Chương 254: Mượn tay người khác
“Hướng dẫn? Hướng dẫn gì?” Lam Hà có chút mê man.
“Hướng dẫn đánh phó bản.” Diệp Tu trả lời rất thong dong. Bản mẫu của hướng dẫn này bắt nguồn từ Muội Quang. Qua nhiều ngày nỗ lực liên tục, Muội Quang rốt cuộc nghĩ ra được một bản hướng dẫn quy trình lập kỷ lục phó bản. Diệp Tu nghiêm túc xem hết, không phát hiện vấn đề gì. Nếu đánh theo hướng dẫn ấy, chỉ cần trang bị không quá cùi, đội nào cũng có thể cạnh tranh kỷ lục, sau thì xem thử sự chấp hành của mỗi người mà thôi.
Có điều, hướng dẫn của Muội Quang được tổng kết từ những bài hướng dẫn và video của bậc đàn anh. Cậu ta chỉ phụ trách viết ra một bài hướng dẫn tường tận và chuẩn hơn, chuẩn đến từng đường đi nước bước, để người muốn giật kỷ lục không phải mài mò nghiên cứu nữa, cứ dựa theo trình tự ấy làm là được.
Tóm lại, hướng dẫn của Muội Quang không hề khác khuôn mẫu của người đi trước, nói cách khác, nó chỉ kỹ hơn, không hề mới lạ. Đấu pháp trong hướng dẫn của cậu ta, lão làng như bọn Lam Hà đều biết hết. Giờ xa lạ chẳng qua chỉ vì lâu quá không chơi. Mà hướng dẫn của Muội Quang có thể giúp họ tiết kiệm nhiều thời gian nghiên cứu thích ứng, cung cấp cho họ một đấu pháp phù hợp để bắt tay luyện ngay.
Tuy nhiên, bản hướng dẫn mà Diệp Tu muốn giới thiệu cho Lam Hà không phải bản của Muội Quang. Mà là bản đã được hắn chỉnh sửa đôi chút dựa trên khuôn mẫu hướng dẫn của Muội Quang.
Chút chỉnh sửa ấy chính là sự đổi mới, cũng là đấu pháp chưa từng được sử dụng trong Khe Núi Nhất Tuyến suốt mấy năm nay, một đấu pháp hoàn toàn mới hệt như cái mà Diệp Tu đã bày ra hồi ở phó bản Mai Cốt Chi Địa. Đấu pháp mới như vậy, một Muội Quang chỉ có lý luận suông, thiếu kinh nghiệm và thực tiễn sẽ không thể nào động não ra được, đoán sai bước thôi có thể làm cậu ta sai lầm nối tiếp sai lầm.
“Hướng dẫn lập kỷ lục phó bản?” Lam Hà còn đang nghi ngờ.
“Không sai, chỉ cần mấy ông làm được, bảo đảm đứng đầu trong bảng xếp hạng kỷ lục luôn.” Diệp Tu tự tin vô vàn đáp. Hắn không giống Muội Quang, hắn tự tin có cơ sở, không phải bỗng dưng mà có.
“Thế cơ à, vậy tui học thử chút.” Lam Hà nói.
“Chú em, chú cho rằng mình được miễn học phí à?” Diệp Tu trả lời.
Lam Hà ngẩn ra, trong chốc lát, cậu đã hiểu.
Đại thần đổi nghề rồi!
Cục diện bấy giờ, công việc đánh thay của hắn khó mà kiếm cơm lâu ngày. Tuy các công hội lớn đều hiểu rõ thực lực của Quân Mạc Tiếu, nhưng tìm hắn đánh thay, kỷ lục lập được cũng không phải thực lực của họ. Bởi vì Quân Mạc Tiếu quá mạnh mẽ, quá hot, hắn đã hoàn toàn đảo khách thành chủ. Trong kỷ lục xuất hiện tên hắn, người chơi chỉ còn thấy mỗi hắn, tất cả tự động bơ luôn công hội.
Không được tìm Quân Mạc Tiếu đánh thay, mà công hội lại cần kỷ lục, Quân Mạc Tiếu lại như ngọn núi bự chắn trên đầu họ, vậy mới có chuyện bảy công hội lớn chung tay truy sát Quân Mạc Tiếu.
Lam Khê Các cài đủ loại cơ sở ngầm trong các công hội lớn, tuy họ không tham gia, Lam Hà vẫn nắm rõ chuyện trong mấy ngày nay. Cậu cảm thấy may mà bản thân không nhảy vào vũng bùn này, bảy công hội lớn bị đại thần hành đến thảm đấy.
Thế nhưng, Lam Hà biết rõ đại thần cũng không còn ung dung như trước. Dù thực lực có mạnh, với thế đơn lực bạc, hắn phải luôn tập trung tinh thần đọ sức cùng các công hội lớn. Trận tranh đấu này, hai bên đều mệt mỏi.
Trong mắt Lam Hà, nếu đại thần muốn xóa bỏ cục diện này, giết bao nhiêu người cũng vô dụng. Các công hội lớn sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp với hắn.
Trận tranh đấu vì kỷ lục phó bản, vấn đề phải giải quyết then chốt vẫn nằm ở kỷ lục phó bản.
Nếu đại thần có thể dây dưa với các công hội lớn, tiếp tục mạnh mẽ càn quét tất cả các phó bản, cứ như vậy, các công hội lớn sẽ lựa chọn thoả hiệp. Ném tiền mua người đừng đụng kỷ lục nữa quả thực rất có thể xảy ra.
Nghiền ép kỷ lục phó bản, đó chỉ là chuyện nhỏ với đại thần.
Mà quần nhau cùng các công hội, trông đại thần có vẻ chẳng sao cả.
Vì vậy, dùng vũ lực chinh phục các công hội lớn, chuyện nghe chừng vô lý, lại thực sự có thể làm được. Chí ít người biết rõ thân phận thật sự của Quân Mạc Tiếu như Lam Hà cho rằng như thế.
Làm hội trưởng công hội, cậu nắm rõ tiến độ khai hoang của mỗi công hội lớn. Hiện nay tất cả sắp bước vào cấp 34, phó bản Rừng Rậm Bừng Cháy sẽ trở thành mục tiêu phấn đấu giành giật ngay thôi. Mà kỷ lục cuối cùng của phó bản Khe Núi Nhất Tuyến sẽ được đội tinh anh cấp 34 lập ra vào đêm nay.
Cấp cao nhất của tốp đầu công hội sẽ xuất hiện trong đêm, nhưng Quân Mạc Tiếu còn chưa lên 33 kia, có lẽ vừa lên cấp sẽ đạp kỷ lục của họ xuống, hoặc là trong hoàn cảnh đầu sóng ngọn gió này, hắn chỉ cần dùng cấp bậc hiện tại cũng đánh ra được một kỷ lục khiến người chùn bước.
Lam Hà đương nhiên không từ bỏ việc đoạt kỷ lục, cậu chỉ từ bỏ suy nghĩ tranh giành với đại thần. Nếu cậu có thể lập được một kỷ lục đứng đầu, cậu sẽ tìm đại thần thương lượng chuyện đừng đoạt kỷ lục của họ. Nói cách khác, Lam Hà đã sẵn sàng thực hiện “mua người đừng đụng kỷ lục nữa”, chẳng qua cậu phải xác định Lam Khê Các giành được nó trước đã.
Mà trước khi trận cạnh tranh khốc liệt ấy đến, đại thần lại tìm tới cậu, chào hàng với cậu bản hướng dẫn nào đó. . .
Lam Hà thoáng chốc hiểu ngay.
Không hổ là đại thần, suy nghĩ cặn kẽ phết. Hắn biết rõ kỷ lục phó bản mới là biện pháp tốt nhất xóa bỏ xung đột hiện nay. Chẳng qua, hắn không đi lập kỷ lục trong hoàn cảnh hiểm nguy này, dùng vũ lực chấn áp sự phản kháng của các công hội như Lam Hà tưởng. Hắn chọn một cách quanh co hơn, hắn định bụng mượn tay kẻ khác đoạt lấy.
Khi kỷ lục phó bản không nằm trong tay Quân Mạc Tiếu nữa, thù hận của các công hội lớn đối với Quân Mạc Tiếu sẽ biến mất. Đạo lý này chẳng phải rất đơn giản à.
Tên của Quân Mạc Tiếu không có trong kỷ lục cũng được, nhưng không thể mất đi hàng họt kiếm được từ kỷ lục.
Vì vậy mới có màn chào hàng bản hướng dẫn.
Thông minh lắm! Thật sự quá cao siêu. Lam Hà nhịn không được mà thầm tán thưởng. Dễ dàng xóa sạch thù hận của các công hội lớn, đồng thời vẫn nhờ kỷ lục kiếm chác như cũ, chiêu này quá đẹp khi vừa chặn vừa công.
Lúc này Lam Hà hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của đại thần, hơn nữa, cậu biết đại thần không định giấu diếm nó.
Bởi vì có thể đạt được kỷ lục phó bản, đây quả thực là chuyện các công hội cầu còn không được.
“Tui hiểu rồi.” Lam Hà trả lời.
Diệp Tu gửi lại một icon hí hí.
Đối với tính hữu dụng của bản hướng dẫn, Lam Hà không chút nghi ngờ. Bởi cậu biết thân phận của Quân Mạc Tiếu. Đây là Diệp Thu đại thần, muốn viết hướng dẫn ột phó bản không phải chuyện quá dễ dàng sao? Lam Hà chợt nhớ đến từng cái kỷ lục trâu bò trước đó, ai ai cũng kinh ngạc đánh bằng cách nào. Mà đáp án dường như đang bày ra trước mặt mình.
“Có thể hỏi một câu không?” Lam Hà bỗng gửi tin qua.
“Câu gì?”
“Vì sao lại chọn Lam Khê Các tụi tui.” Lam Hà hỏi.
“Chọn? Ông lầm rồi, chọn gì đâu, tui chỉ bấm đại một công hội hỏi thôi mà. Nếu không cần, tui đi bấm nhà khác.” Diệp Tu trả lời.
“Thì ra là vậy, thế nhưng tui muốn lắm đấy.” Lam Hà trả lời.
“Thế tụi mình bàn đến giá cả đi.”
“Nhưng giờ tụi tui không cần.” Lam Hà nói tiếp, “Tụi tui hẹn với Mưu Đồ Bá Đạo trước rồi, họ sẽ không đụng vào kỷ lục của phó bản Vùng Đất Lưu Lạc; đổi lại tụi tui cũng không đụng kỷ lục của phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.”
“Thế à! Vậy ông mất một cơ hội tốt rồi, tiếc cho ông quá.” Diệp Tu trả lời
“Tui có thể đặt trước hướng dẫn của phó bản Rừng Rậm Bừng Cháy không?” Lam Hà hỏi.
“À. . . . . Đến đó tính sau!” Diệp Tu trả lời.
Lam Hà rất buồn phiền. Cậu sợ cái “đến đó tính sau” này lắm, hồi còn tìm Quân Mạc Tiếu đánh thay, cứ “đến đó tính sau” hết mấy lần, cuối cùng bị Mưu Đồ Bá Đạo giành trước cơ hội.
“Kỷ lục của đêm nay, tui dự là của Mưu Đồ Bá Đạo rồi, ông chắc mình không cần nghiên cứu hướng dẫn để dọa chúng chứ?” Diệp Tu hỏi.
“Tui thực sự muốn lắm. . . . .” Lam Hà đáp thực lòng, nếu sớm biết rằng sẽ tới bước này, cậu sẽ không hẹn ước gì với Mưu Đồ Bá Đạo hết.
“Tiếc ghê tiếc ghê.” Diệp Tu thay Lam Hà tiếc hận một trận, sau đó tìm mục tiêu kế tiếp trong danh sách bạn tốt.
Mấy hội trưởng công hội này đều từng lôi kéo hắn, ôm nỗi khát khao khôn cùng với kỷ lục. Lam Khê Các là chuyện ngoài ý muốn, nếu không cũng không nỡ chối từ.
Quả nhiên, sau khi tìm hội trưởng của công hội Yên Vũ Lâu, nhận được tin từ Diệp Tu xong, lập tức gửi lại một icon chảy nước dãi.
Khi biết được phải mất phí, ông bạn nọ lại gửi một cái icon khóc lóc ỉ ôi, nối tiếp chính là màn hỏi giá chóng vánh.
Dăm ba câu, hai người đã bàn xong.
Diệp Tu chào giá luôn rất thành thực, khiến người vừa nhìn hiểu ngay người thạo nghề, nên rằng miễn luôn quá trình cò kè mặc cả, dù sao ai cũng không lừa được ai.
Có điều vì là lần đầu hợp tác, về mặt nào đó, hai bên phải hiểu nhau hơn.
Dù sao lần này không phải Diệp Tu trực tiếp ra trận, nếu đánh thế, kỷ lục nằm gọn trong tay hắn. Mà thứ bán lại là hướng dẫn, Diệp Tu có thể đảm bảo hướng dẫn không sao, nhưng người của Yên Vũ Lâu có thể đáp ứng yêu cầu của hướng dẫn hay không, đây không phải chuyện hắn có thể kiểm soát được.
Hội trưởng của Yên Vũ Lâu hy vọng sau khi giật được kỷ lục mới giao vật liệu.
Mà Diệp Tu lại chắc cú hướng dẫn của mình không sao hết, chú làm được hay không là chuyện của chú. Cầm hướng dẫn phải giao ngay vật liệu, còn lập kỷ lục thuộc về trách nhiệm của mấy chú.
“Người anh em, theo lời của ông, lỡ trong hướng dẫn ghi một nhát chém chết BOSS thì sao tụi tui làm nỗi.” Hội trưởng Yên Vũ Lâu bảo.
“Không có đâu, hướng dẫn hoàn toàn dựa trên số liệu thực tế, thông qua hàng loạt tính toán mà viết nên quá trình, tất cả nằm trong khả năng có thể thực hiện cả.”
Hai người vì vấn đề này tranh chấp hồi lâu cũng không đưa ra quyết định gì.