Chương 46: Vinh Quang dễ như chơi
Trần Quả cũng không nhớ rõ bản thân đã bao nhiêu lần xem ti vi đến ngủ quên mất trên sô pha. Bình thường luôn vì quá lạnh mà tỉnh giấc rồi lặng lẽ bò về giường. Lần tỉnh giấc này, cô chợt phát hiện bản thân đang được bao trùm trong chăn mền ấm áp, mùi vị trên chăn rất quen thuộc, chính là của mình. Trần Quả hoàn toàn cho rằng mình đã leo lên giường ngủ, thoải mái cuộn chăn xoay người, “ầm” cái rơi khỏi ghế sô pha luôn.
Trần Quả nắm theo chăn rơi xuống, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, thế mới biết chính mình vẫn nằm trên sô pha. Sô pha không cao, té cũng chẳng sao, chỉ thấy vừa bực bội vừa buồn cười. Trần Quả ôm chăn bò dậy, nhìn vào cửa phòng chứa đồ, biết rõ tất cả việc này đều do tên mới tới Diệp Tu làm.
Bỏ chăn lại phòng ngủ, vào phòng tắm rửa mặt súc miệng, mới làm được phân nửa, cửa phòng chợt bị gõ vang, Trần Quả ngậm bàn chải ra mở cửa, nhìn thấy một cô gái đang tay xách nách mang đứng ngoài cửa cười dịu dàng.
“Á, Tiểu Đường em về rồi à!” Trần Quả nhai nhai bàn chải, miệng đầy bọt biển nói.
“Dạ, mà sao giờ chị mới dậy?” Tay Đường Nhu cầm túi lớn túi nhỏ, không thể cầm chìa khóa nên mới gõ cửa, kết quả thì thấy dáng vẻ này của Trần Quả.
“Tối qua ngủ trễ mà!” Miệng Trần Quả đầy bọt vẫn tiếp tục muốn tán gẫu.
“Đánh răng xong trước đã nào!” Sau khi Đường Nhu vào cửa thì tiện tay đặt đồ xuống đất, đẩy Trần Quả vào phòng tắm.
“Nghe bảo chị mới tuyển người mới?” Trần Quả đánh răng, Đường Nhu tựa người vào cửa, nhìn vào cánh cửa phòng chứa đồ, nghiêng đầu hỏi Trần Quả.
“Đúng a! Đám kia nói với em rồi?”
“Ừ.”
“Tạm thời chưa có chỗ ở, chị để cậu ta ở đấy trước.” Trần Quả nói.
“Nghe bảo vừa mới đến một ngày đã chọc tức chị?” Đường Nhu hiển nhiên nghe được không ít tin từ lầu dưới.
Trần Quả hết biết nói gì, đâu chỉ tức chứ! Tối qua bản thân còn muốn bóp chết tên này. Nhưng tên này một bên thì chọc mình tức giận, một bên lại đắp chăn thay mình, chuyện tốt xấu gì đều rơi vào đầu hắn .
“Sao thế?” Đường Nhu nhìn thấy Trần Quả bất lực ngơ ngẩn bên kia.
“Không có gì, cậu ta chơi Vinh Quang rất giỏi.” Trần Quả nói.
“Giỏi bao nhiêu? Giống chị ư?” Đường Nhu cười.
“Con nhóc chết tiệt này…” Trần Quả trợn trắng mắt, nhắc đến chuyện này khiến cô rất buồn bực. Cô nàng Đường Nhu này vốn không phải người chơi Vinh Quang. Trần Quả tính thử bồi dưỡng cô ấy chơi cùng mình, vừa lấy Trục Yên Hà pk với người ta ở đấu trường, vừa giới thiệu điểm hấp dẫn của trò chơi với Đường Nhu.
Một lòng hai việc, trận đấy Trần Quả bị người ta ngược đãi đến thảm thương, chẳng qua vào lúc này Đường Nhu chợt tỏ vẻ “để cô nàng thử xem”, khiến Trần Quả cảm thấy vui vẻ.
Trận đầu, Đường Nhu cũng bị người ngược đến thảm thương, lập tức hỏi Trần Quả một vài chi tiết về thao tác.
Trận thứ hai, vẫn thua, thế là Trần Quả chủ động giới thiệu một vài đấu pháp mà đối thủ trước mắt có thể chọn dùng.
Vì thế vào trận thứ 3, Đường Nhu liền ngược trở lại đối thủ.
“Rất đơn giản mà!” Lúc Đường Nhu quay đầu nói với Trần Quả những lời này, vẻ mặt hào hứng vừa rồi đã tan biến hết. Trần Quả ở bên cạnh chỉ có thể trợn mắt há mồm. Một người mới toanh, dùng hai trận để quen thuộc thao tác, hiểu rõ cách đánh xong, đã có thể ngược lại người khác.
Trần Quả cũng không hiểu rõ trình độ của người kia lắm, bấy giờ cô mới đến mượn tài khoản của một vị khách là đối thủ trước đây có cùng chức nghiệp với mình trong tiệm net. Tuy Trần Quả chơi bậc thầy pháo súng, nhưng những nghề khác cũng biết kha khá, chí ít với một ma mới chỉ mới tiếp xúc sơ sơ với Vinh Quang thì mạnh hơn, lại thêm thao tác của cô thành thạo hơn…
Thế nhưng rốt cuộc vẫn bị ngược.
Trần Quả thực không thể tin nổi, kéo lại Đường Nhu, vốn đã không muốn tiếp tục chơi nữa, đánh thêm vài ván, tuy miễn cưỡng cũng thắng được mấy lần, nhưng càng đánh càng thua, hiển nhiên Đường Nhu càng lúc càng thuần thục .
Mà Trần Quả lúc này cũng phát hiện được nguyên nhân khiến Đường Nhu có thể làm nên chuyện khó tin như thế.
Tốc độ tay! Cô nàng này thế nhưng có tốc độ tay trời sinh kinh người, khiến người đã có tuổi game ba năm trong Vinh Quang, tự cho rằng bản thân ước chừng cũng là một cao thủ trong đám người chơi như Trần Quả xấu hổ không thôi.
Thiên phú a! Đây là thiên phú. Có thiên phú như vậy mà không chơi Vinh Quang thì thật quá lãng phí. Trần Quả bắt đầu càng cố gắng nài ép và lôi kéo Đường Nhu bước vào đại lục Vinh Quang, sau cùng cũng thất bại. Trần Quả mặt mày hớn hở giới thiệu sức quyến rũ của đại lục Vinh Quang, đổi lại chỉ là khuôn mặt ngái ngủ ngáp lên ngáp xuống cả ngày.
Trần Quả nỗ lực hai tháng vẫn chẳng thấy chút hiệu quả nào, rốt cuộc một sự kiện khiến cô tuyệt vọng triệt để. Nhiệm vụ khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực. Muốn đi vào Thần Chi Lĩnh Vực, người chơi cần hoàn thành một chuỗi nhiệm vụ liên tiếp, trong đó có vài nhiệm vụ giết quái bình thường, một vài nhiệm vụ diệt BOSS, một số nhiệm vụ tìm kiếm vật liệu và còn vài nhiệm vụ đòi hỏi pk thắng lợi ở đấu trường. Nhưng điều khiến người chơi đau não nhất, chính là nhiệm vụ khiêu chiến kỹ xảo trong đấy.
Nhiệm vụ khiêu chiến kỹ xảo không chỉ yêu cầu đánh bại đối thủ, còn yêu cầu trong quá trình đánh bại đối thủ phải đạt được rất nhiều điều kiện thao tác của hệ thống. Như số lần liên kích, tổng lượng sát thương công kích sau lưng, số lần truy kích trên không vân vân.
Có biết bao người đã mắc kẹt tại giai đoạn này, sống chết mãi không qua nổi. Trần Quả cũng vậy, kẹt cứng tại nhiệm vụ khiêu chiến kỹ xảo, làm thế nào cũng không đạt được yêu cầu.
Kết quả, Đường Nhu cầm tài khoản của cô, sau vài ngày nghiên cứu, giúp cô hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến kỹ xảo của Thần Chi Lĩnh Vực.
Trần Quả hoàn toàn hết lời để nói rồi, cô đã hiểu tại sao Đường Nhu mãi không có hứng thú với trò này , bởi vì những thứ cần cố gắng khắc khổ luyện tập mới đạt được trong mắt người khác lại trở nên dễ như chơi đối với cô nàng.
Vinh Quang lấy tên là “Vinh Quang”, chính vì hi vọng người chơi xem mỗi món trang bị, mỗi kỹ thuật, mỗi kỷ lục trở thành vinh quang. Mà mỗi người chơi đều đồng ý với điều này, cũng do những thứ đấy quả thực rất khó lấy được, cần phải cố gắng thực hiện.
Nhưng với Đường Nhu ư? Bao nhiêu người chơi bị mắc kẹt đến chết đi sống lại trong nhiệm vụ khiêu chiến kỹ xảo mà cô ấy chỉ mất mấy ngày đã hoàn thành, còn cảm thấy vinh quang gì nữa chứ. Không có ai coi một việc đơn giản như nâng ly uống nước là vinh quang cả.
Trần Quả tuyệt vọng, nhưng chưa từng từ bỏ, hai năm nay thỉnh thoảng có đối thủ nào lợi hại thì cô đều kéo Đường Nhu đến đánh thử, kết quả Đường Nhu hết một lần rồi một lần quay đầu hỏi cô: “Đơn giản thế thôi à?”
Cứ như vậy Trần Quả cũng không nhịn được nữa! Bản thân không đối phó nổi, người ta thì chỉ quay đầu bảo “đơn giản thế thôi”, vậy bảo mình làm sao chịu thấu chứ. Vì vậy mấy tháng gần đây Trần Quả cũng bớt làm những chuyện này. Chẳng qua lúc này nhắc đến Diệp Tu, ý nghĩ bị phong ấn từ lâu của Trần Quả chợt bùng lên cháy . Đột nhiên lau miệng rồi ném khăn xuống, đầu còn rối bời đã muốn đi đập cửa phòng Diệp Tu: “Chị gọi cậu ta dậy, hai người thử xem.”
“Aish, thôi đi!” Đường Nhu vội kéo Trần Quả lại: “Chẳng phải người ta mới nghỉ ngơi sau khi làm đêm xong ư? Chờ anh ta dậy thì nói sau!”
“Ừ, thế cũng tốt.” Trần Quả nghĩ ngợi cũng tạm bỏ qua, cầm khăn lên chuẩn bị lau mặt tiếp, bất chợt nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, tay của cậu ta rất giống em, đẹp lắm.”