Chương 1953: Một lần hành động, thiên hạ chấn kinh (3)
Nam Châu, Đạo Nhất Tông.
Đây là đệ nhất tông tại Nam Châu, thanh danh hiển hách, danh chấn Nam Châu. Dù trong cả Tiên Tộc thì Đạo Nhất Tông cũng là một tông môn khổng lồ. Tất cả mọi chuyện đều là bởi vì một người được gọi là Đạo Nhất Đại Thiên Tôn!
Ở hậu sơn, dưới một ngọn thác, tiếng nước chảy ào ào, hơi nước bắn lên mơ hồ. Trong một cái hồ phía dưới ngọn thác, một thanh niên mặc đạo bào đang bình tĩnh ngồi đó, trong tay cầm một cành liễu, buông xuống mặt nước, nhắm mắt giống như đang câu cá.
Vương Lâm xông qua Thiên Tôn Niết, trong nháy mắt khi vượt qua tầng tám, thanh niên mặc đạo bào này đột nhiên mở bừng đôi mắt, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên bầu trời trong xanh, thần sắc bình tĩnh.
Xông qua tầng thứ tám rồi...
Khóe miệng thanh niên mặc đạo bào này lộ ra nụ cười, cành liễu trong tay vung lên trên mặt nước. Một động tác này lập tức khiến mặt nước rung động. Một gợn sóng lan ra, bất ngờ xuất hiện trong đó là cảnh tượng bên trong Thiên Tôn Niết.
Bắc Châu, ngàn dặm băng phong, gió tuyết tràn ngập khắp cả năm. Những bông tuyết bị gió thối truyền ra tiếng nức nở trong thiên địa, giống như quỷ khóc, khiến cho phân nửa tu sĩ lần đầu tới Bắc Châu đều chấn động tâm thần.
Ở chỗ xa nhất về phía bắc của Bắc Châu có một dãy núi vươn lên giống như những khối băng mấy vạn năm, giống như những thanh kiếm sắc bén vươn lên tận trời xanh, sừng sững đứng trong thiên địa. Từ xa nhìn lại, cả dãy núi dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng như ngọc, lộ ra vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Nơi này chính là động phủ của Võ Phong Đại Thiên Tôn ở Bắc Châu.
Trong một dòng sông băng có một nam tử trung niên đầu trọc đang ngồi. Thân thể hắn cực kỳ cao lớn khoanh chân ngồi đó. Trước mặt hắn, dòng sông băng bị ánh mặt trời chiết xạ, phát ra ánh sáng và một cảnh tượng hư ảo. Trong cảnh tượng đó chính là Thiên Tôn Niết.
Tu sĩ cao lớn trọc đầu này thần sắc bình tĩnh nhìn cảnh tượng hư ảo trong dòng sông băng, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh đang hướng về tầng thứ chín dần dần lóe sáng.
Trong Thiên Tôn Niết, một khi có tu sĩ xông qua tầng thứ tám thì lập tức Đại Thiên Tôn sẽ biết. Giờ phút này trừ Đạo Nhất và Võ Phong Đại Thiên Tôn ra thì trên Đế Sơn ở Trung Châu, lá đỏ mùa thu đang tung bay, một nữ tử tuyệt mỹ kinh ngạc nhìn chiếc lá trước mặt. Trong chiếc lá kia giống như có càn khôn khác, chiếu ra cảnh tượng trong Thiên Tôn Niết.
Bên cạnh nữ tử này có một lão già đang ngồi khoanh chân. Dáng vẻ hắn lười biếng, ánh mắt giống như vô tình đảo qua cũng như không có chút tinh thần, phảng phất như cảnh tượng trong phiến lá không khiến hắn có nhiều hứng thú lắm thì phải.
Sư tôn! Nếu hắn xông qua được tầng chín, người có mời hắn hay không?
Nữ tử tuyệt mỹ kia nhìn lá thu trước mặt, nhẹ giọng nói.
Lão già bên cạnh này hé đôi mắt, đảo qua lá thu trước mặt một cái.
Nếu tất cả tu sĩ xông qua tầng chín vi sư đều mời chào thì Đế Sơn này chẳng phải quá ồn ào sao. Tầng chứ chín có thể khiến Võ Phong Đại Thiên Tôn coi trọng, bởi vì người này sau khi trở thành Đại Thiên Tôn nóng lòng muốn mở rộng thế lực, muốn bồi dưỡng ra Đại Thiên Tôn thứ sáu, cũng muốn tìm người bảo vệ cho mình khi chuyển thế.
Nhưng đối với vi sư mà nói, người xông qua được tầng chín giống như con kiến, chẳng qua chỉ là một con kiến hơi lớn hơn một chút mà thôi. Trừ phi hắn có thể giống như Minh Đạo Tôn xông qua tầng thứ mươi lăm thì vi sư mới đi mời chào hắn.
Lão già nọ chậm rãi mở miệng.
Nữ tử tuyệt mỹ kia trầm mặc cắn môi nhìn mảnh lá thu, không nói gì nữa.
Ỏ trong hoàng thành Trung Châu, trong một cung điện xa hoa. Cung điện này không có một bóng người nhưng ở giữa cung điện lại có một tấm màn nước biến ảo ra giữa không trung, bên trong hiện rõ ràng cảnh tượng Vương Lâm ở trong Thiên Tôn Niết.
Đông Châu. Tử Dương Tông trong cửu tông thập tam môn.
Trong cấm địa của Tử Dương Tông, trong một gian phòng đá có một nam tử trung niên mặc áo tím đang nhìn không chớp mắt vào trong một tấm gương lớn. Trong đó có hình ảnh đang diễn ra ở Thiên Tôn Niết. Chẳng qua dưới kim quang tràn ngập, thân ảnh trong đó chỉ nhìn được một cách mơ hồ mà thôi.
Ở bên cạnh nam tử trung niên này có hai cô bé mặc áo đỏ và áo tím. Hai cô bé này tầm bảy tám tuổi, trông xinh xắn vô cùng, hai mắt lấp lánh có thần. Giờ phút này cô bé áo đó đang chống cằm ngáp dài, thoạt nhìn giống như đang quan sát mặt gương kia nhưng thực tế lại đang nghĩ tới chuyện ra ngoài chơi đùa. Đôi mắt cô nhìn về phía cô bé áo tím, hai người đồng thời nháy mắt, nhếch miệng cười.
Bên cạnh cô bé áo tím còn có một tu sĩ vẻ mặt nhăn như mướp đắng đang ngồi chồm hổm ở đó, trên cổ còn đeo xích, khuôn mặt như sắp khóc, hiển nhiên là bị uất ức trong thời gian dài, cả người uể oải vô cùng.
Hả, tiểu lang. Vẻ mặt của ngươi làm sao vậy. Tiểu lang ngoan, không nên không nghe lời.
Cô bé áo tím nhìn thấy vẻ mặt của tu sĩ kia, giơ tay vỗ lên đầu hắn liên tục vài cái, mỗi lần vỗ lại khiến tu sĩ kia cúi đầu, trong mắt lại càng nhiều nước mắt.
Hai tiểu tổ tông ơi... các ngươi không nên nghĩ chuyện khác nữa... ôi, các người nhìn người này một chút đi. Ta đã điều tra rồi. Hắn cũng tới từ Đông Châu, lại xông qua tầng thứ tám Thiên Tôn Niết, dù có qua được tầng thứ chín hay không thì cũng nên mời chào đó.
Vẻ mặt nam tử trung niên kia khổ sở nói với hai cô bé kia.
Ái chà. Tự ngươi chuẩn bị đi. Hàm Hàm còn muốn đi dạy tiểu lang không nghe lời thật tốt. Hay là chúng ta ném hắn xuống âm trì đi. Lần trước hắn không nghe lời, ở trong đó vài ngày liền ngoan ngoãn hẳn đó. Hắn còn tìm được một cái chuông gió chơi rất vui nữa.
Cô bé mặc áo đỏ mỉm cười, căn bản không để ý tới nam tử trung niên mà tới bên cạnh tu sĩ mặt như trái mướp đắng kia, cùng cô bé áo tím liên tục vỗ đầu hắn.
Nam tử trung niên kia ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, cười khổ hít sâu một hơi, đứng dậy vái hai cô bé đang chơi đùa kia một vái, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Song Tử Đại Thiên Tôn!
Hai cô bé kia vẫn còn đang vỗ lên đầu tu sĩ bị gọi là tiểu lang, khiến nước mắt tu sĩ này rốt cục rơi xuống.
Ồ, Oa Oa, hắn khóc à?
Giả vờ đó. Tiểu lang này không nghe lời, nhất định là giả vờ!
Song Tử Đại Thiên Tôn!
Nam tử trung niên kia có cảm giác như muốn phát điện, hướng về phía hai cô bé gầm lên. Tiếng gầm này ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, rốt cục cũng khiến hai cô bé này nhìn về phía hắn.
Tiểu Cô Khai, ngươi cũng không nghe lời à?
Cô bé tên là Oa Oa nhíu mày nhìn nam tử trung niên kia một cái.
Song Tử Đại Thiên Tôn, người này cần mời chào!
Nam tử trung niên kia không để ý chút nào, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.
Vậy thì mời chào đi. Ngươi đi là tốt rồi, mang về cho chúng ta gặp mặt.
Cô bé tên Hàm Hàm vung tay nắm lấy tiểu lang mặt như trái mướp đắng, cùng cô bé Oa Oa kia thoáng một cái liền biến mất trong gian phòng đá.
Còn lại nơi này chỉ là nam tử trung niên đang không ngừng nắm tóc bứt tai cười khổ.
Trong Thiên Tôn Niết, giữa kim quang của tầng thứ tám, dưới ánh mắt ngóng đợi của hàng trăm tu sĩ Thiên Tôn phía dưới, Vương Lâm hít sâu một hơi. Lao nhanh về tầng thứ chín. Rất nhanh hắn đã đi tới tầng thứ chín bị mây mù bao phủ, dừng lại một chút liền không do dự bước vào.
Trong nháy mắt khi hắn bước vào, tất cả tu sĩ phía dưới bao gồm cả Trúc Lâm Thiên Tôn đều nín thở nhìn chằm chằm vào tầng chín!
Tầng thứ bảy có sáu mươi ba tu chân tinh nhưng tầng thứ tám lại có tới tám mốt tu chân tinh! Tầng thứ chín này nếu xông qua sẽ có tu vi Thiên Tôn đỉnh phong, rất có khả năng sẽ là chín mươi tu chân tinh!
Vương Lâm sau khi bước vào tầng thứ chín, xuất hiện trong tinh không hư vô. Thần sắc hắn bình tĩnh nhìn về phía trước.
Trong tinh không đột nhiên có chín mươi chín tu chân tinh bỗng thay đổi quỹ tích, lao thẳng về phía Vương Lâm. Trong chín mươi chín tu chân tinh này không ngờ có chín tu chân tinh tỏa ra kim quang chói mắt.
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, không chút do dự, chẳng những xuất ra ngũ hành chân thân và lôi đình chân thân mà cơ thể còn tràn ngập cả ba đạo hư bổn nguyên. Phương thức này khiến trong cơ thể hắn có thể dung hợp hai mươi ba đạo thần thông, đồng thời được bổn nguyên và chân thân gia tăng, tương đương ẩn chứa chín mươi hai đạo thần thông!
Đây là cực hạn của Vương Lâm trước khi mặc Hồn Khải. Trong một quyền một chỉ của hắn bao hàm chín mươi hai đạo thần thông, khiến cho bản thân hắn cũng đã tiến sát tới cấp độ Thiên Tôn đỉnh phong.
Giơ tay phải lên, hai mắt Vương Lâm lóe lên kim quang, nỗi đau đớn truyền ra từ tay phải. Cốt âm đao biến ảo ra, dùng phương pháp đơn giản nhất hướng về phía chín mươi chín khối tu chân tinh kia bỗng nhiên chém một cái!
Một nhát chém này xuất hiện chín mươi hai đao ảnh. Chín mươi hai đao ảnh này lập tức dung hợp, hóa thành một đao quét ngang tinh không hư vô!
Tiếng ầm ầm vang vọng không gian. Chín mươi chín tu chân tinh nọ bất ngờ có chín mươi hai khối ầm ầm nổ tung. Trong nháy mắt khi chúng còn chưa hoàn toàn tan rã, thân thể Vương Lâm lập tức xuất hiện hình ảnh chồng lên. Chỉ thấy ngũ hành chân thân biến ảo ra, lôi đình chân thân xuất hiện, trong nháy mắt đã tới gần bảy tu chân tinh màu vàng nọ.
Ngũ hành chân thân nhoáng một cái liền hóa thành thủy, hỏa, thổ bổn nguyên chân thân, lao thẳng về phía ba tu chân tinh. Tiếng chấn động vang lên, cách đó không xa, lôi đình chân thân của Vương Lâm trong tiếng gầm nhẹ cũng bộc phát ra lôi đình ngập trời, một động tác liền bao phủ cả bốn khối tu chân tinh, giống như sấm sét diệt thế giáng xuống làm bốn tu chân tinh kia sụp đổ.
Chín mươi chín tu chân tinh tan nát có chênh lệch về thời gian nhưng lại bị Vương Lâm dùng năng lực của bản thân khiến sự chênh lệch này giảm xuống cực nhỏ. Từ xa nhìn lại, chín mươi chín khối tu chân tinh này hầu như đồng thời nổ tung.
Trong nháy mắt khi chúng nổ tung, một vùng kim quang đột nhiên bùng lên, giống như tràn ngập bốn phía, ập tới bốn phương tám hướng!
Tại Thiên Tôn Niết, trong ánh mắt của mọi người, đại điện tầng chín đã rất nhiều năm không tỏa ra kim quang lúc này trong sự chấn động của toàn bộ tu sĩ nơi đây, bất ngờ bộc phát ra kim quang khiến người ta không dám tin tưởng!
Hắn xông qua tầng thứ chín rồi! Từ ngày hôm nay cái tên Vương Lâm này nhất định rung động cả năm châu!
Tầng thứ chín... Tầng thứ chín! Xông qua tầng thứ chín chính là Thiên Tôn đỉnh phong, bước thêm nửa bước là có thể trở thành Dược Thiên Tôn. Chẳng lẽ hôm nay ta có thể chứng kiến vị Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín của Tiên Tộc sinh ra tại nơi này!
Lúc này sợ là tất cả Đại Thiên Tôn đều ngưng thần chú ý nơi này rồi!
Tu sĩ phía dưới đều hít sâu một hơi. Trúc Lâm Thiên Tôn kia vẻ mặt khổ sở cúi đầu.
- Chúng mừng Vương Lâm đạo hữu xông qua tầng thứ chín!
Không biết người nào mở miệng đầu tiên, nhưng rất nhanh tất cả tu sĩ nơi này đều đồng loạt hướng về phía bầu trời vái một cái!