Chương 507: Hỏa diễm: Ngộ Long
Tần Vũ tâm ý vừa động, trong đầu tự động hiện ra vị trí của Phúc bá lúc này.
Lúc này bên ngoài hai tòa lầu một lục một hồng cách đình viện của Tần Vũ mấy dặm, Phúc bá đang cùng hai nha đầu Hồng Vũ, Lục Thủy nói chuyện, nhìn nụ cười rạng rỡ của Phúc bá, hiển nhiên nói chuyện rất cao hứng.
Tần Vũ bước tới một bước, thân hình liền biến mất trong đình viện của mình. Đến lúc xuất hiện, đã tới bên cạnh ba người Phúc bá.
"Chủ nhân." Phúc bá nhìn thấy Tần Vũ, lập tức cúi người nói.
Hai nha đầu Hồng Vũ, Lục Thủy mỉm cười, cúi người, thanh âm thanh thúy nói: "Tần Vũ đại nhân." Hai nha đầu Hồng Vũ, Lục Thủy đã biết thực lực của Tần Vũ. Trong Thần giới cao thủ như mây, có thể theo sau cao thủ lợi hại như vậy, các nàng rất hưng phấn.
Tần Vũ phát hiện, hai người Hồng Vũ và Lục Thủy không ngờ cũng là cửu cấp yêu đế rồi.
"Hồng Vũ, Lục Thủy, các ngươi có cảm ứng thấy thần kiếp của bản thân không?" Tần Vũ hiếu kỳ hỏi.
Hồng Vũ cả mặt hồng rực, vội nói: "Tần Vũ đại nhân, ta và Lục Thủy rất sớm đã đạt tới cửu cấp Yêu đế cảnh giới rồi, tuy nhiên còn chưa cảm ứng thấy thần kiếp. Nhưng án chiếu theo thời gian dừng lại ở cửu cấp yêu đế của các đồng bạn khác của ngư tộc chúng ta, xem chừng không còn xa nữa."
Lục Thủy mở to đôi mắt long lanh nhìn Tần Vũ nói: "Tần Vũ đại nhân, ta có chuyện muốn thỉnh cầu Tần Vũ đại nhân, không biết có được không?"
"Nói đi." Tần Vũ cười nhẹ nói.
Tần Vũ ngược lại muốn biết hai nha đầu này rốt cuộc muốn làm gì.
"Hắc hắc… Tỷ muội chúng ta, lúc trước ở trong cái hồ đó, ngày ngày bị mấy con cá đực khác khi phụ. Chủ yếu là tỷ muội chúng ta thuộc về loại cá có lực chiến đấu rất yếu. Tần Vũ có thể cũng mang bọn tiến vào không. Cho chúng ta… Báo phục một lần!" Lục Thủy trong mắt bắn ra quang mang hưng phấn.
Hồng Vũ cũng nhìn Tần Vũ một cách hy vọng.
"Cá đực?"
Bản thân bắt làm sao chính xác như vậy, trong hồ có một ít cá, lúc trước bản thân cũng tùy ý bắt hai con, làm sao ngờ là cá cái, còn lại toàn cá đực.
"Được, chuyện này cứ tính cho ta." Tần Vũ không bận tâm, "Nhưng ta hỏi một chút được không, các ngươi muốn trừng phạt bọn chúng thế nào? Nếu như không có đại cừu oán gì, trừng phạt một chút cũng được rồi."
Hồng Vũ ưỡn ngực, tự tin nói: "Tần Vũ đại nhân người yên tâm, tuyệt đối không muốn tính mạng của bọn chúng… Hừ hừ." Nói xong mũi nhăn lại, hừ liền hai tiếng.
Tần Vũ lắc đầu mỉm cười.
Từ khi hai nha đầu Hồng Vũ, Lục Thủy tới Khương Lan giới, không biết có phải là vi trong Khương Lan giới nữ nhi quá ít, Ốc Lam và Ô Hách, hai nhân vật hoàng giả của yêu thú Thần giới, đối với hai người Hồng Vũ đều rất tốt, tin rằng tới lúc mình đem mấy con cá đó tiến vào, bọn Ốc Lam khẳng định cũng giúp đỡ giáo huấn một trận.
"Hồng Vũ, Lục Thủy, các ngươi về nghỉ trước đi, ta và Phúc bá phải rời khỏi Khương Lan giới." Tần Vũ cười nhẹ nói.
"Vâng, Tần Vũ đại nhân."
Lục Thủy, Hồng Vũ cùng kính hành lễ, sau đó tiến vào lầu của mình.
Phúc bá cười híp mắt: "Chủ nhân, hai nha đầu Hồng Vũ, Lục Thủy thật hoạt bát. Những ngày này, ta nhìn thấy Hắc Vũ thiếu gia trên mặt cũng thường có nụ cười hơn.
"Ừm. Trong Khương Lan giới người quá ít. Hồng Vũ, Lục Thủy tính cách hoạt bát, thực sự khiến mọi người tâm tình tốt hơn nhiều. Thấy bộ dạng bọn chúng tinh linh cổ quái, tâm tình ta cũng thư thái một chút." Tần Vũ nhìn Phúc bá, "Phúc bá, chúng ta hiện giờ ra ngoài thôi. Thí nghiệm trận pháp của ta chưa kết thúc."
"Vâng, chủ nhân." Phúc bá cung kính gật đầu.
Hai người Tần Vũ, Phúc bá cứ như vậy biến mất trong Khương Lan giới.
*****
Mê Nhĩ sơn bây giờ hoang lương vô cùng, bị tịch tẫn thiên hỏa thiêu sạch, cả ngọn núi trơ trụi. Phần nhô lên của những tảng đá bị thiêu biến thành màu xám tro. Nhiều tảng đã bị thiêu đến vỡ ra.
Cây cối tất cả trở thành tro bụi, từng hốc đá trên mặt đất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phía trên Mê Nhĩ sơn trơ trụi hoang lương, hai người Tần Vũ, Phúc bá đột ngột xuất hiện. Hai người Tần Vũ nhìn khắp chung quanh, trên mặt đều có vẻ khó tin, kinh ngạc.
"Chủ nhân, nơi này…" Phúc bá lông mày nhíu lại.
Tần Vũ nhìn Mê Nhĩ sơn hoang lương tới cực điểm trước mắt. trong đầu hiện lên cảnh sơn thanh thủy tú, thác nước ầm ầm, hồ nước trong vắt, động vật chạy nhảy trong núi rừng lúc trước.
"Đây là Mê Nhĩ sơn?" Tần Vũ nhìn những tảng đá bị thiêu vỡ, đột nhiên ánh mắt chuyển động, bắn thẳng đến nơi ở lúc trước của mình ở Mê Nhĩ sơn.
Tần Vũ cả người như mũi tên bắn tới nơi ở cũ, còn Phúc bá như một trận gió, ở phía trên núi phiêu dật lướt đi, rất dễ dàng tới địa phương cũ.
"Nơi này chính là hồ nước lúc trước Hồng Vũ, Lục Thủy ở." Tần Vũ nhìn một cái hố lớn. Hình dạng của hồ nước vẫn còn, nhưng nước và những con cá đó hoàn toàn không thấy nữa.
Tần Vũ cảm thấy một trận tức giận.
Từ khi bắt đầu thí nghiệm trận pháp, Tần Vũ tịnh chưa nổi sát tâm với Hắc Long đàm. Hầu hết mọi lần tha được người liền tha, tỷ như khi mới bắt đầu bị khốn trong ảo trận, sau cùng còn không phải vẫn còn sống rời khỏi?
Kể cả thiên thần Hùng Hắc, Tần Vũ vẫn không hạ sát thủ.
Sau cùng nói để hắn cúi lạy, bất quá là nói đùa, nhưng Hùng Hắc cuối cùng thực sự cúi lạy. Tần Vũ cũng không để ý. Trong mắt Tần Vũ bây giờ, cái đó bất quá là trò đùa mà thôi.
Thực sự muốn giết Hùng Hắc?
Chỉ cần lấy thần thương "Tàn Tuyết" ra, Tần Vũ tuyết đối có thể dễ dàng giết Hung Hắc. Sau cùng Tần Vũ đối với năng lực khống chế không gian tương đương với Hùng Hắc. Nhưng có Tàn Tuyết, lực công kích lại vượt xa.
"Chủ nhân, bọn nha đầu Hồng Vũ nói muốn người…" Phúc bá nói đến đây liền ngừng lại.
Tần Vũ cũng không khỏi nhíu mày. Xem chừng hai nha đầu Hồng Vũ, Lục Thủy còn chưa biết mấy con cá trước đây đùa giỡn, khi phụ bọn chúng đã bị thiêu đến hồn phi phách tán.
"Chủ nhân, ở Thần giới không cần mềm lòng. Người tha bọn chúng một mạng, bọn chúng lại thiêu sạch Mê Nhĩ sơn này. Người hiện giờ nên thị uy rồi." Phúc bá ở một bên nhẹ giọng nói.
Phúc bá trong lòng hiểu rõ, chủ nhân này của mình, tuy không tính là mềm lòng, nhưng vẫn chưa đủ độc ác.
Như quả là Tượng thần Xa Hầu Viên, nếu có ai dám bất kính với hắn, sớm đã giết chết rồi, còn quan tâm đến cái khác? Đó chính là người ở vị trí cao, cảnh giới tu luyện càng cao, liền sẽ minh bạch một điểm… Thiên đạo vô tình. Giết cũng như không giết, tính cách âm hiểm, thiện lương, đối với lĩnh ngộ thiên đạo đều không có ảnh hưởng gì.
Mọi con đường đều thông nhau.
Tam đại thế lực phi thăng giả ở Thần giới, trong đó Tu La hải và Huyết Yêu sơn, đều là với giết chóc mà nổi danh. Trên thực tế, giết chóc ngược lại càng dễ dàng đề thăng năng lực, càng dễ dàng tiếp cận đại đạo.
"Chủ nhân, tuy Khương Lập còn chưa thể xác định là ở trong bát đại gia tộc, nhưng chủ nhân người muốn có được thừa nhận của bát đại gia tộc, phải có đủ thực lực và địa vị. Hiện giờ, nên lộ ra một chút uy danh rồi." Phúc bá khuyên.
Thần giới, một địa phương cường giả vi tôn, thực lực là trên hết, không có ai thương xót một kẻ mềm lòng, người chỉ có thể dựa vào bản thân, tương tự vị trí cũng chỉ có thể dựa vào bản thân tranh thủ, tôn nghiêm chỉ có thể dựa vào bản thân duy trì.
"Phúc bá, xuất phát. Tới Hắc Long đàm!"
Tần Vũ lạnh lùng nói, quay đầu nhìn về hướng bắc. Hắc Long đàm ở mấy nghìn dặm về phía bắc. Llần này… Tần Vũ cuối cùng đã quyết định, bây giờ bản thân còn chưa có tư cách khiến bát đại gia tộc thừa nhận. Nhưng Hắc Long đàm nhỏ bé, cũng dám xem thường mình.
"Đừng bức ta sử dụng "Tàn Tuyết"." Tần Vũ trong lòng thầm nói.
Nguyên bổn thần thương "Tàn Tuyết" uy lực chỉ là nhị lưu linh bảo, bây giờ đã bắt đầu hấp thu "Huyền Hoàng chi khí, tuy mới hấp thu một bộ phận rất nhỏ, nhưng Tần Vũ lại có thể cảm thấy rõ ràng sự đề cao uy lực của Tàn Tuyết thần thương.
"Vâng, chủ nhân!" Phúc bá trên mặt lập tức dâng lên vẻ hưng phấn.
Phúc bá cảm thấy bản thân tựa hồ quay lại ngày xưa ở cùng với Xa Hầu Viên, tung hoàng Thần giới, không ai dám bất kính.
Hai người Tần Vũ, Phúc bá một trước một sau rời khỏi Mê Nhĩ sơn, lúc rời khỏi Mê Nhĩ sơn, Tần Vũ thoáng nhìn thấy thạch bi "Mê Nhĩ sơn' vỡ nát.
Phúc bá bay cách Tần Vũ một xích, phiêu dật tiến về phía trước. Chỉ luận tốc độ, đừng nói Tần Vũ, kể cả thượng bộ thiên thần cũng không bằng Phúc bá.
Tốc độ hai người cũng tính là nhanh, chỉ một canh giờ ngắn ngủi đã tới khu vực trung tâm Hắc Long đàm.
"Hắc Long đàm này thật ra cùng tình là sơn thanh thủy tú." Tần Vũ ngẩng đầu nhìn sơn mạch liên miên bất tuyệt phía trước, không khỏi cười nhẹ nói. Phi hành dọc theo đường đi, Tần Vũ sớm đã phát hiện không ít nhân mã Hắc Long đàm, chỉ là hai người Tần Vũ, Phúc bá cực nhanh, rất dễ dàng không kinh động những người đó, tới bên ngoài Hắc Long đàm.
Phúc bá chỉ sơn mạch phía xa nói: "Chủ nhân, Hắc Long đàm ở trong hạp cốc chính giữa mấy ngọn núi cao nhất kia. Trong hẻm núi có một hồ nước lớn, chính là Hắc Long đàm. Bên cạnh Hắc Long đàm, có bốn tòa cung điện. Trung ương là "Hắc Long điện", ba tòa bên cạnh chính là cung điện của ba vị hạ bộ thiên thần đó."
"Những tiểu nhân vật đó cũng không cần phải bàn tới, trực tiếp tới mấy tòa cung điện đó." Tần Vũ nói xong, tốc độ liền đạt tới nhanh nhất, cả người giống như u linh mau chóng theo sơn mạch nhấp nhô tiến vào trong hạp cốc. Còn Phúc bá vẫn nhẹ nhàng theo sau Tần Vũ.
Trong lúc xuyên qua núi rừng, hai người Tần Vũ không kinh động bất cứ ai, tới bên ngoài hạp cốc.
Đứng trên một ngọn núi bên ngoài hạp cốc.
Tần Vũ thoáng nhìn liền thấy hạp cốc chính giữa mấy ngọn núi, hạp cốc này phạm vi cực lớn, chu vi khoảng một, hai trăm dặm. Còn Hắc Long đàm chiếm quá nửa, hạp cốc lớn như vậy, cũng thật là hiếm thấy.
"Phúc bá, từ hôm nay, trước mặt người khác, ta liền ngụy trang thành một cao thủ giỏi về sử dụng hỏa diễm. Chân hỏa trong cơ thể ta đã đạt tới đẳng cấp Bạch sắc tịnh hỏa, dùng lửa… Vậy là đủ rồi." Tần Vũ cười nói.
Đạt tới Càn khôn chi cảnh, chân hỏa trong cơ thể là "Bạch sắc tịnh hỏa", điều này cũng khiến cho Tần Vũ sử dụng linh bảo "Luyện hỏa thủ hòan" uy lực càng tăng thêm. Uy lực sử dụng "Luyện hỏa thủ hoàn, một là dựa vào trình độ luyện hóa, hai là xem đẳng cấp chân hỏa trong cơ thể người sở hữu.
Phúc bá gật đầu tán đồng: "Chủ nhân người bây giờ có thể tung ra Hắc sắc thần hỏa bao phủ trời đất, kể cả Bạch sắc tịnh hỏa, xem chừng cùng có thể tung ra phạm vi mấy chục mét. Hơn nữa còn có thể phát ra cực ít "Hư vô nghiệp hỏa", đương nhiên hỏa diễm lão chủ nhân sử dụng, cũng chính là đẳng cấp này."
Xa Hầu Viên là thượng bộ thiên thần, chân hỏa trong cơ thể cũng là bạch sắc tịnh hỏa. Kể cả có Luyện hỏa thủ hoàn, tối đa phát ra rất ít "Hư vô nghiệp hỏa", nhưng kể cả ít, cũng đủ dùng để luyện khí rồi.
Hỏa diễm: Hắc sắc thần hỏa, Bạch sắc tịnh hỏa, Hư vô nghiệp hỏa.
Hư vô nghiệp hỏa chính là chân hỏa trong cơ thể cao thủ cấp thần vương. "Luyện hỏa thủ hoàn" dựa vào chín khối Tử nguyên hỏa châu luyện thành, đã đủ để thượng bộ thiên thần phóng ra cực ít "Hư vô nghiệp hỏa" rồi.
"Hắc, ngươi là ai? Ta làm sao chưa từng thấy ngươi?" Đột nhiên một nam tử trong hạp cốc nhìn thấy Tần Vũ ở phía trên hạp cốc, lập tức quát lên với Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười, cả người như đại bàng giương cánh, trực tiếp lướt qua bầu trời hạp cốc, tới bên ngoài bốn tòa cung điện. Hai tay Tần Vũ giống như ảo thuật kết ra từng ấn quyết. Vô số quang ảnh bắt đầu bay lượn phía trên bốn tòa cung điện.
Lập tức nhân mã Hắc Long đàm trong hạp cốc bắt đầu khuấy động huyên nào lên, vô số thần nhân bắt đầu từ khắp chung quanh tụ tập lại.
"Thiên thần, là thiên thần. Phu nhân, chúng ta mau tránh xa một chút. Thiên thần chiến đấu chúng ta không thể tiến bừa vào." Một thanh niên kéo nữ tử bên cạnh lập tức chạy ra xa.
"Thiên thần này chưa từng thấy qua a. Không phải thiên thần của Lương Kim sơn, cũng không phải thiên thần của Tam Xoa sơn. Hắc Long đàm chúng ta từ lúc nào có thêm địch nhân mới rồi." Một lão đầu đầu trọc nghi hoặc nói.
"Vị đó giống như là thiên thần của Mê Nhĩ sơn." Một thanh niên trong gần một vạn người lần trước đã tới Mê Nhĩ sơn nói.
…
Ba cỗ nhân mã cường đại bên ngoài Úy Trì thành, một là Hắc Long đàm, một là Lương Kim sơn, một là Tam Xoa sơn. Ba cỗ thế lực này cũng thường xuyên đánh nhau.
Trong huyên náo, ba vị thiên thần trong Hắc Long đàm… Hùng Hắc, Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân đều tiền hô hậu ủng từ trong cung điện của mình chạy ra, vừa nhìn thấy Tần Vũ ở không trung, Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân sắc mặt đều biến đổi, còn Hùng Hắc trên mặt lập tức lộ ra tức giận.
"Tần Vũ, ngươi không ngờ dám chạy tới Hắc Long đàm của ta, thật là can đảm!" Hùng Hắc một tay đưa ra, trong tay liền xuất hiện lang nha bổng to lớn.
Ấn quyết trong tay Tần Vũ cũng đã bố trí xong, lập tức một chiếc lồng hắc sắc từ trên trời chụp xuống, chiếc lồng cực lớn, đủ bao phủ cả bốn tòa cung điện. Chỉ thấy trong chiếc lồng hắc sắc tỏa ra vô số hắc sắc hỏa diễm…
Một khốn trận đơn giản, phụ thêm thần hỏa công kích." Tần Vũ cười nhạt nói. "Hùng Hắc, các ngươi thiêu Mê Nhĩ sơn của ta, hôm nay… Ta thiêu Hắc Long đàm của các ngươi!"