Chương 23: Giam Cầm Nơi Hậu Viện
Có đứa con khiến nàng thật vui vẻ. Nam Cung Ngạo sủng nịch nàng giống như che trở trân bảo, có đôi khi hắn ngồi ôm nàng ở dưới gốc lê, cảm giác như cả thế giời chỉ còn lại mình nàng.
Nam Cung Ngạo đi dạo trong phủ, ngoài ý muốn đi đến hậu viện. Một đường hầm sâu thẳm hiện ra trước mắt hắn, hơi ẩm cùng hương nấm mốc tràn vào mũi hắn. Cửa đường hầm tối om làm cho Nam Cung Ngạo nổi ý muốn vào xem.
Tùy tay cầm lấy cây đuốc bên cửa, hắn theo lối nhỏ chật hẹp tiến vào bên trong. Mùi nhựa thông cháy cùng với mấy cây đuốc luôn sáng trên đường đi làm cho Nam Cung Ngạo nghi ngờ nơi này thường xuyên có người lui tới.
Sâu bên trong là một gian tù thất, cửa làm bằng đồng không ngăn được Nam Cung Ngạo, khi hắn phá cửa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong làm cho hắn cả kinh.
Một người, tóc tai bù xù, quần áo lam lũ, tay chân bị huyền thiết trói lại, khô héo giống như xương, tóc dài xõa xuống che đi hầu hết gương mặt làm cho hắn không thể đoán ra đây là ai.
"Ngươi là ai?" Nam Cung Ngạo trầm giọng hỏi, trong phủ trừ bỏ mẹ hắn ra, hắn không nghĩ ra được còn ai có thể qua mắt hắn lén lút dấu người ở đây.
Tiếng nói trầm thấp vang vọng ở trong phòng ẩm ướt, người ngồi dựa bên tường lúc này mới mở to mắt. Trong con ngươi nở rộ quang hoa làm cho Nam Cung Ngạo nhất thời cảm thấy lạnh run, người kia hóa ra là một tuyệt đỉnh cao thủ!
"Ngạo nhi?" Người kia nhìn hắn một lúc lâu sau khàn khàn cất tiếng.
"Ngươi..." Nam Cung Ngạo lui về phía sau từng bước, trong lòng đã mơ hồ đoán được người này là ai.
"Ta là Nam Cung Duyên." Người bị nhốt nói nói cười cười, nhìn đứa con của mình đã lâu không gặp, hắn đã cao như thế này rồi ư, không biết thân thủ của hắn thế nào?
"Lại đây." Bàn tay khô héo hướng Nam Cung Ngạo vẫy vẫy, Nam Cung Ngạo chậm rãi đi qua, tiếng gọi huyết thống, làm cho hắn không chút nghi ngờ thân phận người trước mặt.
Khó khăn đi đến trước mặt hắn, đột nhiên kình phong nổi lên, sau đó điên loạn giao thủ, người kia không biết đã bị nhốt bao lâu, nhưng mà thân thủ của hắn nhanh nhẹn, không thể coi thường.
Nam Cung Ngạo cắn môi suy nghĩ nếu sử dụng băng tằm liệt hỏa, có lẽ có thể ngăn cản hắn. Vì thế mạnh mẽ vận dụng băng tằm liệt hỏa, nhưng cái giá phải trả rất lớn. Nam Cung Ngạo thành công thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, nghiêng người rời khỏi sự vây hãm của xích sắt, người phía sau bị hắn đánh hất bay ra phía sau tường, máu theo môi chảy xuống.
"Sao lại thế này?" Nam Cung Duyên tự nhiên thấy không đúng, đứa nhỏ này thân thủ không tồi, tương lai chắc chắn sẽ vượt trên hắn, chính là vì sao...
"Không tại sao cả." Thanh âm Nam Cung Ngạo cơ hồ đã bình tĩnh trở lại: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Nam Cung Duyên ho khan hai tiếng, thông minh thay đổi đề tài, nói: "Tiểu tử, ta là cha của ngươi, ngươi đây là dùng cái khẩu khí gì nói chuyện với ta?"
"Cha?" Nam Cung Ngạo cười lạnh một tiếng, nói: "Từ bé đến giờ ta thấy mặt ngươi được bao nhiêu lần?"
"Khụ, tuổi còn trẻ, không cần tích cực như vậy được không..."Người trong phòng ảm đạm đưa cánh tay khô héo phủi bụi trên người làm cho xích sắt đing đang rung động: "Dạo này sống như thế nào?"
"Bà ta đem ngươi khóa ở trong này?" Nam Cung Ngạo không để ý người trước mắt, nói sang chuyện khác, kỳ thật trong lòng đã hắn khẳng định đến chín mươi phần trăm.
"A, cũng coi như là do nàng làm đi." Nam Cung Duyên nhìn Nam Cung Ngạo nói. Kỳ thật số lần phụ tử gặp nhau không nhiều lắm, chính là liền như vậy cảm thấy kỳ quái.
Vì theo đuổi học võ, nên phải xa mẹ của hắn. Nam Cung Ngạo tra được cha hắn đã mất tích, chính là hơn mười năm sau, tại đây dựng lên một cái mật thất tối tăm, lại bắt gặp cha hắn ở đây. Nguyên lại, hóa ra hắn vẫn chưa từng chạy thoát sao?
Nam Cung Ngạo nhếch khóe miệng mỉm cười, không tồi, đây mới là việc mà mẫu thân hắn hay làm.
Quay lại nhìn người kia, một thân chật vật quả thật giống cái bang, nhưng mà cái khí độ tiêu sái này vẫn như cũ không tổn hao gì. Nam Cung Ngạo xoay người rời đi, kỳ thật có đôi khi hắn rất bội phục mẹ hắn, bà ta là một nữ nhân kiên cường, kiên cường hơn so với hắn rất nhiều.
"Ngươi đã có cháu." Hắn đi tới cửa chậm rãi phun ra một câu như vậy, rồi đột nhiên ngữ khí ôn nhu nhẹ giọng nói: "Có thể ta không phải là một vị anh hùng lưu danh thiên cổ, nhưng là...ta sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt."
Nam Cung Duyên trầm mặc nhìn người đứng ở cửa, rất giống bóng dáng của hắn lúc còn trẻ.