Chương 93: Âm mưu của người kia
"Ông nhường công ty lại cho cháu, cháu báo đáp ông như vậy sao?!" Trong thư phòng, một ông lão với vẻ mặt giận giữ, đang ngồi trên chiếc ghế dựa xoay trước bàn làm việc, nhìn Bạch Triết Hiên quỳ gối ở phía bên kia bàn làm việc, vô cùng tức giận nói.
"Cháu xin lỗi, là cháu năng lực chưa đủ, đã khiến ông phải hổ thẹn." Bạch Triết Hiên nói có chút hổ thẹn.
Mặt ông lão đã sung huyết thành màu gan heo, ông ta tiện tay cầm một quyển sách, dùng sức đánh về phía Bạch Triết Hiên, quát: "Lúc trước là ai mỗi ngày đều hứa hẹn, là sẽ xưng bá giới thương nghiệp? Cháu ‘xin lỗi’ thì có ích gì? Có thể đem Bạch Thị quay trở lại sao?!"
Bạch Triết Hiên không né tránh, để mặc cho quyển sách nện trên người mình.
"Một người, hai người các cháu đều muốn làm cho ông tức chết đúng không! Bạch Triết Nhã không biết nhục nhã, còn cháu lại trực tiếp đem công ty của gia tộc chúng ta chuyển giao cho bên ngoài!" Lửa giận trong ánh mắt của ông lão bốc cháy hừng hực, hận không thể thiêu Bạch Thiết Hiên chết cháy, để đỡ phải nhìn chướng mắt.
"Ông nội, cháu sẽ làm cho Bạch Thị chiến thắng quay trở lại." Bạch Triết Hiên nói tuyên thệ.
"Ha ha, Bạch Thị? Bạch Thị đâu còn nữa? Ngược lại, AY lại có đó!" Ông lão nói giễu cợt.
Bạch Triết Hiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: "Trong lòng cháu, nó chính là Tập đoàn Bạch Thị, nhất định cháu sẽ giành lại được nó!"
"Oh? Có chí khí, cháu đã nghĩ ra cách rồi sao?" Dường như cơn giận của ông lão đã tiêu tán đi một chút, hỏi.
Bạch Triết Hiên im lặng một hồi, đáp: "Tạm thời thì chưa."
Đám người trong tập đoàn đó đều là gió chiều nào theo chiều đó, trông chờ vào việc bọn họ đứng về phía mình là rất khó. Hơn nữa, với thủ đoạn của Lăng Diệp, nhất định sẽ làm ra cuộc cải tổ lớn cho Bạch Thị, sẽ xóa sạch những người có thể trở thành tay sai của mình.
Ông lão nặng nề hừ một tiếng, mắng: "Ông biết ngay mà, cháu trừ kêu ca ra, còn có thể làm được gì?!"
Ông ta hít sâu một hơi, đè cơn lửa giận trong lòng xuống, từ từ nói: "Nếu có sự trợ giúp của Đan Thị, khả năng cháu quay lại Bạch Thị sẽ lớn hơn rất nhiều."
Ngay lập tức Bạch Triết Hiên đã đoán ra ý của người kia, bây giờ muốn cự tuyệt nhưng lại sợ chọc giận người kia lần nữa, hắn không thể làm gì hơn đành sử dụng chiến thuật vòng vèo: "Hiện giờ cháu chỉ là một người không có quyền lực, Bác Đan sẽ gả Dany cho cháu sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Ông lão nói không chút do dự.
Trong mắt Bạch Triết Hiên thoáng qua tia nghi ngờ, chậm rãi hỏi: "Vậy ý của ông nội là?"
"Cháu ở rể Đan gia." Ông lão nói giọng kiên định.
"! Ông nội, cháu không nghe lầm đó chứ?!" Trong mắt Bạch Triết Hiên đầy khiếp sợ, không dám tin hỏi.
"Không nghe lầm. Ông biết rõ cháu không thích Dany, mà ông cũng không định để cho cháu cả đời ở Đan gia." Cặp mắt ông lão sáng đến kinh người, giọng nói ông ta có chút nham hiểm.
Chân mày Bạch Triết Hiên cau lại không lộ dấu vết, bán tín bán nghi hỏi: "Ông nội, ông định cho cháu ở rể Đan gia, sau đó sẽ cướp tập đoàn Đan Thị?"
Ông lão ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Xem ra cháu còn chưa ngu đến mức không có thuốc chữa."
Ông ta dừng một lúc, tiếp tục nói: "Sau khi có được Đan thị, cháu có thể ly hôn với Dany, rồi cưới cô gái mình thích, dĩ nhiên, cháu cũng có thể chọn việc tiếp tục ở cùng với Dany."
Bạch Triết Hiên tỏ vẻ không tán đồng: "Ông nội, nếu như cháu ở rể Đan gia, lại biến Đan Thị thành của mình, thậm chí sau khi có được Đan Thị lại ly hôn Dany, người ngoài sẽ nhìn cháu như thế nào? Truyền thông sẽ viết cho cháu chết!"
Ông lão hừ nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại: "Tại sao cháu lại muốn cho người khác biết nội tình? Trong đầu cháu có não để làm gì?"
Mày Bạch Triết Hiên nhíu lại thành chữ "Sông", chậm rãi nói: "Thứ lỗi cho cháu không thể làm như vậy. Cháu sẽ dùng năng lực của chính mình, quanh minh chính đại lấy lại Bạch Thị, mà không phải dựa vào thủ đoạn xấu xa, hèn hạ như vậy."
"Vậy cháu nói cho ông biết, cháu muốn làm thế nào để lấy lại Bạch Thị? Nói về tiền, cháu không đủ nhiều bằng Lăng Diệp; nói về quyền thế, cháu không đủ to bằng Lăng Diệp; nói về bản lĩnh, cháu không đủ tài trí bằng Lăng Diệp. Cháu nói thật xem, cháu làm gì để lấy lại Bạch Thị đây? Cháu muốn mở công ty mới, hắn sẽ chèn ép cho cháu không còn chỗ sinh tồn; cháu muốn vào Bạch Thị làm từ vị trí thấp mà lên, hắn sẽ vĩnh viễn để cho cháu chỉ làm ở vị trí thấp." Ông lão nói châm biếm.
Ông ta thấy vẻ mặt Bạch Triết Hiên có chút giãn ra, liền tiếp tục nói: "Hiện tại Lăng Diệp ở nước Mĩ, thậm chí là trên thế giới đều có thể một tay che trời, cháu lấy gì để so với hắn? Nếu như cháu có Đan Thị, vậy thì không giống rồi, dù nói thế nào Đan Thị cũng là top mười các tập đoàn trên thế giới. Khi đó, có lẽ cháu còn có tư cách cùng hắn ta giao chiến."
Bạch Triết Hiên im lặng không nói gì.
Ông lão lại nói: "Dany đã từng một lòng một dạ yêu cháu, chỉ cần cháu đối với nó tốt hơn một chút, chắc chắn nó sẽ lại yêu cháu thôi. Hơn nữa, bản thân Dany cũng hội tụ đủ các điều kiện, khuôn mặt thanh tú, dáng người đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, so với người khác không biết gấp bao nhiêu lần."
Ánh mắt Bạch Triết Hiên phức tạp, chậm rãi nói: "Ông nội, xin cho cháu suy nghĩ một ngày."
Ông lão phất phất tay, nói: "Được, lui ra đi."
Bạch Triết Hiên đứng dậy, bước chầm chậm ra khỏi thư phòng.
Bạch Lê cầm điện thoại di động để bên cạnh lên, tìm một số, ấn gọi.
"Ông bạn già, đã lâu không gặp."
Bạch Lê cười cười, đáp: "Đúng vậy nha, kể từ sau khi tôi nhường vị trí lại cho Triết Hiên, chúng ta chưa gặp nhau."
"Chuyện Bạch Thị đổi chủ, tôi cũng đã nghe con tôi nói qua. Aizz. . . . . ."
Bạch Lê lập tức nói: "Tôi nhớ trong tay ông còn nắm giữ 9% cổ phần Bạch Thị. Không biết ông có thể nể mặt bán lại nó cho tôi được không? Giá gấp đôi."
"Aizz, mấy năm qua, số cổ phần trong tay tôi đã giảm xuống còn 6% thôi. Nếu ông gọi cho tôi sớm hơn hai tiếng, tôi nhất định sẽ bán nó lại cho ông. Đừng nói là gấp đôi giá tiền, cho dù là giá thị trường tôi cũng bán cho ông, hai chúng ta là ai chứ."
Bạch Lê chau mày, hỏi "Ý ông là gì?"
"Hai giờ trước, tổng giám đốc Lăng đã ra giá gấp ba giá thời điểm hiện tại mua hết 6% số cổ phần trong tay tôi rồi. Ông bạn già, xin lỗi nha. . . . . ."
Đáy mắt Bạch Lê một mảng lạnh lẽo, Lăng Diệp được lắm!
Ông ta thản nhiên nói: "Ha ha, không sao cả, vậy sau này sẽ liên lạc."
"Được, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Sau khi cúp máy, Bạch Lê lại gọi tới một số khác.
"Bác Bạch, đã lâu rồi không gặp, gần đây bác có khỏe không?"
Bạch Lê cười nói: "Bác khỏe lắm, chỉ là có chút chuyện bận lòng."
"Sao vậy ạ? Là vì chuyện Bạch Thị đổi chuyển ư?"
Bạch Lê thở dài một cái, chậm rãi nói: "Đúng vậy, Bạch Thị chính là tâm huyết cả đời của bác."
Ông ta ngừng một chút, hỏi: "Tiểu Kỳ à, bác nhớ trong tay cháu có 8% cổ phần Bạch Thị, không biết cháu có thể bán nó cho bác được không, giá tiền không thành vấn đề."
"Bác Bạch, năm đó nếu không phải là bác cất nhắc, chỉ bảo cháu, bây giờ cháu cũng không thể được như thế này. Bác đối với cháu có ân trọng như núi, cháu vốn không nên để cho bác thất vọng. Nhưng cách đây không lâu, tổng giám đốc Lăng đã ra giá gấp ba, mua hết sổ cổ phần cháu đang nắm giữ rồi. Bác Bạch, cháu xin lỗi. . . . . ."
Bạch Lê cắn nát răng ngà, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Lăng Diệp đúng là phô trương nha. Không có việc gì nữa, vậy sau này liên lạc."
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Lê lại lần lượt gọi cho những người có mối giao tình với mình không ít, nhưng đều lấy được câu trả lời, số cổ phần đã bị mua rồi.
Bạch Lê dựa lưng vào ghế, nhếch miệng chua sót, ông và Lăng Sanh đấu đá nhau cả đời không phân thắng bại, Lăng Diệp vừa ra tay đã cướp được luôn Bạch Thị, hơn nữa còn vững vàng khống chế trong tay. Hiện tại Lăng Diệp đã nắm giữ hơn 55% số cổ phần, cơ hội hạ bệ hắn gần như bằng không.
"Tổng giám đốc Bạch, không đúng nha, phải là Bạch tiên sinh, không ngờ anh chỉ có chút năng lực như vậy thôi, chỉ trong vòng vài ngày đã đem tập đoàn của mình giao cho người khác."
Bạch Triết Hiên mệt mỏi nằm ở trên giường, giễu cợt: "Anh lại giậu đổ bìm leo?"
"Không, tôi tới là để giúp anh."
Chân mày Bạch Triết Hiên khẽ động, hỏi: "Oh? Lúc đầu anh không giúp tôi, bây giờ tôi chỉ có tiền anh lại quay lại muốn giúp tôi."
"Bạch tiên sinh đừng nói khó nghe như vậy chứ, mấy ngày vừa qua tôi cũng bận tối mày tối mặt, người Lăng Diệp đối phó cũng không chỉ một mình anh."
Bạch Triết Hiên nói tiếp: "Anh định giúp tôi như thế nào?"
"Không lâu sau đây, anh sẽ nhận được một chai đồ, anh chỉ cần đổ thứ không màu không mùi đó vào trong ly rượu của Lăng Diệp, để cho hắn uống xong, hắn sẽ chết. Đến lúc đó, muốn lấy lại Bạch Thị không phải là chuyện dễ dàng sao?"
"Anh muốn tôi giết người?" Bạch Triết Hiên khiếp sợ hỏi.
"Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là cho thêm ít gia vị vào trong rượu của hắn mà thôi. Sẽ không có ai nghi ngờ anh đâu, mọi người sẽ cho là hắn bị chết do nhồi máu cơ tim."
Bạch Triết Hiên cau mày, cự tuyệt: "Loại chuyện như vậy, anh tự mình đi mà làm, tôi không tham gia."
"Tôi cũng muốn tự mình đi làm, nhưng cho dù là tôi hay người của tôi cũng đều không thể tới gần hắn được. Nhưng anh thì không giống vậy, hắn nhất định sẽ không nghi ngờ anh sẽ ra tay với hắn."
Bạch Triết Hiên nghiêm nghị cự tuyệt: "Không cần nói nữa, tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy."
"Loại thuốc này là thứ nước người của tôi mới nghiên cứu gần đây nhất, coi như người ta có cầm thứ hắn uống còn thừa lại đi kiểm tra cũng không thể kiểm tra ra điều gì, cho nên anh tuyệt đối an toàn."
Mày Bạch Triết Hiên nhíu lại có thể kẹp chết một con kiến, lại cự tuyệt một lần nữa: "Thứ cho không thể nghe theo."
"Bạch tiên sinh, anh không phải vội vàng bày tỏ thái độ, anh có tám ngày suy nghĩ. Ngày Lăng Diệp kết hôn sẽ là ngày anh có cơ hội ra tay nhất, mất đi cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."
Bạch Triết Hiên sững sờ một lúc, đúng vậy, thiếu chút nữa hắn đã quên mất, không lâu sau bọn họ sẽ kết hôn. . . . . .
"Chờ tin tốt của anh."
"Tút tút tút" âm thanh từ trong điện thoại truyền đến, Bạch Triết Hiên buông điện thoại xuống, nằm ở trên giường, thất thần nhìn lên trần nhà.
"Cốc cốc", một hồi tiếng gõ của truyền đến, kéo lý trí Bạch Triết Hiên quay trở lại, hắn hỏi: "Chuyện gì?"
"Thiếu gia, ngoài cửa có một người chỉ đích danh muốn ngài tự mình ra nhận đồ." Một giọng nữ cung kính vang lên.
Bạch Triết Hiên do dự nhiều lần, vẫn rời giường, từ từ đi ra ngoài cửa.
Đi qua vườn hoa, tới ngoài cửa lớn, hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục với diện mạo xấu xí.
Người đàn ông mặc âu phục nhìn thấy người tới, đưa thứ ở trên tay phải tới trước mặt hắn, dùng giọng lạnh lẽo nói: "Bạch tiên sinh, đây là đương gia đưa cho ngài."
Bạch Triết Hiên giơ tay đón nhận chiếc hộp được đóng gọi rực rỡ, đẹp đẽ, hỏi: "Đương gia các anh là ai?"
"Cái này ngài không cần biết." Người đàn ông mặc âu phục hoàn thành nhiệm vụ, xoay người ngồi an vị vào chỗ tay lái, điều khiển xe rời đi.