Chương 269: Đều không hề đơn giản
Hơn mười tên cư dân của thành Tội Ác từ dưới đất bò dậy, ánh mắt đồng loạt chuyển dời về phía Hàn Yên Nhu. Sau khi mỗi đứa rống lên một tiếng thì ùa hết cả lên.
Lúc này, Kiếm Phong Sở Chỉ mới chậm rãi bò lên, trên đỉnh đầu phát ra một cái icon mặt cười [âm hiểm].
Là người bị hại, Đường Nhu cực kỳ khinh thường tên âm hiểm này, rốt cuộc lửa giận phừng phừng, hồi bị những công hội lớn đánh lén đến mất mạng, cô cũng chưa từng giận như thế.
Không nói lời nào, Đường Nhu vậy mà điều khiển Hàn Yên Nhu đón đầu hơn mười tên cư dân đang lao đến trước mặt. Đầu mâu bén nhọn của thanh Xích Nguyệt không ngờ lại chĩa về phía Kiếm Phong Sở Chỉ đang bình yên ở kia.
Kiếm Phong Sở Chỉ bị khí thế của Đường Nhu làm kinh sợ chút đỉnh, nhưng nhìn hơn mười tên cư dân tàn bạo của thành Tội Ác như bức tường thành chặn trước người mình, tâm trạng gã lập tức bình tĩnh lại.
Cô em này hiếu chiến hệt như cư dân thành Tội Ác vậy! Giờ có thể trốn được hay không đã khó nói, thế nhưng ẻm còn quyết tiến không lùi, trông ngốc quá đi.
Kiếm Phong Sở Chỉ không làm gì cả, dõi mắt nhìn Hàn Yên Nhu chạm mặt với đám cư dân. Gã không định rời đi, lòng gã còn đang tính cách tóm cổ tên trộm Noel sau lưng Hàn Yên Nhu. Đương nhiên, nếu tiện tay giết chết được Hàn Yên Nhu, gã cũng không để ý đâu.
Một tiếng “Bùm” vang lên.
Hàn Yên Nhu lại ra một chiêu Lạc Hoa Chưởng. Kỹ năng cấp thấp này bá đạo hơn hẳn nhiều kỹ năng cấp cao khác. Một chưởng đánh vào giữa đám người, sóng khí khuếch tán ra, tiếng “bùm” âm vang như tiếng bắp nổ liên miên bất tận. Đàn người cứ như bị ném vào một quả bom, nổ một phát liền chia năm xẻ bảy, lảo đảo xiêu vẹo.
Kiếm Phong Sở Chỉ vừa nhìn đã khiếp sợ, một chưởng này có thể đánh ra hiệu quả như vậy, thao tác của Hàn Yên Nhu quả thực còn cao hơn mình tưởng tượng. Tuy rằng chiêu Lạc Hoa Chưởng ấy rất khá, nhưng muốn dùng nó đâm đầu liều chết, thì lại không phải chuyện đơn giản, bởi lẽ cô nàng còn bị áp chế những sáu cấp.
Áp chế sáu cấp thực sự rất cao
Lạc Hoa Chưởng vốn là một chiêu công kích thổi bay sắc bén, ở đây do việc áp chế đẳng cấp rất lớn nên hiệu suất trên diện rộng bị suy yếu. Một chưởng này đánh rất đẹp, nhưng không đạt được hiệu quả như Đường Nhu mong muốn. Cô đang định điều khiển Hàn Yên Nhu bất chấp tất cả mà tấn công Kiếm Phong Sở Chỉ, nhưng không ngờ xuất hiện hai mũi nhọn lạnh lẽo, là hai tên cư dân đang nhào về phía cô.
Hiệu quả của Lạc Hoa Chưởng không thể phát huy hoàn toàn, rất nhiều tên bị đánh trúng lại nằm ngoài vùng thổi bay, vì vậy con quái mà Đường Nhu cho rằng đã ngã, chẳng ngờ lại bình yên vô sự, lúc này nó đương nhiên tấn công cô. Mà những con bị đánh ngã, có một con lăn lông lốc cũng đã bò lên, thân thủ nhanh nhẹn dị thường.
Kiếm Phong Sở Chỉ cười khẩy. Trong tình huống này, gã lường trước Hàn Yên Nhu không dám đối đầu cùng hai tên kia, bằng không cô sẽ bị hơn mười tên cư dân bao vây, đến lúc đấy có chạy đằng trời.
Ai ngờ, chỉ thấy một mũi nhọn đỏ, trường mâu Xích Nguyệt trong tay Hàn Yên Nhu hất nghiêng, hết lần này tới lần khác đều nằm ngoài dự liệu của Kiếm Phong Sở Chỉ, cô tiếp chiến với hai tên cư dân.
Kiếm Phong Sở Chỉ giật mình, nhưng lập tức cười nhạo xem thường: “Ngu!”
Vòng cung lửa mà trường mâu Xích Nguyệt vẽ ra chính là chiêu Thiên Kích, hai tên cư dân bị hất lên không trung.
Tiếp đấy, Hàn Yên Nhu khẽ lật tay, chiêu Long Nha đâm một tên trong cả hai bay về phía Kiếm Phong Sở Chỉ. Hàn Yên Nhu cũng từng bước vọt tới trước, tay vung thanh mâu, đâm thẳng vào người tên còn lại, xoay cổ tay hất ngược, một đường cung tròn 180 xẹt qua, tên cư dân bị ném ra sau, sóng xung kích khuếch trương khiến những tên cư dân đang vây xung quanh ngã lăn trên đất.
Quá đáng sợ!
Lần này, Kiếm Phong Sở Chỉ hoảng hồn thật rồi.
Thiên Kích hất lên cao, chịu sự áp chế đẳng cấp, khoảng cách lơ lửng sẽ không cao. Nhưng Hàn Yên Nhu trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại thực hiện được cả hai chiêu Long Nha và Viên Vũ Côn, mà còn chuẩn xác đến như vậy. Tốc độ tay đấy, thao tác nhỏ nhặt đấy khiến Kiếm Phong Sở Chỉ phải đánh giá lại lần nữa.
Gã nghiêng người né được tên cư dân bị Long Nha đâm trúng, ai ngờ chợt thấy quả cầu rực lửa Huyễn Văn bay nhanh tới, đập trúng người Kiếm Phong Sở Chỉ ngay khi gã lướt qua tên cư dân nọ.
Huyễn Văn nổ tung, đến Kiếm Phong Sở Chỉ cũng bị sóng xung kích ảnh hưởng. Công kích của Huyễn Văn thuộc tính hỏa vốn cũng gây chút hạn chế.
Hóa ra không chỉ mỗi Long Nha và Thiên Kích, trong khoảng thời gian như vậy lại còn phóng ra Huyễn Văn thuộc tính hỏa ư? Mà còn có thể khống chế nó nổ trúng mình, đây không phải sự trùng hợp.
Thao tác của nhỏ này quá lợi hại!
Trong lúc Kiếm Phong Sở Chỉ đang suy nghĩ, công kích của Hàn Yên Nhu sớm đã đến trước mặt gã, trường mâu Xích Nguyệt đâm thẳng vào mặt, thoạt nhìn cứ như muốn dùng một mâu băm gã thành cám.
Kiếm Phong Sở Chỉ không dễ đối phó như NPC quái, gã bước ngang tránh khỏi công kích của Hàn Yên Nhu. Sau đó nhảy tiếp ra sau hai bước, trường mâu của Hàn Yên Nhu đúng lúc đâm về phía gã hai nhát, kết quả đều đâm vào khoảng không.
Đường Nhu ngẩn ra.
Kẻ ganh đua hiếu thắng như cô, trạng thái ngược lại bùng nổ mạnh mẽ trong tình huống như vậy. Bất kể tốc độ tay hay các thao tác nhỏ đều xuất sắc hơn ngày thường. Cú Liên Chớp này, cô tự cho là mình đã nối liền rất nhanh, nhưng không ngờ rằng, đối thủ trước mặt như sớm biết cô sẽ làm thế, cứ từng bước nhảy thoát. Đường Nhu đã hoàn thành thao tác, tốc độ tay quá nhanh để thu tay, sau khi dùng chiêu Liên Chớp ấy, trông Đường Nhu cứ như một tên ngốc bị trêu đùa.
Kiếm Phong Sở Chỉ cười ha hả, trở tay đáp trả bằng Xiên Lên. Đường Nhu không chút nghĩ ngợi liền nhảy ra sau, kết quả một tiếng “Bộp” vang lên, hóa ra Hàn Yên Nhu đã bị kẻ trộm Noel đuổi kịp đánh trúng.
Thù hận của tên trộm này đương nhiên thuộc về Hàn Yên Nhu, song nó không hề tranh thủ cơ hội trốn chạy.
Đám cư dân của thành Tội Ác vừa mới nằm đo đất, giờ đã lật người đứng lên hết, quyết nhào tới không tha. Tình cảnh như vậy, Đường Nhu thế nhưng còn bướng bỉnh hơn cả đám NPC, một lòng lao về phía Kiếm Phong Sở Chỉ.
Trường mâu Xích Nguyệt đâm lên, Thiên Kích vung ra, rồi lại bị Kiếm Phong Sở Chỉ ung dung tránh thoát.
Cô xoay nửa người, tay trái theo đà đưa lên. Lạc Hoa Chưởng bá đạo lại đánh vào hư không.
Đánh hụt ư? Vì sao hụt chứ?
Đường Nhu không cảm thấy thao tác của mình có vấn đề gì, thế nhưng đối phương dường như nhìn thấu tất cả ý định của cô. Trong lúc mơ hồ Đường Nhu cảm giác mình biết rõ nguyên nhân, thế nhưng vào lúc nguy cấp, cô không thể tĩnh tâm để ngẫm nghĩ. Lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chiến!
Dù bản thân có bị đám quái kia vây chết, thì ít nhất cũng phải kéo theo cái tên âm hiểm này về thành dưỡng sức cùng.
Chiến ý của Đường Nhu lần thứ hai tăng lên, tiếp tục liều mạng thao tác.
Đâm, móc, quét ngang
Bấy giờ, cô chỉ dùng một vài công kích thường. Chiến mâu có tốc độ chậm nhất, giờ lại đánh ra tiết tấu như lốc xoáy. Tốc độ tay của Đường Nhu tăng hẳn một bậc, mà thay vào đó là mất đi sự chuẩn xác trong các thao tác nhỏ. Ba chiêu công kích liên tiếp này, có đánh trúng Kiếm Phong Sở Chỉ hay không, đến chính Đường Nhu cũng không xác định được. Cô chỉ biết là, công kích của mình hướng thẳng về hướng đấy, bản thân cứ hướng thẳng đến cái tên Kiếm Phong Sở Chỉ, có chết cũng phải giẫm chết thằng này trước.
Công kích bình thường cơ bản, lại nhận được hiệu quả không tưởng.
Kiếm Phong Sở Chỉ không còn thong dong tránh như trước, ba chiêu công kích liên tiếp khiến gã luống cuống tay chân, sau cùng một chiêu quét ngang chắc cú là không thể tránh khỏi, bị chọc trúng hông, nhân vật lảo đảo hai bước sang bên. Cảnh tượng thong dong tránh né công kích của Hàn Yên Nhu lúc nãy dĩ nhiên không còn.
Đường Nhu đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Loại thủ pháp chiến đấu này, là Diệp Tu đã từng dạy cho cô. Hiểu biết kỹ năng, chú ý đến nó. Mà Kiếm Phong Sở Chỉ cũng đang dùng chính phương pháp ấy. Trong nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, Đường Nhu cho Hàn Yên Nhu thi triển bốn kỹ năng Lạc Hoa Chưởng, Thiên Kích, Long Nha và Viên Vũ Côn, sau đó cô xông nhanh đến trước mặt gã.
Mà khi đó, bốn kỹ năng này đều đang đóng băng, Huyễn Văn cũng phải đánh trúng mục tiêu mới có thể phóng ra, thế thì, một pháp sư chiến đấu cấp 31 như Hàn Yên Nhu chỉ còn mỗi chiêu Liên Chớp.
Tên Kiếm Phong Sở Chỉ đoán được điều này, cho nên mới có thể dự đoán chính xác chiêu Liên Chớp. Mà lúc này, từng kỹ năng của Hàn Yên Nhu lần lượt hết CD theo thứ tự, Đường Nhu thi triển xong chiêu này sẽ thi triển tiếp chiêu kia, đúng lúc bị Kiếm Phong Sở Chỉ nhìn thấu nên mới có thể né hết chiêu này đến chiêu khác.
Tốc độ tay của Đường Nhu, vào lúc này ngược lại ban cho đối thủ một ân huệ lớn. Bởi vì tay cô quá nhanh, ra chiêu cũng nhanh, mới có thể thoáng cái dùng hết một loạt kỹ năng. Sau đó dựa vào thời gian cool down dài ngắn, nên đối phương mới có căn cứ để phán đoán.
Tên Kiếm Phong Sở Chỉ cũng không đơn giản đâu. Biện pháp mà Diệp Tu dạy cô, Đường Nhu tất nhiên đã luyện, nhưng loại phán đoán này nói thì dễ, thực hành mới khó. Đường Nhu chỉ mới dừng ở trình độ chú ý thời gian CD của mình, còn lâu lắm mới đạt trình độ hiểu thấu kỹ năng đã sử dụng và thời gian CD của đối phương. Mà tên Kiếm Phong Sở Chỉ, bất kể có phải vì đẳng cấp thấp ít kỹ năng mà chiếm lợi hay không, thì ít ra, mọi người đang cùng cấp bậc, việc gã làm được đích thật là việc Đường Nhu hoàn toàn không làm được.
Chỉ là bây giờ, Đường Nhu nhanh chóng dùng ba đòn công kích thường, lại rốt cục khiến gã trở tay không kịp. Công kích bình thường không bị đóng băng, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng, Kiếm Phong Sở Chỉ không thể dùng phương pháp phán đoán như vừa rồi được. Kết quả thao tác siêu nhanh của Đường Nhu làm gã bị ăn hành.
Vừa bị đánh lảo đảo còn chưa kịp ổn định, một đường sáng đỏ đã lao đến trước mặt.
Thiên Kích.
Thiên Kích của Hàn Yên Nhu lại lần nữa đâm tới. Lúc này đây, Kiếm Phong Sở Chỉ có đoán trước cũng không kịp tránh, bị Thiên Kích hất lên giữa không trung.
Viên Vũ Côn.
Trường mâu Xích Nguyệt đâm thẳng vào Kiếm Phong Sở Chỉ đang lơ lửng, quẳng ngược gã nằm đo đất. Sóng xung kích nổi lên, lại đúng lúc đụng trúng đám quái vừa bò dậy.
Thế nhưng, Đường Nhu cũng không bảo hộ Hàn Yên Nhu chu toàn, chỉ trong một lúc, chính cô cũng bị tiểu quái đánh trúng.