Chương 120: Mình do ai dạy dỗ?
Edit: Mei | Beta: KhaPi
Khách tại tiệm net Hưng Hân phần lớn đã rời đi, lần này không thể so với lần trước, tuy rằng cuối cùng chỉ lấy được ba điểm, nhưng thi đấu tổ đội lôi đài một chọi ba lại khiến mọi người thật hưng phấn, ôm nhiều hy vọng. Lần này, trơ mắt nhìn khả năng chiến thắng trong tầm tay lại bị hủy vì sai lầm không đáng có, chẳng có ai còn tâm tình chơi game nữa, ào ào rời đi.
Tiệm lập tức trở nên im ắng rất nhiều, Trần Quả cũng tối tăm mặt mày mà chỉ huy nhân viên công tác thu dọn quét tước. Đường Nhu không có cảm xúc gì, ai thua ai thắng cũng chẳng sao, nhưng thấy Trần Quả không vui vẻ, liên tục cạnh dỗ dành cô nàng. Hai người đẹp châu đầu thì thầm to nhỏ, chờ thu thập xong mọi thứ trong tiệm, tâm tình của Trần Quả cũng trở nên tốt hơn. Sau khi bày tỏ sự quan tâm với tổ hai người có ý định thâu đêm thì quay về phòng ngủ.
“Bao giờ có thể đi phá kỷ lục nữa?” Đường Nhu hỏi Diệp Tu, loại chuyện phá kỷ lục này khiến cô cảm thấy rất hứng thú, cô thích mấy thứ khiêu chiến như vậy.
“Đêm nay đi!” Diệp Tu nói.
“Đêm nay? Phó bản gì?” Đường Nhu nghi hoặc.
“Mai Cốt Chi Địa!” Diệp Tu nói.
“Phó bản Mai Cốt Chi Địa kia . . . không phải anh bảo nó không kém cực hạn lắm sao?” Đường Nhu không hiểu.
“Hôm qua không kém lắm, hôm nay ai mà biết được?” Diệp Tu cười nói.
Lúc này đã hơn mười một giờ, nhân viên thu dọn quét tước xong đều đi về, khách không online cả đêm cũng giải tán hơn nửa. Trong tiệm ngoại trừ tiếng bàn phím và chuột thì đầy những tiếng giao lưu của người chơi Vinh Quang, có cười, có mắng. Bất thình lình, một tiếng kêu sợ hãi chợt truyền ra từ góc nào đấy: “Bà mẹ nó, kỷ lục phó bản lại bị phá, khu 10 toàn thứ gì vậy! ! !”
Đường Nhu nghe xong giật mình, nhìn sang Diệp Tu. Tiếng thét này gây chấn động đến không ít người, vài người tại khu 10 đều bàn tán chuyện này, có người nói với bạn trong game, có người lại nói với người chơi cùng tiệm net. Đường Nhu chạy một vòng đi điều tra xong, trở về nói với Diệp Tu: “Là kỷ lục của Mai Cốt Chi Địa, lại là Gia Vương Triều kia.”
“Ồ? Tăng bao nhiêu?”
“16 phút 56 giây 78.” Đường Nhu khá nhạy cảm với kỷ lục, xem qua liền nhớ kỹ.
“Ồ, không tệ!” Diệp Tu nói.
“Làm sao đây?” Đường Nhu hỏi.
“Buổi tối lại đi.” Diệp Tu nói.
“Có điều, hơn 20 giây lận. . . Chúng ta phải làm thế nào?” Đường Nhu chỉ biết kỷ lục của họ có sự sai sót của Bánh Bao Xâm Lấn. Chỉ cần không có lỗi đó, kỷ lục nhiều lắm cũng sớm được ba bốn giây. Lúc này phải nhanh hơn những 20 giây, Đường Nhu thực sự không biết phải tăng từ chỗ nào.
“Yên tâm đi!” Diệp Tu lại giống như rất chắc chắn.
Đường Nhu đang chuẩn bị hỏi lại, chợt thấy ngoài cửa tiệm xuất hiện bóng người, hai tay đút vào chiếc áo liền mũ, đầu trốn trong mũ, cả người tựa như hận không thể co nhỏ thành một cục, hết nhìn đông lại nhìn tây vụng trộm đi về phía tiệm net, dáng vẻ trông cực giống nhân viên gây án đang lẫn trốn. Đường Nhu vội vã ngừng nói, nhắc nhở Diệp Tu chú ý người này. Kết quả ánh mắt của cô vừa ngó sang, người kia vừa nhìn thấy đã xoay đầu bỏ chạy.
“Tên nào đấy?” Lá gan của Đường Nhu ngược lại rất to, đuổi theo ra tận cửa nhìn quanh, chỉ thấy tên kia đã chạy xa rồi còn quay đầu lại nhìn, vừa thấy Đường Nhu lao ra, lại vội vã xoay đầu bỏ chạy.
“Khụ, xảy ra chuyện gì?” Diệp Tu hỏi.
“Tên kia trông quái đản quá.” Đường Nhu nói.
“Chạy rồi hả?”
“Ừ.”
“Vậy đừng để ý nữa, em lên chơi đi, gọi cả Bánh Bao luôn.”
“Vâng.” Đường Nhu lên tiếng trả lời, tới chỗ cô hay ngồi chơi suốt đêm.
Diệp Tu tiếp tục ngồi trước quầy, chưa tiến vào trò chơi, dường như đang chờ đợi điều gì. Sau một hồi lâu, phần tử khả nghi mặc áo liền mũ lại quanh quẩn bên cửa, mãi đến khi nhìn thấy Diệp Tu đang ngồi ở quầy gật đầu với mình xong, mới thở phào đi đến. Nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác như trước, chôn đầu thật sâu trong đống quần áo, lấm la lấm lét đi đến quầy..
“Có mình chú hả?” Diệp Tu hỏi.
“Lẽ nào tui kéo cả đội tới!” Người tới bảo.
“Lén la lén lút cứ như ăn trộm.” Diệp Tu nói.
“Có thể không cẩn thận sao, đây chính là tiệm net đó, nguy hiểm vô cùng, tui cũng không giống anh, fan tui nhiều lắm đó. Anh xem, nãy sém chút có người nhận ra, cũng may mà tui trốn nhanh.” Người tới nói.
“Thôi đi bố! Cô bé kia là người trong tiệm net anh, thấy chú giống trộm mới chú ý chú thôi, cứ biểu hiện bình thường chút, người ta vốn cũng chẳng biết chú.” Diệp Tu nói.
“Thiệt hay giả?” Người tới hoài nghi.
“Anh kêu cô ấy lại đây há?”
“Được rồi được rồi, nhỏ giọng chút coi!” Người tới nói.
“Máy 1 khu A, khu đó không có người, chú đến đó ngồi đi!” Diệp Tu nói.
“Còn anh?” Người tới hỏi.
“Anh phải ở chỗ này a! Trực ca đêm!” Diệp Tu nói.
“Cần gì phải tự làm khổ mình như thế? Với trình độ của ông anh, giải nghệ rồi cũng không hẳn sẽ lưu lạc đến đây đâu nhỉ? Hơn nữa, sao anh đột nhiên giải nghệ thế?” Người tới nghi hoặc.
“Trước giúp anh đoạt kỷ lục đã rồi nói sau.” Diệp Tu nói.
“Tiên sư, giá trị của tui cũng phải hơn trăm ngàn một trận đấu, lại đi giúp người ta phá kỷ lục của Mai Cốt Chi Địa. Không được nói ra ngoài! Nói ra tui giết anh đấy.” Người tới hùng hổ trách móc.
“Máy 1 khu A, ở bên kia.” Diệp Tu chỉ chỗ.
“Làm chút đồ ăn coi, tui còn chưa ăn khuya đó.” Người tới nói.
“Đến đây đến đây, cầm bao cải bẹ gặm đỡ đi!” Diệp Tu ném tới một bao cải bẹ.
“Móa mày!” Người nọ một phát liền hất bao cải về.
“Xúc xích?” Diệp Tu hỏi.
“Thôi khỏi luôn đi.” Người nọ cũng không hy vọng được gì, xoay người tới khu A tìm máy
Ban đêm khu náo nhiệt nhất thường là khu hút thuốc, đa số khách không hút thuốc đều sắp xếp vào khu C, khu A thường không mở vào buổi tối, lúc này ngay cả đèn cũng tắt. Sau khi người nọ chạy tới, tối đến chả thấy nổi số máy, lại hùng hổ chạy về trách móc Diệp Tu một trận.
Diệp Tu lấy ra đèn pin rồi đi tìm máy cho hắn ta.
Người nọ sau khi ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, thật sự không có ai, cảm thấy an tâm hẳn, người nọ vươn cổ ra, không núp núp như cũ nữa. Máy vi tính mở, chiếu sáng khuôn mặt người nọ. Nếu có bất kỳ fan Vinh Quang nào nhìn thấy khuôn mặt này, chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta ngay: Kiếm khách đứng đầu Vinh Quang, Hoàng Thiếu Thiên.
Quẹt thẻ, đăng nhập vào game rõ ràng là khu 10, là một tài khoản cấp 27, sau khi thêm bạn tốt với Quân Mạc Tiếu, tiếp tục không ngừng trách móc: “Giúp anh đánh kỷ lục thì thôi đi, ngay cả tài khoản của không có, còn bắt tui tự làm.”
“Kiếm một tài khoản không phải chuyện rất nhẹ nhàng với chú à.”Diệp Tu nhắn lại.
“Kiếm khách cấp 27. . . Dùng xong liền vô dụng, không thể lưu lại chứng cứ, mất mặt, quá mất mặt.” Hoàng Thiếu Thiên gửi tin sang.
“Chú chơi một mình trước đi, bên tụi anh hết số lần rồi, 12 giờ gọi chú ngay.”Diệp Tu nói.
“Chơi, chơi cái khỉ gì hả?”Hoàng Thiếu Thiên trả lời.
Kết quả lần này Diệp Tu không để ý đến hắn, Hoàng Thiếu Thiên lấy tiểu kiếm khách cấp 27 của mình đi đông dạo tây một hồi cũng chẳng biết làm gì, nhìn thử bảng kỷ lục của khu mới, thế nhưng cũng bị kinh ngạc hồi lâu. Rừng Rậm Băng Sương thì cũng thôi đi, cái Mai Cốt Chi Địa kia quá dữ rồi! Thành tích này, đội chủ lực của Lam Vũ như họ cũng chưa chắc làm được.
Vội vã gửi tin sang cho Quân Mạc Tiếu bên kia : “Móa nó, làm sao ra được cái kỉ lục này hả? ? ? Sao lại cao như vậy?”
“Đấu pháp mới.”Diệp Tu trả lời.
“Đấu pháp mới? Đấu pháp mới gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Đấu pháp mới của phó bản Mai Cốt Chi Địa.”
“Cái thứ này còn có đấu pháp mới hả? Đứa nào lại rửng mỡ đến mức đi nghiên cứu đấu pháp của phó bản này?”
“. . .”
“Ha ha ha ha, không phải là ông anh đó chứ?”
“. . .”
“Anh hoàn toàn hỏng rồi! Chạy đến khu mới đoạt kỷ lục, còn nghiên cứu đấu pháp mới? Ông anh ăn no rửng mỡ quá chớ gì!”
“Chú nói nhiều quá.”
“Aizh aizh aizh, tui ở chỗ này có an toàn không đó? Liệu có còn ai đến không hả? Hiện tại không sợ bị người nhận ra đã đến đây, chỉ sợ nếu bị người phát hiện ở đây đánh bản Mai Cốt Chi Địa, sau này truyền ra rồi tui còn tung hoành thế nào hả?” Hoàng Thiếu Thiên gửi tin vẫn rất nhanh, cao thủ chuyên nghiệp, tốc độ tay vượt xa tốc độ miệng, dùng tin tức tán gẫu còn nhanh hơn nói trực tiếp.
Kết quả Diệp Tu lại không hề để ý tới, Diệp Tu cũng đang bận đây. Vừa mới online, Lam Hà đã gửi tin sang bày tỏ sự khó hiểu của mình với kỷ lục mới, cậu ta thực sự không thể tưởng tượng được một cái kỷ lục siêu nhân như vậy, sao còn có thể bị vượt trên những 20 giây.
“Còn có thể đoạt lại.”Quân Mạc Tiếu trả lời, càng khiến cho Lam Hà trở nên tan vỡ, sao thế được, cái này còn tăng lên được ư?
Ở nơi khác, Lưu Hạo khó khăn đợi được Quân Mạc Tiếu online, lúc này lại cầm Ly Hận Kiếm tiếp tục giả vờ, âm thầm kiềm nén hưng phấn trong lòng, gửi tin sang cho Quân Mạc Tiếu: “Đại thần, kỷ lục bị phá rồi, anh đã thấy chưa?”
“Thấy rồi.”
“Kỷ lục của chúng ta không phải đã rất cao sao, sao còn có thể bị phá được chứ!”
“Em không biết sao?”
“Em không biết!”
“Bởi vì em không dùng hết sức đó!”
Lưu Hạo ngẩn ra, trong nháy mắt, gã như bị điện giật, tê dại từ đầu ngón tay đến tận da đầu.
“Em đã dùng hết sức rồi… “Lưu Hạo thực miễn cưỡng đánh ra dòng này.
“Ha ha, dùng cuồng kiếm sĩ, che dấu chút thực lực thì anh không nhận ra sao? Lưu Hạo, chú em quên mất mình do ai dạy dỗ nên ư?”
“Mẹ kiếp! ! ! !”
Nát! Bàn phím vừa mới thay không bao lâu lại bị gãy nát, mà chỗ gãy lại là chân chống bàn phím, đồng thời răng Lưu Hạo cũng sém chút nát luôn. Gã hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật.
Hao tâm tốn sức, giả vờ giả vịt, điên cuồng luyện cái acc nhỏ rác rưởi mới 24 kia lên đến 27, khiến cho tinh thần hoảng hốt mà thua trận đấu chính thức. Vốn chờ mong khoảnh khắc mình tự bại lộ thân phận, chờ mong Diệp Thu ngạc nhiên và phẫn nộ, chờ mong giẫm đạp người này dưới chân, vĩnh viễn không thể trở mình…
Nhưng kết quả thì… Hắn đã biết từ sớm phải không? Biết lúc nào? Làm sao biết? Lưu Hạo rất muốn biết, nhưng không thể hỏi được.
Tin Quân Mạc Tiếu gửi đến chỉ có nhiêu đấy, không có đoạn sau.
Nhưng, thế thì sao, hắn sẽ tăng kỷ lục của phó bản kia như thế nào chứ? Hắn còn có đấu pháp nào có thể đẩy nhanh thời gian đánh phó bản lên ư? Lưu Hạo lại cảm thấy không thể, gã cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, với một phó bản nhỏ, gã có đủ công lực để nghiên cứu, chẳng qua gã không làm mà thôi. Đấu pháp mới này, theo gã đã là cực hạn, gã không phát được chỗ nào có thể biến hóa chiến thuật nữa. Có thể đẩy nhanh thì ngoại trừ kỹ thuật chính là trang bị.
Trang bị, dưới điều kiện của khu mới, không phải chỉ một hai ngày là có thể nâng cao được. Về phần kỹ thuật… đội chuyên nghiệp của Lưu Hạo đã phát huy đến cực hạn rồi đó! Tựa như Thây Ma Bailey cũng thành công trong một lần, giả sử như Diệp Thu có thể làm lại phát huy của họ, cũng chỉ là cục diện không hơn không kém, hắn lấy tự tin gì mà chắc chắn vượt qua được kỷ lục này chứ?