Chương 10: Tên vô sỉ
“Nhìn xem rớt ra thứ gì?” Hâm mộ xong, Trần Quả sáp lại xem thử những thứ rớt ra từ Ám Dạ Miêu Yêu, “Năm cái móng tay mèo, rác rưởi; Một kiện giáp da mèo, giữ để mặc a, trang bị cấp thấp cũng không sao; Hai cái móng tay Ám Dạ Miêu, một cái móng vuốt Ám Dạ Miêu, một viên đá mắt mèo, ừ, mấy thứ này không tệ, vật liệu của BOSS có thể giữ bán lấy tiền; Một quyển sách kỹ năng. . . Mẹ nó, ăn ở kiểu gì vậy?”
Trần Quả kêu lên, Diệp Tu lúc này cũng cảm thấy bất ngờ, một con BOSS cấp thấp thế mà rớt sách kỹ năng, số đỏ đến nhường nào a?
Sách kỹ năng là gì? Không phải dùng để học kỹ năng mà là tăng điểm kỹ năng, chỉ cần nhìn màu cam trên tên thì đủ biết giá trị của nó, sau khi đầy 4000 điểm kỹ năng mà vẫn muốn tiếp tục nâng cao, công cụ này chính là một cách trong đấy. Những thứ này không thể giao dịch, cho nên không thể mua, chỉ có thể dựa vào may mắn của bản thân. Sách kỹ năng Quân Mạc Tiếu vừa mới kiếm được có điểm không cao lắm, là 5 điểm, nhưng rớt ra từ trên người BOSS cấp thấp nhất, độ may mắn vẫn được xem như tốt đến không tưởng rồi.
Sách kỹ năng vừa cất vào túi chớp mắt đã được sử dụng, ngoài ra những thứ rơi ra trên người Ám Dạ Miêu Yêu đều là những vật liệu dùng để hoàn thành Ô Thiên Cơ, thí dụ như đá mắt mèo hay móng mèo. Tâm trạng Diệp Tu rất tốt, tiện tay lựa chọn, để Quân Mạc Tiếu rời khỏi phó bản.
“Cậu không đánh tiếp hả?” Trần Quả vô cùng kinh ngạc, tuy đội ngũ chỉ còn lại Quân Mạc Tiếu, nhưng đây là phó bản dành cho người mới, rất nhiều người có thể tự mình đi hết cả phó bản. Diệp Tu là tay tàn, nhưng Trần Quả không hề coi hắn là một tên kém cỏi. Trong vòng 40 giây đã có thể thắng đối thủ mà cô thua suốt 52 ván, cái thành tích này vừa mới xảy ra không lâu đâu đấy!
“Tôi đi đổi máy á!” Diệp Tu vừa nói xong đã chuẩn bị thoát trò chơi, Trần Quả nhìn màn hình, đột nhiên đưa tay ngăn lại: “Đợi chút, chuyện gì vậy?”
Chỉ thấy khung nói chuyện trên màn hình bị chiếm đầy một phần lớn, nội dung đều trước sau như một.
“Quân Mạc Tiếu là tên vô sỉ, vì muốn chiếm riêng BOSS mà cố ý không trị liệu, hại chết toàn đội. Mọi người hãy cẩn thận.”
“Quân Mạc Tiếu là tên vô sỉ, vì muốn chiếm riêng BOSS mà cố ý không trị liệu, hại chết toàn đội. Mọi người hãy cẩn thận.”
Trong số các câu có nội dung đồng nhất như thế này chen lẫn một vài câu khinh bỉ và mắng chửi, tuy hệ thống tự động che đậy những từ ngữ thô tục, nhưng trí thông minh của con người là vô tận, chỗ này thì những chữ đồng âm gánh vác sứ mệnh vô cùng tốt.
Diệp Tu xem kỹ vài lần, phát hiện tên người spam là Nguyệt Trung Miên, thậm chí còn có đồng đội trước là Dương Quan và một vị pháp sư, người này chết trước vậy mà dám ở đây điên đảo trắng đen.
“Chuyện gì xảy ra?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.
Diệp Tu hết cách chỉ có thể giải thích lại.
“Móa, vô sỉ a, còn không biết xấu hổ!” Trần Quả nghe xong giận dữ.
“Đúng vậy, quá vô sỉ rồi.” Diệp Tu hùa theo.
“Sao cậu không tức giận?” Trần Quả cảm thấy rất kỳ quái.
“Tôi rất tức giận.” Diệp Tu nói.
“Cậu tức giận đấy hả? Sao chị nhìn không giống gì cả?” Trần Quả buồn bực, Diệp Tu đang nhìn chăm chú vào những lời vu khống trên màn hình, trên mặt căn bản chẳng có tí thay đổi nào.
“Tức giận không nhất định phải biểu hiện trên mặt.” Diệp Tu không những không giận mà còn cười, tiện tay thoát trò chơi tắt máy tính, đổi đến khu hút thuốc là việc hắn muốn làm nhất bây giờ.
“Chị bảo này, cậu ăn ở kiểu gì thế? Mới lần đầu đánh phó bản đã gặp nhiều chuyện như vậy, gặp BOSS ẩn, rớt sách kỹ năng, còn thuận tiện kết thù chuốc oán với người khác. Sáng mai chị đến xem cậu còn sống không.” Trần Quả nói.
“Chị chủ đi thong thả.”
Trần Quả đi nghỉ ngơi, Diệp Tu thì đến khu vực dành cho người hút thuốc. Bên này quả nhiên toàn khói thuốc, quạt hút khí điên cuồng làm việc cũng không thể lọc sạch bầu không khí nơi này, chỉ có thể ngăn khói không tràn sang khu không hút thuốc mà thôi.
Dù khói thuốc có nặng đến đâu thì cũng không ảnh hưởng gì đến dân hút thuốc ở đây, Diệp Tu vội vã châm một điếu thuốc, hòa mình vào biển người hút thuốc, quét mắt một cái, chỗ này còn đông hơn khu không thuốc lá. Đảng cú mèo rất ít người không cần hút thuốc mà vẫn có tinh thần thâu đêm.
Cũng may tiệm net đủ lớn, Diệp Tu đi vài vòng cũng tìm được máy, không cần để ý gì nữa, đi đến ngồi xuống. Hưng Hân cũng là một tiệm net khá cao cấp, mỗi máy tính đều có vách ngăn, xem như bảo vệ tính riêng tư. Cho dù không có, mọi người cũng sẽ đeo tai nghe mà chìm đắm vào thế giới của Vinh Quang, không hề quan tâm đến bên ngoài.
Diệp Tu lại một nữa đăng nhập vào trò chơi, đeo lên tai nghe.
Quân Mạc Tiếu vẫn ở ngoài Rừng Rậm Cách Lâm như cũ, đừng thấy nơi này đông đúc như vậy nhưng đeo tai nghe vào vẫn không đến mức chẳng nghe thấy được gì. Tựa như đi tới một khu chợ náo nhiệt, nó sẽ không ồn ào đến mức không nghe được người bên cạnh nói gì. Về phần những loại tin tức lặp đi lặp lại như mời tổ đội, chỉ đành dựa vào cách spam khung trò chuyện.
Diệp Tu nhìn qua khung tin tức, tin về Quân Mạc Tiếu đã không còn. Dùng tính năng tìm kiếm là có thể biết người chơi này còn lên mạng hay không, Nguyệt Trung Miên là tên lão làng, một chút thủ đoạn này gã cũng biết. Sau khi tìm thử Quân Mạc Tiếu không còn trên mạng thì ngừng hành động. Người chơi cấp 20 trở lên mới có thể rời khỏi khu vực người mới, đến kênh thế giới, chức năng như PK mới có thể mở ra, dưới cấp 20 chỉ có thể đấu võ mồm như ban nãy.
Thế nhưng thủ đoạn của Nguyệt Trung Miên cũng khá độc ác, Quân Mạc Tiếu vừa được hệ thống thông báo là người đầu tiên giết BOSS, thế giới đều biết, Nguyệt Trung Miên lại nói tên của hắn, rất dễ khiến người ta chú ý. Kết quả chính là hiện tại Quân Mạc Tiếu không thể tổ đội, phát ra yêu cầu nào cũng bị cự tuyệt. Người chơi tuy không tin lời của Nguyệt Trung Miên nhưng cũng đã bắt đầu đề phòng Quân Mạc Tiếu.
Diệp Tu bất đắc dĩ đành cười cười, hắn muốn tổ đội cũng chỉ vì BOSS ẩn, hắn cần những vật liệu này. Nhưng hiện tại tổ không được đội, vậy bắt buộc hắn phải nhanh chóng đi cày cấp rồi.
Phó bản của Vinh Quang đều thuộc dạng người càng ít thì kinh nghiệm được thưởng càng nhiều, nhưng vẫn phải để tâm tới hiệu suất, nhiều người vẫn lợi hơn. Nhưng Quân Mạc Tiếu không giống như vậy, trong tay hắn là vũ khí bạc Ô Thiên Cơ cấp 5. Với những người chơi bình thường lúc này vũ khí trong tay đa phần đều là lam hoặc lục, lam lục so với Ô Thiên Cơ có thể kém tới 3, 4 bậc. Trong Vinh Quang, 5 cấp thì được tính là 1 bậc, như vậy Ô Thiên Cơ tương đương với vũ khí lam cấp 20 và vũ khí lục cấp 25.
Ưu thế này của hắn ở giai đoạn cấp thấp là khá trâu bò, bởi một món vũ khí của Quân Mạc Tiếu có thể đánh ra công kích bằng 4,5 món vũ khí khác, thuộc tính nhân vật cũng bị ảnh hưởng, một mình Quân Mạc Tiếu cũng bằng ba người, hơn nữa với kỹ thuật của Diệp Tu, một người đi đánh phó bản cũng không thua kém gì tổ đội năm người, so với một đội toàn người mới còn muốn nhanh hơn.
Quân Mạc Tiếu cất bước chuẩn bị một mình càn quét phó bản, chưa được vài bước trước mặt đột nhiên nhảy ra một người, Diệp Tu vừa nhìn, vậy mà là Nguyệt Trung Miên, ánh mắt tên này thật độc, giữa biển người tấp nập thế mà vẫn tìm ra hắn.
“Ê ê.” Diệp Tu nâng tai nghe, thử xem có nói được không.
“Ê con em mày!” Nguyệt Trung Miên ngược lại rất không lễ độ.