Chương 240: Chiến thuật ngôi sao
Pháp sư nguyên tố, nhà quyền pháp và kiếm khách của Mưu Đồ Bá Đạo cùng tấn công về phía Quân Mạc Tiếu đang phi thân lên, cả ba nghe theo chỉ thị của Trương Tân Kiệt, sớm đoán được hành động của Quân Mạc Tiếu.
Diệp Tu giữa lưng chừng chỉ thấy kiếm khí, dưới chân còn có Liệt Diễm Chấn Động dâng lên từ dung nham nóng bỏng vồ lấy hắn. Khoảnh khắc gặp nạn ấy, hắn chợt xoay nửa người, Ô Thiên Cơ phất ra một tiếng “ĐÙNG”.
Phi Súng.
Quân Mạc Tiếu đột nhiên dùng Phi Súng trong lúc nguy cấp. Thân mình xoay nửa vòng trên không, sửa lại phương hướng tiến lên, vốn muốn đánh đối thủ ở cánh trái, lúc này bất chợt bay về phía cánh phải Mưu Đồ Bá Đạo.
Cánh trái là nhà quyền pháp và kiếm khách đang che chắn Dạ Vị Ương.
Cánh phải là hai nghề hệ viễn trình Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và tay thiện xạ.
Liệt Diễm Chấn Động của Tưởng Du chưa kịp trúng Quân Mạc Tiếu, thiện xạ đang đứng cách một bờ dung nham đối mặt bắn tỉa cùng Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh. Không hề ngờ đến việc Quân Mạc Tiếu xoay người trên không tấn công về phía hai người.
Thiện xạ thật ra biết chút ít về Thể Thuật, nhưng gã lại đang cùng Phong Sơ Yên Mộc kiềm chế lẫn nhau nên không tiện thoát thân. Mà chiêu Lạc Hoa Chưởng được Tưởng Du thể hiện chiều hôm ấy đã được chứng minh là trò cười. Biết rõ sự lợi hại của Quân Mạc Tiếu, cả hai có chút hoảng, không hề nghĩ đến đáp trả, dứt ra lui hết về sau.
Bên cánh trái, Rút Đao Trảm của kiếm khách vồ hụt thì không sao. Ưng Đạp của Nhà quyền pháp xuống chân rồi, ai dè mục tiêu lại bay mất giữa trời. Nhà quyền pháp không cách nào bay tiếp ngay lúc này, chỉ đành trơ mắt nhìn nhân vật của mình rớt xuống. Mà ngó thử phương hướng hạ cánh, hẳn chưa đến mức đạp phải dung nham.
Tiếc rằng suy đoán này của gã có hơi ngây thơ. Người đang đứng đối diện dòng nham thạch là ai cơ chứ? Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên. Là kẻ am hiểu nắm chắc cơ hội nhất trong toàn bộ Vinh Quang, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Nhà quyền pháp vừa mới cảm thấy mình sẽ không ngã, chợt thấy kiếm khách cấp 27 đứng bờ kia đột nhiên nhảy ra sau, một đường kiếm quang bình thường hất ngược lên, kiếm khí lướt qua, như thoáng sượt qua nhà quyền pháp. Cơ thể nhà quyền pháp không bị đánh bay mà chỉ hơi xê dịch, Ưng Đạp đáp xuống, buộc phải dẫm một hồi sát mép bờ. Nhà quyền pháp hoảng hốt, vội muốn nhảy bật lên, nhưng Hoàng Thiếu Thiên sẽ chừa cơ hội cho gã ư? Tất nhiên là không.
Một đường kiếm quang lại hạ xuống, gõ một đòn công kích thường lên đầu nhà quyền pháp.
Nhà quyền pháp hết mánh, rơi xuống giữa suối dung nham, lửa cháy toàn thân, sinh mệnh bắt đầu bị đốt dần. Nhà quyền pháp ngửa người muốn nhảy lên, xoay góc nhìn lại thấy tên kiếm khách vẫn lù lù đứng đấy, lòng thầm than khổ, biết đối phương sẽ không ình cơ hội. Vội chạy trong dòng dung nham định bụng nhảy ngược về bên bờ ta.
Nhìn thấy nhà quyền pháp ngã xuống dung nham, sao Trương Tân Kiệt và kiếm khách lại không cứu chứ. Chẳng qua kỹ năng duy nhất có cự ly đủ xa để lướt qua dòng dung nham Rút Đao Trảm của gã mới dùng lên người Quân Mạc Tiếu, còn đang trong thời gian đóng băng. Gã chỉ có thể đứng bên bờ giương mắt nhìn. Trương Tân Kiệt lại có mánh khóe hơn, hắn giơ cây thánh giá lên ngâm phép, muốn dùng Ngọn Lửa Thần Thánh.
Bánh Bao Xâm Lấn không hề nhàn rỗi, nhảy sang cho Dạ Vị Ương ăn gạch, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên chợt chắn trước mặt cậu, “Vô dụng thôi, khoảng cách không đủ.”
“Đủ đó chứ?” Bánh Bao Xâm Lấn cũng có sức phán đoán.
“Thiếu chút nữa, cố ý dụ chú đó.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Gian trá quá.” Bánh Bao Xâm Lấn tin ngay, vì thế cục gạch trong tay ném thẳng về nhà quyền pháp đang đứng giữa dung nham.
Dung nham ngoại trừ tạo sát thương bỏng bên ngoài, không gây ảnh hưởng gì khác đến nhân vật, nhà quyền pháp lật đật né tránh. Bánh Bao Xâm Lấn giận dữ mắng: “Mày còn dám tránh.” Lại ném cát sang.
Nhà quyền pháp bực bội, sao tao không thể tránh? Phạm vi Ném Cát rất lớn, khỏang cách lại gần, quả thực tránh không hết. Nhà quyền pháp đang tận lực chuyển góc nhìn để tránh bị mù. Tránh trái trốn phải, nhà quyền pháp vật vã lết lên được bờ, gấp gáp nhảy cao, sau đó thấy lửa đạn bừng sáng trước mặt.
“Má nó!” Nhà quyền pháp mắng, chịu sự cản trở của lửa đạn mà té ạch về suối dung nham. Chuyển góc nhìn, là một pháo bất ngờ đến từ Phong Sơ Yên Mộc.
“Nhảy” Giọng nói của Trương Tân Kiệt chợt truyền tới.
Nhà quyền pháp nghe xong không quan sát cục diện gì nữa, đứng dậy nhảy ngay.
Lúc này Rút Đao Trảm của Hoàng Thiếu Thiên cũng hết CD, vốn dĩ có thể chém ngược nhà quyền pháp trở về, nhưng Ngọn Lửa Thần Thánh của Dạ Vị Ương đã ngâm xong, một ngọn lửa trắng bốc lên.
Nắm thời gian quá chuẩn, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên buộc phải né tránh skill phong ấn nhân vật này, mà chiêu Rút Đao Trảm của kiếm khách kia cũng vừa hay, phối hợp với Ngọn Lửa Thần Thánh, một đường kiếm khí chém tới càng ép người lùi bước. Nhà quyền pháp nghe theo lệnh của Trương Tân Kiệt, thân mình nhảy về phía bờ.
Còn có sơ hở, nhưng chỉ chút thôi …. Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, chợt thấy một đường kiếm quang lóe sáng từ bờ bên kia. Cùng một kỹ năng Rút Đao Trảm, trong mắt Trương Tân Kiệt, ánh sáng của đường kiếm ấy lại áp đảo hoàn toàn kiếm khách của họ.
Không sai, những bố trí của hắn theo lý thuyết có thể giúp đỡ nhà quyền pháp nhảy lên bờ. Tuy nhiên, đây lại là hành động phối hợp của ba người, chỉ cần một người chậm trễ hoặc nhanh hơn cũng sẽ không đạt được sự hoàn mỹ 100%. Mà 1% sai lầm, ai có thể bắt giữ chính xác chứ?
Trương Tân Kiệt vốn nghĩ thế, nhưng giờ hắn biết mình sai rồi.
Rút Đao Trảm của Lưu Mộc xuất hiện quá gần, nhưng mục tiêu công kích của hắn cũng rất gần.
Thế thì, Rút Đao Trảm của hắn ta và kiếm khách, ai có thể trúng mục tiêu nhanh hơn? Nếu kiếm khách nhanh hơn, Rút Đao Trảm của hắn khẳng định sẽ bị đánh gãy, hắn không thể vừa trốn tránh Ngọn Lửa Thần Thánh lại vừa đánh ra một kiếm trúng mục tiêu nhanh hơn kiếm khách được?
Sự thật là, hắn ta làm được.
Kiếm quang của Lưu Mộc rơi trúng nhà quyền pháp trước.
Trong tiếng gầm “đù má”, nhà quyền pháp lại rớt xuống dung nham lần nữa.
Rút Đao Trảm của kiếm khách đến sau, không biết hơn kém bao nhiêu, nhưng những gì mọi người nhìn thấy là, sau khi Lưu Mộc đánh rớt nhà quyền pháp, thu kiếm, Đỡ Đòn, vậy mà đỡ được Rút Đao Trảm của kiếm khách nọ.
“Tên này…” Sắc mặt của Trương Tân Kiệt rốt cuộc thay đổi.
Chỉ bằng vài chi tiết nhỏ, nếu như là cố ý, thao tác ấy xứng được gọi là cấp thần. Lưu Mộc này …là ai?
Rút Đao Trảm của kiếm khách không trúng, nhưng Trương Tân Kiệt đã sớm giao kế hoạch kế tiếp, nhà quyền pháp tuy không cứu được, gã vẫn dựa theo kế hoạch cũ mà làm. Chân đạp lên bờ, kiếm khách phi thân nhảy lên, đường kiếm quang từ trên cao rơi xuống, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn nhắm về phía bờ bên kia. Nơi đó có Ngọn Lửa Thần Thánh mà đám người Lưu Mộc tránh không kịp, nhưng đối với người của Mưu Đồ Bá Đạo, đó là một lần yểm trợ tuyệt vời. Cùng lúc đó, gã chợt nghe thấy tiếng hô của Trương Tân Kiệt: “Khoan làm đã.”
“Hả?” Kiếm khách kinh ngạc kêu lên, nhưng quá đỗi muộn màng, người của gã đã bay vèo qua bờ kia.
Ngân Quang Lạc Nhẫn vừa trượt xuống, gã thấy Lưu Mộc nhảy ra sau tránh sóng xung kích khi mình đáp đất. Tiếp đấy, gã chợt nhìn thấy dưới chân Lưu Mộc hiện ra sóng xung kích.
“Đó là cái gì?” Trong sự kinh ngạc của kiếm khách, nhân vật của gã cũng bị đợt sóng xung kích ấy hất lăn quay.
“Là Ngân Quang Lạc Nhẫn luôn ư? Hắn nhảy hồi nào? Sao éo thấy vậy?” Trong lòng kiếm khách muôn vàn câu hỏi, lại không thay đổi được sự thật bị hất ngã của mình. Gã định nhanh chóng dùng Chịu Thân, cơ mà ngó thấy điểm rơi đã khóc thầm. Chỗ hắn rơi xuống chính là dung nham, dùng hay không dùng Chịu Thân có khác gì đâu?
Trong dung nham có sẵn một nhà quyền pháp đáng thương, giờ kiếm khách cũng trố mắt nhìn mình đến chung vui cùng nhà quyền pháp. Cả lũ vùng vẫy trong biển lửa tìm kiếm cơ hội nhảy lên bờ, mà ba đứa không biết xấu hổ kia lại đứng chết dí trên bờ, không thèm công kích, chỉ giữ skill để canh họ nhảy lên là quất rớt về ngay. Động tác giả không hề có hiệu quả, đối phương hoàn toàn nhìn thấu ý đồ cũng như hành động của họ. Chỉ kiên nhẫn chờ cả hai chết cháy trong suối dung nham nồng cháy.
Trên người cả hai sáng bừng ánh lửa, đồng thời còn ẩn hiện ánh sáng trắng. Bờ bên kia Dạ Vị Ương đang hồi máu liên tục cho cả hai. Mà phương pháp này há có thể kéo dài, bấy giờ Trương Tân Kiệt chỉ mong ba tên kia mau nhân lúc quanh hắn không có ai mà đến hành hắn đi. Chẳng ngờ cả ba hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ đứng bên kia bờ, dây dưa với nhà quyền pháp và kiếm khách.
Thiện xạ và pháp sư đâu? Trong lòng Trương Tân Kiệt cảm thấy không ổn. Đang cần viện trợ gấp. Hắn mãi bận rộn bên này mà không để ý cả hai. Kết quả chuyển góc nhìn thử, Trương Tân Kiệt tuyệt vọng.
ID pháp sư nguyên tố của Tưởng Du đặt tên không tốt tẹo nào.
Thích Vô Giúp Vui quả thực là Thích Vô Giúp Vui, lúc này đã chạy vô dung nham giúp vui rồi. Thiện xạ đâu? Trương Tân Kiệt chuyển góc nhìn trong nháy mắt, thiện xạ vừa bị Quân Mạc Tiếu bắt được, một chiêu Quăng Ném ném chính xác vào suối dung nham.
Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du vẫn rất cố gắng nhảy lên, song bờ bên kia Phong Sơ Yên Mộc bắn một pháo tới, mặt mày khói bốc hoa nở liền rớt trở về.
Đến tận đây, năm người của Mưu Đồ Bá Đạo, bốn giãy dụa trong suối dung nham, biết rõ phải mau leo lên, lại bị đám người của Quân Mạc Tiếu cho kẹt chết bên dưới, muốn sống cũng không được.
Chiến thuật?
Trương Tân Kiệt luôn lưu ý vị trí di chuyển, hành động và suy đoán của đối phương.
Nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, đối phương có chiến thuật ư? Có vẻ không hề có. Từ đầu tới cuối, đối phương chỉ xông lên, sau đó….. đến nơi phát huy mà thôi.
Quân Mạc Tiếu, còn có Lưu Mộc, thực lực của cả hai cao hơn hẳn đám người Tưởng Du. Bậc thầy pháo súng cũng không thể xem thường, khả năng kiềm chế và phối hợp vô cùng xuất sắc.
Còn tên 00 Giết kia, thu hút sự chú ý và coi chừng của mọi người, nhưng gã làm được gì? Không hề có, hoàn toàn không. Bánh Bao Xâm Lấn còn ném được hai cục gạch và mấy nhúm cát, còn tên 00 Giết chỉ bám đuôi mọi người, anh đâu em đó, tuyệt đối chỉ theo chơi, tuyệt đối là vai quần chúng.
Nếu bảo đối phương có chiến thuật, ắt chỉ là chiến thuật ngôi sao. Đách cần biết chiến thuật hay đấu pháp của mày là gì, bên tao chỉ cần hai tên yêu nghiệt, đủ để hành lũ bây lên bờ xuống ruộng…
Lúc này, trong đầu Trương Tân Kiệt chợt hiện lên một suy nghĩ đáng sợ. Suy nghĩ này cực kỳ hợp lý, lại làm hắn không thể tin được.