Chương 297: Từng có một bản hướng dẫn
Đội át chủ bài của các công hội lớn tất nhiên đều từng làm nhiệm vụ Noel. Cấp bậc thì khỏi phải nói, cấp 39, cực hạn phó bản thành Tội Ác. Trang bị cũng miễn bàn, qua nhiệm vụ Noel, mọi người được không ít trang bị cấp 35, công hội còn có thể phân phát tài nguyên, các thành viên đội chủ bài đã được trang bị kĩ lưỡng từ sớm. Có thể nói, họ đã đứng hạng cao nhất trong mục ganh đua kỷ lục thành Tội Ác ngay từ đầu. Các đội đạp hạng phải gắng hết sức mình. Kỷ lục Trung Thảo Đường nắm hiện nay, đã được xem là một thành tích không tồi.
Song, mới vẻn vẹn giữ một ngày thì bị phá.
Bị phá không đáng để ngạc nhiên thái quá, thế nhưng, thành tích bên Mưu Đồ Bá Đạo, 29 phút 34 giây 71, hơn kỷ lục bên Trung Thảo đường xấp xỉ 3 phút.
Khoảng cách vượt xa này, người sáng suốt cũng biết không thể nào là giành từng giây liều ăn ở giật ra được, mà nhất định là có chiêu ém nào đó mang tính quyết định vượt trội hơn đội ngũ ban đầu.
Thế giới khiếp sợ, các công hội lớn khiếp sợ, Diệp Tu vừa thấy thành tích này liền yên lòng.
“Đánh bằng hướng dẫn của anh à?” Đường Nhu hỏi thẳng. Sáng sớm cùng Diệp Tu đi đi về về ba lượt phó bản, cũng không đến độ không nói câu nào. Mà đi một hồi, sao Đường Nhu lại không tò mò, chuyện Diệp Tu nghiên cứu phó bản, viết hướng dẫn rồi bán, cô cũng biết sơ sơ.
“Không phải.” Diệp Tu nói.
“Ớ? Thế thành tích so với bản hướng dẫn của anh thì sao?” Đường Nhu hỏi.
“Kém hơn tí.” Diệp Tu đáp. Đây chính là nguyên nhân hắn yên tâm. Nếu Mưu Đồ Bá Đạo nhất nhất tuân theo bản hướng dẫn rồi giành được chiến tích này, vậy Diệp Tu có thể khẳng định, bản hướng dẫn của họ có sơ hở, chưa đạt tới đỉnh. Thế nếu bên Lam Khê Các làm theo 100% chiến thuật yêu cầu trong bản hướng dẫn, phá kỷ lục sẽ là lẽ đương nhiên.
“Vậy anh bán hướng dẫn cho nhà nào?” Đường Nhu hỏi.
“Lam Khê Các.” Diệp Tu nói.
“À.” Mấy tên công hội, Đường Nhu giờ cũng phân rõ được dăm ba nhà.
Kỷ lục mới liên quan tới Mưu Đồ Bá Đạo khó tránh khỏi một phen thảo luận trên kênh thế giới. Chung quy, ba ngày trước Mưu Đồ Bá Đạo còn bị chế giễu tơi bời, nhưng Khe Núi Nhất Tuyến sau đó, và thành Tội Ác hiện tại, hai kỷ lục liên hoàn đanh thép đấy chính là cú đáp trả cực mạnh. Người phía Mưu Đồ Bá Đạo sao lại không đứng lên nói vài câu? Có kỷ lục thế này, tiếng nói trở nên hùng hồn hơn hẳn.
“Chậc chậc chậc, người Bá Đồ luôn thế.” Tô Mộc Tranh lên tiếng. Xuất thân tuyển thủ chuyên nghiệp, thói quen công hội và tên chiến đội thường tương xứng nhau, Tô Mộc Tranh cũng gọi thẳng tên Mưu Đồ Bá Đạo thành Bá Đồ luôn.
“Đúng vậy, kiểu người thấy mình có lý là ngoan cố ngay.” Diệp Tu nói.
“Hồi nữa sẽ bị Lam Khê Các đá xuống, còn đâu mặt mũi nữa?” Tô Mộc Tranh nói.
“Ừ, quá nóng nảy, chí ít có thể tới hỏi anh chút mà.” Diệp Tu nói, nếu người Mưu Đồ Bá Đạo tới hỏi hắn, hắn sẽ thật tình nói cho họ biết, kỷ lục này chưa đủ chuẩn, chém gió hơn là, còn phải cố gắng thêm, không thì sẽ bị bẽ mặt rất nhanh.
Tô Mộc Tranh cười khì vài tiếng: “Hỏi anh? Người mà Bá Đồ không muốn bắt chuyện nhất chính là anh mà?”
“À…” Vấn đề này khiến Diệp Tu á khẩu. Chẳng một ai thích Diệp Thu cả, dù là người Bá Đồ, hay người Mưu Đồ Bá Đạo.
Lúc này, Tưởng Du đang mừng rỡ nhảy cỡn đập tay chúc mừng với thằng bên cạnh khi thấy đội ngũ bên khu 10 đánh bại đội Trung Thảo Đường.
“Đánh phó bản rất thành công.” Dạ Độ Hàn Đàm báo cáo.
“Ừ, anh thấy rồi.” Tưởng Du cười đáp. Hướng dẫn là của gã, có thể đánh ra thành tích bao nhiêu, tự lòng gã biết rõ. Thành tích trước mắt này, thứ nên làm đều đã làm rồi. Muốn nâng cao hơn cũng chỉ nhích thêm được mấy giây tùy theo ăn ở, tóm lại phạm vi cỡ cỡ đấy.
“Không biết bên Diệp Thu…” Dạ Độ Hàn Đàm không phấn khích như Tưởng Du.
“Ha ha, phó bản là vật chết, Diệp Thu có mạnh hơn nữa cũng bị giới hạn bởi thứ vật chết đấy, mạnh thì mạnh được tới đâu.” Tưởng Du hao tổn tâm huyết cho hướng dẫn, gửi gắm mong đợi rất cao lên nó, hiển nhiên có lòng tin hơn Dạ Độ Hàn Đàm nhiều.
Dạ Độ Hàn Đàm thấy lời hội trưởng cũng có lý riêng, bản thân không thể bảo lỡ hướng dẫn của anh có sơ xuất, của Diệp Thu mới đúng 100%, đành phải tiếp tục thấp thỏm quan sát. Cố tình gửi tin hỏi Diệp Thu chính là tỏ ra yếu kém trước mặt người ta. Tuy Diệp Thu là tôn đại thần, nhưng người Mưu Đồ Bá Đạo lại không muốn cúi đầu trước tôn đại thần đấy.
0 giờ 50 phút, cách kỷ lục Mưu Đồ Bá Đạo vừa ghi lại 10 phút. Trên thế giới chỉ có thảo luận, không có bất kỳ tân kỷ lục nào. Bộ ba Diệp Tu mất 50 phút cuối cùng cũng dứt điểm lượt phó bản đầu tiên. Không nhiều lời, trực tiếp đi lượt thứ hai.
Không lâu sau, đúng 1 giờ, Diệp Tu lại bắt đầu để ý kênh tin tức. Nếu đợt phó bản thứ hai được ghi kỷ lục thì cũng gần gần thời điểm rồi.
Chẳng mấy chốc, hệ thống đã thông báo một tin, chính là thành Tội Ác. Một tân kỷ lục được sinh ra, công hội đánh được kỷ lục mới chính là Yên Vũ Lâu, thành tích: 29 phút 33 giây 46.
1 giây 25.
Cách kỷ lục bên Mưu Đồ Bá Đạo chỉ có 1 giây 25. Chênh lệch thế này, hiển nhiên rằng hướng dẫn mà Yên Vũ Lâu sở hữu gần như ngang bằng với Mưu Đồ Bá Đạo. Đấu pháp giống nhau, phát huy hết mức, thành tích dĩ nhiên chênh không nhiều. Nhưng chênh giữa giây và giây có thể là do một kỹ năng hay một vị trí di chuyển, tóm lại, bất kì chi tiết nhỏ nào cũng có thể. Những thứ đấy không thể giải thích được, cũng không thể nắm bắt. Mà sự cách biệt này không kinh động như cách biệt một hai phút hơn, song lại chọc người phát cáu hơn cả cách biệt một hai phút đó.
Vì muốn vượt qua 1 giây 25 này, bạn sẽ không biết mình nên làm gì, chỉ có thể từng lần tập trung tập trung lại tập trung, cho đến một khắc cuối cùng, mới có thể trông thấy kết cục.
Có điều, tuy cáu người, nhưng các cao thủ đại công hội đã quen với kiểu cạnh tranh như thế. Cạnh tranh kỷ lục chính là thắng nhau tại một giây đó. Trông thấy thành tích bên Yên Vũ Lâu, Tưởng Du chẳng những nóng nảy mà còn hớn hở gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm: “Chú xem, anh biết mà, hướng dẫn của thằng chả chỉ đến thế thôi.”
“Thằng chả” dĩ nhiên là chỉ Diệp Tu. Lần trước Yên Vũ Lâu mua hướng dẫn đánh kỷ lục, Tưởng Du tự nhiên cũng nghĩ họ hiện giờ cũng làm thế, lại không nghĩ Yên Vũ lâu cũng giống mình, tự ngâm cứu một hồi.
“Tiếp tục cố gắng đi.” Tưởng Du khích lệ các đồng chí khu 10. Nghĩ tới Yên Vũ Lâu phải bỏ ra một đống vật liệu để mua hướng dẫn mới có được thành tích này, còn bên Mưu Đồ Bá Đạo hoàn toàn dựa vào chính mình, Tưởng Du đã thấy sự khác biệt đẳng cấp.
Chuyện Tưởng Du không ngờ, quả thật là nhiều lắm.
Gã không ngờ, hướng dẫn của Yên Vũ Lâu thật ra cũng đồ selfmade, đây là điểm giống nhau. Điểm khác nhau chính là, Mưu Đồ Bá Đạo sau khi biết thân phận thật sự của Quân Mạc Tiếu liền không ưa yếu thế trước Quân Mạc Tiếu. Còn Yên Vũ Lâu thì không mấy bận tâm, tuy trước đó đã uyển chuyển từ chối khéo hướng dẫn mà Quân Mạc Tiếu chào hàng, nhưng tân kỷ lục vừa lập, hội trưởng Yên Vũ Thương Thương đã thẳng thắn gửi tin cho Quân Mạc Tiếu: “Thế nào, kỷ lục ok chứ?”
“Ừ, tạm được.” Diệp Tu trả lời.
“Sặc, nếu xài hướng dẫn của ông thì sao?” Yên Vũ Thương Thương hỏi.
“Có thể cao hơn.” Diệp Tu nói.
“Thật?” Yên Vũ Thương Thương gửi một biểu tình mặt hề, rõ ràng nghi ngờ Diệp Tu đang lừa mình, lại dùng biểu tình để làm dịu bầu không khí.
“Thật.” Diệp Tu trả lời, kèm theo biểu tình đeo kính giả ngầu, tin hay không, phải xem Yên Vũ Thương Thương.
“Ờ… Thế hướng dẫn của ông cuối cùng là được ai mua?” Yên Vũ Thương Thương hỏi. Gã có lý do nghi ngờ. Nếu như tồn tại một bản hướng dẫn vượt hơn hẳn họ, vậy tại sao họ vẫn không thấy tăm tích kỷ lục đó, dù hai ba phó bản đã trôi qua.
Kết quả, không đợi Diệp Tu trả lời, một thông báo hệ thống vô cùng thuyết phục đã nhảy lên.
Chúc mừng công hội Lam Khê Các phá vỡ kỷ lục qua cửa thành Tội Ác, thành tích: 28 phút 12 giây 52.
Gần như đồng thời, Diệp Tu đã nhận được một tin nhắn mới, là Lam Hà gửi, chỉ có hai chữ: “Bán đứt.”
“Tin rồi?” Diệp Tu cười.
“Tin rồi tin rồi nếu không đủ, tụi tui có thể thêm chút.” Lam Hà thậm chí chủ động tăng giá. Giá bản hướng dẫn vốn đã hời hơn giá đánh thay rồi, giá bán đứt tăng thêm gấp đôi cũng hoàn toàn trong phạm vi chấp nhận của Lam Hà, cậu thậm chí còn sẵn lòng đưa thêm, có thể nói, lúc này cậu đã hoàn toàn tin phục vào nó.
“Không cần đâu. Giá cứ án theo giá tui đưa hồi trưa đi.” Diệp Tu trả lời.
“Không thành vấn đề, vật liệu tui sẽ nhanh chóng gửi về cho anh.” Lam Hà trả lời.
“Được.” Diệp Tu trả lời.
Tắt cửa sổ tán gẫu với Lam Hà, tin nhắn mới lại nhảy, lật thử, chính là Yên Vũ Thương Thương.
“A a a, là Lam Khê Các sao?”
“Hướng dẫn của ông quả nhiên còn pờ-rồ hơn của tụi tui.”
“Lần này giá nhiêu, ông nói đi.”
“Ê ê ê ê, người đâu người đâu?”
Yên Vũ Thương Thương liên tù tì bốn tin.
“Bán hết sạch hướng dẫn rồi.” Diệp Tu trả lời.
“Bán hết? Sao mà bán hết được?” Yên Vũ Thương Thương nhanh chóng trả lời, nhưng chưa kịp đáp, người ta cũng tự khắc hiểu rõ: “Lam Khê Các ra giá ua đứt rồi à?”
“Từng có một bản hướng dẫn ngay trước mặt ta, ta lại không biết quý trọng…” Yên Vũ Thương Thương khóc ròng rời đi. Dạ Độ Hàn Đàm nhà Mưu Đồ Bá Đạo khó mà không có tâm tình y chang thế. Gã muốn quý trọng lắm, ngặt nỗi hội trưởng Tưởng Du lại muốn đọ với người ta, vì nó mà chẳng màng tới công việc bên Thần Chi Lĩnh Vực, rảnh rỗi là tới khu 10 lang thang. Tân kỷ lục Lam Khê Các vừa lập, Dạ Độ Hàn Đàm liền cảm thấy không ổn.
Hồi trước từ chối bản hướng dẫn Diệp Tu chủ động bán, bây giờ chẳng lẽ đi chủ động xin bán hướng dẫn vì kỷ lục? Họ không muốn bẽ mặt trước Diệp Thu, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị tình huống ép buộc. Buồn bực thay, hậu quả này là do Tưởng Du làm nên, song chuyện cúi đầu lại để mình đi làm. Dạ Độ Hàn Đàm thật phiền muộn, nhưng thật ra, gã lúc này hi vọng rằng hội trường sẽ ngoan cố tới cùng, kiên trì không tìm Diệp Thu, như vậy gã cũng không phải bẽ mặt trước người nọ.
Câu ver gốc: “Từng có một tình yêu chân thành ngay trước mặt ta, ta lại không biết quý trọng, đợi mất đi rồi mới hối hận không kịp, chuyện đau khổ nhất trần đời cùng lắm chỉ vậy mà thôi. Nếu ông trời có thể cho ta một cơ hội, ta sẽ nói với nàng ba chữ: “Ta yêu nàng!”. Nếu phải cho phần cảm tình này một thời hạn, ta hy vọng đó sẽ là một vạn năm.” – Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì =))