Chương 1844: Gặp lại cố nhân!

Trong nháy mắt khi thủy bổn nguyên của Vương Lâm đại thành, nước biển bốn xung quanh lập tức huyễn ra ra những hư ảnh. Hư ảnh này vừa xuất hiện liền có lục quang tỏa ra tràn ngập.

Đối với việc đột nhiên xuất hiện hư ảnh, Vương Lâm như sớm đã phát hiện ra. Thần sắc hắn như thường, tay phải giơ lên hướng về nước biển phía trên bỗng nhiên chụp một cái. Lập tức tất cả chất lỏng màu đen trong nước biển liền ngưng tụ lại, trong phút chốc đã nằm trong lòng bàn tay Vương Lâm, hóa thành một giọt nước màu đen.

Chất lỏng này chính là Vạn Tịnh Hóa Ô Dịch!

Hư ảnh bốn phía lần lượt biến ảo ra. Một luồng khí tức mạnh mẽ tràn ngập, đồng loạt ập tới Vương Lâm trong nháy mắt. Vào lúc này Vương Lâm vuốt mạnh giọt chất lỏng màu đen nọ.

Thủy, có thể ngăn cách tất cả khí tức, có thể khiến hỏa không còn thiêu đốt, có thể khiến tính mạng ngừng lại, có thể khiến thiên địa không còn màu sắc...

Vương Lâm thì thào, vuốt một cái khiến giọt thủy dịch màu đen kia chợt tan nát, hóa thành một lượng nước màu đen lớn. Lấy Vương Lâm làm trung tâm điên cuồng khuếch tán về bốn phía.

Những hư ảnh đang tới gần Vương Lâm từ bốn phía không kịp thi triển thần thông đã lập tức bị hắc thủy như sóng cuồng cuốn đi, ầm ầm bao phủ.

Những tiếng kêu thê lương lập tức vang lên trong Đan Hải. Tất cả tu sĩ bị hắc thủy đụng vào thân thể lập tức run rẩy, bị ăn mòn rồi tiêu tán, Nguyên Thần tử vong.

Cũng có một số người giống như không thể hít thở, hai mắt trợn trừng lên, tuyệt khí mà chết. Không chỉ có khí tức, dù là tiên khí, thậm chỉ là ngọn lửa tính mạng cũng bị đốt lên.

Lại có một số người thân thể ầm ầm tan nát, máu tươi trong thân thể bị cuốn ra, từ trong lỗ chân lông bay ra, thân hình nát bấy, Nguyên Thần bị tiêu diệt.

Cũng không ít kẻ thân thể lại run mạnh lên, nhanh chóng héo rũ, chỉ trong chớp mắt đã khô héo như xương khô, ngay cả Nguyên Thần cũng vì thân thể mất nước mà mệt mỏi rồi tan vỡ.

Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt khi Vương Lâm vuốt lên giọt nước màu đen. Thần sắc hắn bình tĩnh, từ từ hướng về một thi thế đi tới. Một tia hắc dịch từ trong đó lan ra, chui vào trong thân thể hắn, dung hợp với máu huyết.

Sau khi đi bảy bước, đột nhiên Vương Lâm quay đầu lại, nhìn thoáng về phía xa xa. Ở nơi rất xa ngoài khơi chính là vị trí của nữ tử đứng dưới ba cây đại kỳ!

Thân thể nàng lúc này run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. La bàn trong tay nàng thể hiện điểm sáng màu xanh biếc bốn phía Vương Lâm lúc này đã toàn bộ bị dập tắt. Đan Hải màu đen lúc này biến mất, chỉ còn lại một điểm trắng đang chậm rãi di chuyển, rất nhanh liền biến mất.

Người này là ai! Vì sao lần trước điều tra cường giả lại không thấy sự tồn tại của hắn!

Nữ trầm mặc, cắn chặt hàm răng.

Toàn bộ Lục Ma vệ nghe lệnh, trong Đan Hải phải đuổi giết người này, không thể để hắn rời đi. Người này đã đoạt được Vạn Tịnh Hóa Ô Dịch, phải giết hắn để thu hồi!

Nữ tử này vừa nói liền phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi này giống như kết hợp với lời nói của nàng, hóa thành khí chui vào bên trong la bàn.

Đồng thời khi đám máu này tiêu tán, tất cả tu sĩ mặc lục y nhanh chóng cất bước.

Cùng lúc đó, bên trong Đan Hải, lúc này tâm thần tất cả tu sĩ Lục Ma Châu đều chấn động, trong óc vang lên giọng nói của nữ tử kia.

Giọng nói này có thể truyền ra trong phạm vi rộng như vậy không phải là do tu vi của nữ tử này kinh người mà là nàng thông qua la bàn trên tay tạo thành. La bàn này không phải là vật phàm, chính là vật then chốt của cấm chế bao phủ cả Đan Hải!

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi di chuyển trong Đan Hải này. Hắn đi không nhanh nhưng mỗi lần bước đi đều vượt qua khoảng cách cực xa, không ngừng tiến bước, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Những người này đã phong ấn Đan Hải. Tuy không biết muốn gây nên chuyện gì... nhưng chỉ cho người tiến vào mà không cho thoát ra, hiển nhiên là sợ tin tức ở nơi này bị lọt ra ngoài...

Vừa đi tới, hai mắt Vương Lâm vừa lóe sáng, tay phải giơ lên. Lập tức trong lòng bàn tay hắn từ từ chui ra một người tí hon.

Người tí hon này chính là một tia hồn phách Vương Lâm ngưng tụ ra sau khi tu luyện Hồn Diễn Đạo. Vừa bước đi, ánh mắt Vương Lâm vừa nhìn người tí hon nọ. Thân thể người tí hon run lên, cúi đầu quỳ gối trong lòng bàn tay Vương Lâm, hướng về phía Vương Lâm vái lạy một cái.

Một cái vái này đụng vào lòng bàn tay hắn, trong đầu Vương Lâm liền ầm vang, giống như đang chuẩn bị tính toán ra biến hóa trong tương lai. Nhưng trong tích tắc này. Đột nhiên một luồng lực lượng mênh mông từ trong u minh ầm ầm tràn tới, mạnh mẽ chặt đứt sự tính toán của Vương Lâm.

Hai mắt hắn sững lại, thần sắc trở nên ngưng trọng hơn.

Có người quấy nhiễu... Cũng không phải là chỉ quấy nhiễu ta mà nhằm vào tất cả những ai ở nơi này muốn dùng thần thông tính toán biến hóa của thiên địa...

Bàn tay Vương Lâm nắm lại. người tí hon liền dung nhập vào trong cơ thể, hoàn toàn biến mất.

Nơi này sợ là có đại loạn rồi...

Vương Lâm trầm ngâm, thân thể nhoáng lên, dưới chân lóe lên sóng gợn, trong tích tắc liền biến mất, súc địa thành thốn thuấn di mà đi.

Không tới mười mấy nhịp thở sau khi hắn rời đi, chỉ thấy mấy thân ảnh huyễn hóa ra ở nơi này. Mấy thân ảnh mặc lục y sau khi xuất hiện, hơi điều tra một chút liền biến mất một lần nữa.

Còn về Vương Lâm, hắn xuất hiện tại vùng biển gần Thiên Ngưu Châu, thân ảnh từ trong sóng gợn lan ra, lông mày nhíu lại, thân thể chưa rời đi mà ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt giống như xuyên qua nước biển, nhìn thấy bầu trời hôn ám bên ngoài.

Cấm chế nơi này khiến cho thần thông súc địa thành thốn chỉ có thể di động bên trong Đan Hải, không thể đi ra ngoài... Cấm chế này cũng có chút huyền diệu...

Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư. Hắn không ra khỏi cấm chế này. Bắt cứ cấm chế nào trong thiên địa đều không thoát khỏi cấm chế bổn nguyên. Mà càng gặp nhiều cấm chế thì cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm lại càng lớn mạnh.

Nếu hắn có thể hấp thu luyện hóa một cấm chế đại trận từ rất lâu trong thiên địa thì cấm chế bổn nguyên của hắn lập tức sẽ tăng mạnh.

Cấm chế nơi này ta cũng có thể luyện hóa hấp thu, trở thành một bộ phận của cấm chế bổn nguyên của ta...

Vương Lâm thì thào. Hắn lần trước trong Tàng Hồn Các dù sao thân cũng là trưởng lão của Đại Hồn Môn, thật sự không nên luyện hóa. Mà cấm chế nơi đó cũng không có gì huyền diệu, chỉ tồn tại ý chí của cường giả mà thôi.

Vừa trầm mặc, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, tay phải giơ lên hướng về phía bên cạnh vung mạnh. Chỉ thấy bên trong biển rộng bên phải Vương Lâm lập tức có hơn mười đốm lửa thiêu đốt bên trong biển.

Trong chớp mắt khi những đốm lửa này xuất hiện, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nước biển cuốn động. Thân ảnh của hơn mười tu sĩ mặc lục y biến ảo ra. Thân thể bọn họ lúc này bị thiêu đốt bừng bừng, tỏa ra ngọn lửa màu đen, ngay cả nước biển cũng không thể dập tắt. Ngọn lửa này chính là sát khí của bọn họ bị Hư Hỏa dẫn động!

Thần thông Hư Hỏa Vương Lâm rất ít khi sử dụng, đây là lần đầu tiên thi triển tại Tiên Cương đại lục! Nhưng uy lực của nó trong lúc bất ngờ lại cực kỳ cường đại. Hơn mười tu sĩ trong nháy mắt tử vọng. Tu vi của bọn họ không tới bước thứ ba, chỉ là người đầu tiên tìm tới Vương Lâm mà thôi, căn bản không có chút sức chống cự.

Vừa đi tới, Vương Lâm đang định lao ra khỏi mặt nước, quan sát cấm chế bao phủ cả Đan Hải này. Nhưng vào lúc này thần sắc hắn đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn về phía xa xa.

Ba người bọn họ... Không ngờ lại ở nơi này.

Khuôn mặt Vương Lâm lộ nụ cười, thay đổi phương hướng, bước từng bước đi tới.

Tiếng ầm vang truyền khắp sâu trong Đan Hải. Bạch Hổ phun máu tươi, mang theo Chu Tước vào Huyền Vũ nhanh chóng bỏ chạy. Phía sau bọn họ tu sĩ họ Tiền liếm liếm môi, ánh mắt lộ vẻ hung tàn.

Thân thể kẻ kia rất cường hãn, nếu luyện thành khôi lỗi có lẽ là một lựa chọn không tồi.

Ba người các ngươi tu vi không tầm thường, căn cứ vào điều tra của tông môn, các người mới tới đây vài thập niên mà thôi, không môn không phái. Không bằng gia nhập vào Vô Cực Tông chúng ta, đỡ phải chịu họa sát thân!

Thanh niên mặt trắng mỉm cười nói.

Sắc mặt Bạch Hổ tái nhợt, không nói một lời mà mang theo Chu Tước cùng Huyền Vũ suy yếu tới mức đang thoi thóp điên cuồng bỏ chạy. Nhưng tốc độ của hắn dù nhanh hơn nữa cũng không cách nào kéo gần khoảng cách với hai tu sĩ ở phía sau.

Bạch Hổ, ba người các ngươi không phải là hạng vô danh, chẳng qua vì sao chuyện các người ở Đan Hải vô số năm trước lại không hề có chút dấu vết nào...

Thanh niên mặt trắng nói, tay phải giơ lên, cây quạt trong tay chỉ về phía trước.

Lập tức một luồng thanh khí từ trong cây quạt của thanh niên này xuất hiện, biến ảo thành một tiên nhân mặc kim giáp, cất bước đi tới, trong tay cầm một kim kiếm lớn, gầm lên chém về phía Bạch Hổ!

Trong tích tắc khi kim kiếm này hạ xuống, Bạch Hổ xoay phắt người, gầm lên một tiếng, bên ngoài thân thể lập tức hiện ra một hư ảnh Bạch Hổ, thoát khỏi thân thể đánh về phía tiên nhân mặc kim giáp kia.

Ầm một tiếng, tiên nhân sụp đổ. Bạch Hổ này cũng bị thảm rên rỉ rồi tiêu tán. Thân thể Bạch Hổ chiến tướng run lên, phun một ngụm máu tươi, liên tục lùi lại phía sau mấy trăm trượng.

Lão tử Bạch Hổ chiến tướng, là một trong tứ đại chiến tướng của Thất Đạo Tông, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Đám nhãi con các người nhớ cho kỹ lấy!

Thần sắc Bạch Hổ chiến tướng dữ tợn. Hắn không bỏ chạy nữa. Kiếp nạn hôm này hắn đã hiểu, sợ rằng mình khó có thể vượt qua nổi.

Nếu như phải chết thì phải chết cho đường đường chính chính!

Chu Tước chiến tướng, một trong tứ đại chiến tướng của Thất Đạo Tông!

Bên cạnh Bạch Hổ, Chu Tước khóe miệng tràn máu tươi, nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, chậm rãi mở miệng.

Huyền Vũ chiến tướng!

Cả Huyền Vũ lúc này rõ ràng cũng biết ba người giờ phút này sợ lại phải cùng chết, ngược lại trông lạnh nhạt hơn nhiều, thầm than, cũng giống như Bạch Hổ, không hề che dấu thân phận của bản thân nữa.

Thất Đạo Tông? Thiên Ngưu Châu có môn phái này sao?

Thần sắc thanh niên mặt trắng kia tò vẻ suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không thể nhớ ra ba chữ Thất Đạo Tông này.

Thất Đạo Tông!?

Tu sĩ họ Tiền bên cạnh hắn sau khi nghe tới tên này liền cẩn thận quan sát ba người.

Trong điều tra của tông môn chúng ta đối với Thiên Ngưu Châu từng nói qua cái tên này. Đây là một tông phái từ rất nhiều năm trước, tông chủ hình như gọi là Thất Thải Tiên Tôn gì đó, tu vi năm đó bất phàm. Nhưng giờ đây e rằng đã chết từ lâu.

Nghe thấy bốn chứ Thất Thải Tiên Tôn này. Ba người đám Bạch Hổ trầm mặc, thần sắc lộ vẻ phức tạp.

Tông chủ dù đã chết nhưng trong Thất Đạo Tông chúng ta còn một người! Người này nếu ra được thì không bao nhiêu năm nhất định sẽ rạng danh Tiên Cương!

Bạch Hổ đột nhiên mở miệng.

Chu Tước và Huyền Vũ nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.

Rạng danh Tiên Cương? Thú vị thật. Chẳng lẽ người các ngươi nói có thể so với Vân Dật Phong của Quy Nhất Tông hay tứ đại thiên tài của Đông Châu sao? Quả là buồn cười!

Thanh niên mặt trắng cười châm chọc, bước về phía trước, cùng với tu sĩ họ Tiền tiến tới, đang muốn triển khai giết chóc!

Nhưng ngay trong lúc hai người áp sát, ánh mắt ba người Bạch Hổ lộ vẻ quyết đoán, đang muốn liều chết thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp bốn phía.

Cười vui lắm hả...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện