Chương 7.2 - Chuyện xem mắt 3
Người phục vụ nữ kia không ngừng xin lỗi, trong giọng nói cũng có chút oan uổng: "Nhưng mà vị tiên sinh này và tiểu thư đây cũng không nói là họ không quen mà"
Quân tiểu thư liếc Thái tiên sinh một cái: "Ngoại hình của đối phương thế nào bên câu lạc bộ cũng không cho tôi, nên tôi cũng không biết mà, chẳng qua vừa vặn ngồi nói chuyện cùng Chu tiên sinh mấy câu, Chu tiên sinh đã gọi tôi là "Lục tiểu thư", tôi cũng biết là phục vụ đã nhầm người. Hơn nữa vừa vặn thay, Chu tiên sinh đây có vẻ như cũng không biết hình dáng của người mình đang chờ, mà tôi và anh ấy trò chuyện cũng rất vui vẻ, cũng quên phải dừng lại thôi"
Quân tiểu thư giải thích xong, lại bật cười một cái thật xinh đẹp.
Sự tình đã rất rõ ràng rồi.
Hai người mới đến, đều là chờ người, sau đó vị Quân tiểu thư này là người thứ ba đến nơi, nhân viên phục vụ ghép đôi nhầm, nghĩ rằng người đẹp thế này phải đưa đến nơi vị mỹ nam trước mặt đây, mà trùng hợp vị Chu tiên sinh này cũng không biết rõ về đối tượng xem mắt của mình, tiểu thư xinh đẹp tuy thấy có điểm kỳ lạ, nhưng chắc là đã nhìn thấy người ôm bó hoa hồng xanh ở đằng kia, sau đó âm thầm so sánh, và anh chàng hoa hồng xanh liền bị vứt sang một bên...
Lúc này Song Nghi thong dong bước đến. . . .
"Xin lỗi xin lỗi, mong mọi người tha thứ" Nữ phục vụ đáng thương có vẻ vô cùng áy náy nói.
"Cô không cần phải xin lỗi" Quân tiểu thư lướt mắt qua Song Nghi, rất có vẻ tự tin hướng nhìn Chu Ninh Tự nói, "Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ cũng là một chuyện hiểu lầm rất tốt đẹp, không phải sao?"
Ý kiến riêng của edit:" WHAT THE...? nữ phụ này quá mức tự cao rồi. Xinh thì sao chứ?! Rõ ràng dù có xinh nứt vách đổ tường thì số kiếp nữ phụ của cô ấy vẫn không đổi được đâu!!! (¬_¬")
Lời vừa nói ra, tạo nên một hồi tĩnh lặng trầm mặc, Thái tiên sinh gương mặt có vẻ vặn vẹo, Bách Nhã sắc mặt cũng không vui. Cô vốn không hiểu vì sao Quân tiểu thư là ngồi sai bàn, việc này lại càng thấy không đúng. Song Nghi trăm phần trăm chắc chắn Bách Nhã bị chọc giận, bởi vì ... vị Quân tiểu thư phạm vào điều cấm kỵ của Bách Nhã.
Đầu tiên, vô cùng tự tin, được rồi, người nào đó trình độ tự sướng có vẻ hơi quá. . .
Thứ hai, từ đầu tới cuối không hề đem Bách Nhã cho vào mắt.
Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, khách quan mà nói, Quân tiểu thư này, lại có thể lớn lên xinh đẹp hơn Bách Nhã rất nhiều (=_=)
Chỉ là vì quản lí đang ở chỗ này, Bách Nhã nóng nảy cũng không thể bốc hỏa, chỉ có thể giận chó đánh mèo với Song Nghi, thấp giọng mắng cô: "Lục Song Nghi bạn là đồ heo! Giới thiệu cho bạn người như này mà còn nhầm nhọt được, vậy mà lại để cho loại hồ ly tinh này thừa nước đục thả câu!"
Song Nghi: ". . ."
Vô cùng oan uổng!!! (T_T)
Bất quá, mặc kệ người khác trong lòng nghĩ thế nào, Quân tiểu thư nói những lời này là nhằm vào Chu tiên sin, chỉ cần Chu tiên sinh gật đầu một cái, những người khác có thể đi, để lại hai người tạo nên một đoạn tình duyên đẹp đẽ.
Song Nghi cân nhắc một chút, khả năng Chu tiên sinh gật đầu chắc là rất cao đấy, dù sao Quân tiểu thư chính là một người đẹp hiếm có khó tìm, hơn nữa còn rất có khí phách. . . 5555, quá đau lòng, tuy rằng mỹ nữ mỹ nam tạo thành một đôi rất cảnh đẹp ý vui, nhưng mà làm một nhân vật nữ thứ ba xúc tác cho người ta, cảm giác thật đúng là phức tạp a (✖╭╮✖)
Mọi người đang trầm ngâm, Chu Ninh Tự vẫn là biểu hiện thanh thản dửng dưng, anh cũng không đáp lại ánh mắt mong chờ của Quân tiểu thư, ngược lại còn hướng nhìn Song Nghi, khẽ cười một chút, ánh mắt vừa phát ra một thia nhìn thân thiết: "Lục tiểu thư vừa rồi suýt vấp ngã, không biết có nặng lắm không?"
"A!?" Song Nghi sửng sốt, thế nào trọng tâm câu chuyện bỗng nhiên chuyển thành cô vậy. Thật ra cô cũng không sao, lúc đầu còn thấy đau một chút, giờ đã bình thường rồi, vừa định lên tiếng trả lời, Chu Ninh Tự đã lần thứ hai mở miệng: "Trật chân là không thể bỏ qua đâu, không thì sẽ ngày càng nặng, tôi vừa tiện có quên một bác sĩ trung y, người đó đối với việc này rất quen thuộc, có cần tôi đưa Lục tiểu thư đến đó một chút không?"
Song Nghi chợt hiểu ra toàn bộ.
Chu tiên sinh này đối với việc tung hứng của Quân tiểu thư không có hứng thú, nhưng mà không tiện từ chối trực tiếp làm người ta khó xử, nên mới tìm lí do khéo léo từ chối.
Người này, có vẻ rất 'mạnh vì gạo, bạo vì tiền' rất xảo quyệt nha, loại lý do này tưởng sẽ không bao giờ dùng thế mà cũng nói ra được —— Song Nghi nhìn anh, trong lòng thầm nói, chỉ là nghĩ lại, đó cũng là một loại phong độ để giữ thể diện cho người khác.
Nghĩ nghĩ thông suốt rồi, Song Nghi mới phối hợp gật đầu: "Được, cám ơn anh"
Chu Ninh Tự thấy cô gật đầu, liền khách khí về phía Thái tiên sinh và Quân tiểu thư nói tạm biệt: "Vừa rồi đúng là hiểu lầm, vậy chúng tôi đi trước đây, hai người xin cứ tiếp tục tự nhiên"
Nói xong, vẫy tay gọi phục vụ đến thanh toán.
Quân tiểu thư chắc là không nghĩ đến việc phát triển thành thế này, đứng đó có vẻ ngây ngốc sững sờ, nhưng lại không muốn bỏ lỡ, cắn cắn môi nói: "Cũng trễ rồi, tôi cũng phải về. Bây giờ bắt xe cũng không dễ lắm, không biết Chu tiên sinh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?"
Chu Ninh Tự nhìn về phía cô, trong mắt xẹt qua một tia vô cùng kinh ngạc ๏_๏
Thái tiên sinh vội vã ân cần nói: "Tôi có thể đưa cô về!"
Quân tiểu thư hơi tức giận nhìn anh ta nói: "Chỉ sợ không tiện đường lắm, Chu tiên sinh làm về tài chính, hẳn là nhà ở khu phụ cận tài chính phía Tây thành phố đi, nhà tôi cũng ở chỗ đó"
Chu Ninh Tự hơi nhăn mắt, đang sắp mở miệng, Bách Nhã lại cười nói: "Quản lí muốn đưa bạn học của tôi đi khám mà, sợ rằng không có giờ tiễn Quân tiểu thư, tôi cũng đi xe đến, hay là Quân tiểu thư đi xe của tôi đi, vừa hay tôi cũng ở khu phụ cận tài chính phía Tây đây!"
Quân tiểu thư không để ý tới cô, chỉ là ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Chu Ninh Tự, Chu Ninh Tự đảo mắt qua cô, nhưng không dừng lại, "Ừm" một tiếng nói: "Thật là phiền cô quá, Bách Nhã"
Song Nghi rất khập khiễng tiêu sái bước ra khỏi nhà hàng.
Bởi vì phải giả vờ trật chân mà >_<
Quân tiểu thư cuối cùng cũng không đi xe của Bách Nhã, tự bắt xe đi về, Thái tiên sinh cũng buồn bã ra về, Bách Nhã cũng chạy theo, hung hăng dặn dò bên tai Song Nghi vài câu rồi cũng lái xe đi.
Kỳ thực Song Nghi nghĩ mình cũng phải đi về. . . nhưng mà hình như cứ như thế đi thì cũng kỳ lạ, vậy, vậy tiếp theo sẽ như thế nào >_< cùng lắm là đi về, lẽ nào vị Chu tiên sinh kia. À, Chu Ninh Tự tiên sinh, lúc nãy vừa hỏi tên từ Bách Nhã rồi, lẽ nào anh thật sự muốn đưa cô đi khám đông y?
Song Nghi (>_<)
Đứng ở cổng nhà hàng chờ vài phút, một chiếc xe màu đen từ từ dừng ở lề đường, Song Nghi nhìn trái nhìn phải, hình như có mỗi mình đang chờ xe, kia chắc là xe của Chu tiên sinh, nên đi đến, quả nhiên là đúng. Vị Chu Ninh Tự anh tuấn ưu nhã kia đã rất lịch sự bước xuống, mở cửa xe cho cô.
Xe vững vàng lướt nhanh giữa trời đêm, đèn đường đèn quảng cáo bên đường cũng lướt qua rất nhanh, ánh sáng đèn đường rọi vào bên trong xe, lúc sáng lúc tối, một giọng hát nữ từ radio trong xe cất lên, càng làm không khí trong xe thêm tĩnh mặc. . .
Giữa bầu không khí trầm mắc, tiếng nói trầm thấp của Chu Ninh Tự vang lên: "Lục tiểu thư muốn đi đâu ăn?"
"Ăn?" Song Nghi nhìn về phía anh, có vẻ không ngờ.
"Không đi ăn, Lục tiểu thư lẽ nào muốn đi khám đông y?" Chu Ninh Tự cười như không cười nói, "Chẳng qua vừa rồi tôi thấy Lục tiểu thư bước đi như bay, chắc là không cần đâu nhỉ?"
>_< Người này quá tốt bụng, rõ ràng là đã phối hợp đóng kịch với anh, giờ lại bị anh cười.
"Ờ, thật ra cũng hơi bất ngờ" Song Nghi nói. Chính xác thì rất là ngoài ý muốn đó, vừa rồi thấy Chu tiên sinh thẳng thừng từ chối người đẹp, Song Nghi còn tưởng anh cũng sẽ bỏ rơi cô nhẹ nhàng như vậy đó.
"Ngoài ý muốn? Vì sao? Lục tiểu thư chẳng lẽ không nhớ, chúng ta còn chưa bắt đầu xem mắt mà"
Đúng rồi, họ vẫn còn chưa xem mắt. . .
"Nói vậy, Lục tiểu thư bây giờ muốn đi đâu?"
Song Nghi cố gắng suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Tôi rất ít khi ra ngoài ăn, anh quyết đi"
Chu Ninh Tự hơi trầm ngâm: "Hương Cầm quán thì thế nào?" Đây là một nhà hàng rất sang trọng ở thành phố B, mùi vị cũng rất tốt, chắc sẽ hợp với khẩu vị của phụ nữ.
Mỗi ngày làm trạch nữ ở nhà, Song Nghi chưa bao giờ nghe qua tên này, suy nghĩ, Hương Cầm quán? Là 'bắt tình'[1] quán? Ah, tên này nghe sao có vẻ...hình như giống với nhà trọ @_@. Như vậy là sẽ mang đi hầm rau sao [2]?
[1] 湘情–Tương tình (bắt tình) và 香琴–Hương Cầm phát âm giống nhau.
[2] Nguyên văn là 菜的 – Tương thái, nghĩa là món rau hầm. Đoạn này mình cũng không hiểu rõ lắm, hình như mấy từ này có liên hệ với nhau? ( [ - ] ) khóc-ing
Song Nghi nghĩ đến canh cá cay, không khỏi nước bọt chảy ào ào, vội vã gật đầu: "Tốt, tôi thích ăn rau hầm"
Rau hầm?
Chu Ninh Tự giật mình một chút, bật cười, nhưng không giải thích.
Trong xe lại có một màn yên tĩnh, Song Nghi đang thất thần nghĩ đông nghĩ tây, chợt nghe Chu Ninh Tự khẽ nói: "Thật ra có một chuyện tôi còn muốn nhờ Lục tiểu thư đây giải thích hộ"
"Chuyện gì?" Song Nghi quay đầu nhìn anh.
"Tôi muốn biết là. . ." Chu Ninh Tự trên môi mang theo ý cười, từ từ nói "Có người nói Lục tiểu thư đối với tôi là nhất kiến chung tình, vậy tại sao Lục tiểu thư ngay cả tôi trông như thế nào cũng không biết?"