sĩ liền biến mất.
Nhưng mệnh lệnh liên tục truyền ra từ miệng nữ tử kia. Nàng căn cứ vào bản đồ ở la bàn trong tay, không ngừng điều binh khiển tướng, phối hợp với rất nhiều tu sĩ Lục Ma Châu, lần lượt giết sạch nhưng điểm sáng màu trắng phản kháng.
Tiền sư huynh, Triệu sư huynh. Các người nên ra tay thôi. Chín người đó lúc này đã tử vong bốn người rồi. Còn lại năm người trong đó có hai người phân tán, không đủ sức chống trả. Nhưng ba người còn lại không ngờ lại tập trung một chỗ. Ba người này hẳn là giao hảo với nhau, có lẽ am hiểu hợp công, xin nhị vị sư huynh đồng thời ra tay giết chết ba người này!
Nữ tử nhìn la bàn trong tay, có thể thấy rõ ba điểm sáng khá lớn đang ngưng tụ ở một chồ. Từ từ di động về phía Thiên Ngưu Châu. Bên người bọn họ. Đám điểm sáng màu xanh biếc sau khi tới gần liền bị dập tắt, đại biếu cho việc đã tử vong.
Thanh niên mặt trắng kia mỉm cười, tay phải giơ lên. Một cây quạt xuất hiện trong tay hắn. Cầm quạt trong tay, gõ gõ vào tay trái, nhìn về phía thanh niên họ Tiền kia.
Tiền sư huynh, tiểu đệ xin trợ trận cho huynh, nhìn ma đạo của Đạo Ma tông...
Tu sĩ họ Tiền kia ánh mắt lóe lên vẻ độc ác, không nói gì, thân thể nhoáng một cái liền dung nhập vào trận pháp, biến mất hoàn toàn. Thanh niên mặt trắng mỉm cười lắc đầu, bước nhẹ theo sau.
Sau khi hai người này đi rồi, mấy ngàn tu sĩ vờn quanh nữ tử kia. Đột nhiên nàng nhíu mày, ánh mắt đảo qua một chỗ trên la bàn, giống như rất khó hiểu.
Kỳ quái. Nước trong Đan Hải này tại sao ngày một ít đi...
Ánh mắt nàng lướt qua đám điểm trắng trên bản đồ. Trong đó bao gồm cả Vương Lâm.
Chẳng qua điểm trắng đại biểu cho Vương Lâm quá tầm thường, không thể khiến nữ tử này chú ý. Nàng trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng đành bỏ qua, tiếp tục điếu binh khiển tướng, không ngừng phái người tới phối hợp với tu sĩ Lục Ma Châu, tiêu diệt tu sĩ Thiên Ngưu Châu giờ đã không còn nhiều trong Đan Hải này.
Giết chóc vô tận nhưng Vương Lâm đều ngoảnh mặt làm ngơ. Toàn bộ tinh lực của hắn lúc này đều đặt vào việc hấp thu nước biển. Thân thể của hắn giống như một cái động không đáy, không ngừng hấp thu nước biển vào trong thân thể, từ từ luyện hóa, cố gắng ngưng tụ thủy bổn nguyên.
Chẳng qua ngưng tụ thủy bổn nguyên quá khó khăn. Mười trượng nước biển vậy mà vẫn không đủ.
Phải nhiều hơn một chút!
Vương Lâm mở đôi mắt khô héo trong đám rong biển, nhìn một đám tu sĩ lục y gào thét đi qua phía trên, lông mày nhíu lại.
Sau nửa ngày, Vương Lâm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhắm mắt hấp thu. Thời gian thoáng một cái lại qua một ngày. Trong một ngày này, nước biển của Đan Hải trầm xuống không ngừng.
Sau một ngày, không ngờ nó đã hạ xuống hơn tám mươi trượng! Thậm chí nhiều nơi lúc này đã lộ ra đá ngầm.
Loại biến hóa này dù là những tu sĩ đang giết chóc cũng không cách nào bỏ qua, đều không biết đang xảy ra chuyện gì!
Nhiều nước biển như vậy đã đi đâu?
Chẳng lẽ có người thi triển đại thần thông sao?
Đám tu sĩ lục y đang tràn ngập Đan Hải này cũng không thể bảo trì bình tĩnh, tất cả đều biến sắc.
Mà giờ phút này, ở đáy biển cách Vương Lâm rất xa đang có ba thân ảnh lao nhanh đi. Trong ba người này rõ ràng có hai người trong thương, còn một người không bỏ rơi họ mà mang theo họ chạy trối chết.
Bạch Hổ, ngươi một mình rời đi đi... Ta và Chu Tước đã trọng thương, mang theo chúng ta chỉ liên lụy ngươi mà thôi.
Không ngờ chúng ta rời khỏi động phủ của Thất Đạo Tông, muốn ở nơi này yên tĩnh tu luyện mà lại gặp phải kiếp nạn này... Ôi, Bạch Hổ. ngươi đi đi thôi.