Chương 305: Ngoài dự đoán mọi người
Thi đấu tân binh khiêu chiến phụ thuộc vào mong muốn cá nhân của mỗi tuyển thủ tân binh, chỉ cần đăng ký, hoàn toàn không cần phải thông qua câu lạc bộ hoặc chiến đội. Trong những trường hợp bình thường, tân binh muốn tham gia sẽ lên tiếng với đội ngũ nhà mình trước, có khi câu lạc bộ muốn tuyên truyền ột số tuyển thủ tân binh, cũng sẽ chủ động đề nghị các tân binh tham gia.
Kiều Nhất Phàm đương nhiên không thuộc trường hợp sau, Vi Thảo có một tân binh thiên tài như Cao Anh Kiệt rồi, muốn tuyên truyền gây chú ý cũng không tới phiên cậu. Tham gia tân binh khiêu chiến là chủ ý của Kiều Nhất Phàm, cậu cũng nói trước với câu lạc bộ, kết quả chỉ làm mọi người kinh ngạc mà thôi.
Một người mới như cậu lại muốn tham gia tân binh khiêu chiến, đây quả thực không biết tự lượng sức mình. Dường như trong ánh mắt của mọi người đều biểu lộ ý đấy, Kiều Nhất Phàm cũng dự trước điều này, nhưng việc đó không làm dao động quyết tâm của cậu. Song đến lượt đội trưởng tỏ thái độ, tâm trạng cậu vẫn thấp thỏm không thôi. Nếu đội trưởng không ủng hộ quyết định của cậu, cậu lại cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì dù đã có quy định không ai được ngăn cản, tương lai của cậu ở câu lạc bộ chắc chắn sẽ càng u ám hơn.
Thế nhưng, ngoài thi đấu tân binh khiêu chiến, Kiều Nhất Phàm không còn bất kỳ cơ hội nào để biển hiện trên sân đấu nữa, đây là cơ hội duy nhất của cậu, cậu hy vọng mình có thể chiếm được cơ hội đấy.
Cậu chiếm được rồi.
Đội trưởng Vương Kiệt Hi không hề ngăn cản quyết định của cậu, cũng không nhìn cậu chế nhạo như những đội viên khác. Vương Kiệt Hi chỉ tỏ thái độ nên có của một đội trưởng: Đơn giản khích lệ vài câu, bảo cậu hãy biểu hiện tốt, học tập nhiều hơn.
“Em sẽ cố gắng!” Kiều Nhất Phàm rất kích động. Sau đó, cậu vẫn luôn chuẩn bị chờ ngày này đến, chưa từng có người mới nào sẽ chú ý tân binh khiêu chiến đến vậy, bởi họ đều hiểu rằng, đây chỉ là một màn “diễn” mà thôi. Kiều Nhất Phàm cũng hiểu như thế, chỉ là màn “diễn” này, cậu mong mình có thể “diễn” được gì khác trước, để kiếp sống nghề nghiệp của mình bước sang trang mới.
Kiều Nhất Phàm khiêu chiến trận quỷ hàng đầu Lý Hiên.
MC công bố trận giao tranh này, tuyển thủ và khán giả đều phản ứng bình thường, một số kẻ kích động bởi họ là fan của Lý Hiên.
Họ không biết trận giao tranh này có gì đáng kinh ngạc, nhưng người của Vi Thảo lại biết.
Bởi vì nghề của Kiều Nhất Phàm là thích khách, mà đối tượng cậu khiêu chiến lại là trận quỷ Lý Hiên chẳng có chút liên quan.
Mặc dù nói tân binh có quyền tùy chọn người khiêu chiến, nhưng tân binh cũng sẽ có lý do của mình. Thông thường tất cả sẽ khiêu chiến tuyển thủ tiền bối mà mình thích nhất ở Liên minh, nên khả năng người cùng nghề đụng nhau ở tân binh khiêu chiến là rất cao. Kiều Nhất Phàm khiêu chiến Lý Hiên, người ngoài cuộc chỉ nghĩ được mỗi nguyên nhân này, còn những kẻ hiểu rõ như Vi Thảo lại không hề biết Kiều Nhất Phàm đang muốn làm gì.
Sau khi lên sân khấu, Kiều Nhất Phàm cũng nói mấy câu cũ mèm mong được học tập ở tiền bối, người của Vi Thảo càng mờ mịt thêm.
“Tên nhóc này thích Lý Hiên?”
“Không biết.”
Ai nấy đều khó hiểu, mãi đến lúc này, họ mới phát hiện mình không hiểu mấy về cậu hậu bối cùng đội này. Bọn họ không khỏi nhìn về phía Cao Anh Kiệt. Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt có quan hệ rất tốt, đây có lẽ là chuyện duy nhất mà họ biết về Kiều Nhất Phàm, mà chuyện duy nhất ấy cũng phải nhờ vào sự tồn tại của Cao Anh Kiệt.
Cao Anh Kiệt hiện đang ngỡ ngàng, mà còn ngỡ ngàng hơn các tiền bối khác. Bởi đến cả người hiểu rõ Kiều Nhất Phàm như cậu cũng không biết tại sao cậu ấy muốn khiêu chiến Lý Hiên… Nhớ tới Kiều Nhất Phàm gần đây luôn bận rộn, thường xuyên ở một mình, không nói chuyện với cậu nhiều nữa, Cao Anh Kiệt chợt cảm thấy như sắp có chuyện gì xảy ra.
Trên sân đấu, Lý Hiên cũng đã lên đài. Với thân phận đội trưởng và đại thần át chủ bài, khí thế ra sân của hắn thật sự mạnh mẽ hơn Kiều Nhất Phàm rất nhiều. Lên sân khấu cũng ra vẻ yêu quý hậu bối, sau vài câu đơn giản, mỗi người đi về phía bục đấu của mình.
Trong mắt người ngoài, trận đấu này chẳng khác trận đầu tiên. Người của Vi Thảo lại nghĩ nó không bình thường. Còn Diệp Tu, hắn đoán được tâm tư của Kiều Nhất Phàm, chẳng qua là…
“Ai…” Diệp Tu khẽ thở dài, đúng lúc bị Đường Nhu nhìn thấy.
Lại thở dài? Đường Nhu thầm nói trong lòng, cô cũng thấy Diệp Tu thở dài ở trận trước, song cô không nhìn ra cuộc tranh tài đấy có gì đáng thở dài. Kết quả trận này lại thở dài. Kiều Nhất Phàm… Đường Nhu đương nhiên nhận ra thiếu niên này chính là Một Tấc Tro hay đi cùng họ, lúc cùng đội, cậu ấy không hề che giấu tên họ mình. Thế một tiếng thở dài này của Diệp Tu, ý là Kiều Nhất Phàm không thắng được ư?
Đường Nhu thật sự là ma mới của Vinh Quang, mới toanh từ đầu đến chân. Trần Quả biết đa số trận đấu của Ngôi Sao Cuối Tuần đều mang tính chất “diễn” là chính, đặc biệt là thi đấu tân binh khiêu chiến. Nhưng cô lại quên giải thích cho Đường Nhu, vậy nên Đường Nhu rất nghiêm túc mà xem hết. Nay người lên sân còn là người quen, nên cô thật lòng mong thiếu niên này có thể chiến thắng, kết quả Diệp Tu lại thở dài, khiến cô ý thức được hy vọng của mình sợ rằng sẽ không thành.
Giữa sân đấu, hình ảnh 3D của bản đồ nhanh chóng hiện lên, mà hai người cũng đã chọn nhân vật, tăng điểm, chọn trang bị hoàn tất, một lát sau bèn tiến vào sân đấu.
Lý Hiên lựa chọn quỷ kiếm sĩ, điều này không hề gây bất ngờ.
Kiều Nhất Phàm cũng chọn quỷ kiếm sĩ, cũng không có gì bất ngờ, ngoại trừ người của Vi Thảo.
“Thằng nhãi này làm trò khỉ gì vậy?” Mọi người bắt đầu tức giận.
“Hơi lố rồi đấy.” Đội viên Tiêu Vân của Vi Thảo nói.
“Hình như không ai biết tên đó không chơi quỷ kiếm sĩ à?” Nữ đội viên Liễu Phi nói.
Thi đấu tân binh khiêu chiến, tuy chỉ diễn là chính, nhưng cũng phải diễn sao cho thấy sự tôn trọng. Khiêu chiến đại thần, sau đó dùng bừa một nghề không phải nghề của mình, có đùa thì cũng hơi lố rồi. Sau khi nhìn thấy Kiều Nhất Phàm cũng chọn quỷ kiếm sĩ, đội trưởng Vương Kiệt Hi thầm nhíu mày.
Liễu Phi nói không sai, trừ người của Vi Thảo, không ai biết Kiều Nhất Phàm là một tuyển thủ dùng thích khách, ngay cả Kiều Nhất Phàm là ai họ cũng không biết nữa mà.
Giữa sân, trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Sau một hai trận giống nhau, song phương đều trực tiếp xông về giữa sân đấu.
Bản đồ tranh tài là một mảnh phế tích với đủ loại tường đổ vách nát, địa hình rất hữu dụng để phát huy Quỷ Trận. Có thể nhờ vào chướng ngại vật che chắn thân mình trong lúc âm thầm cài Quỷ Trận, sau đó dụ kẻ địch tiến vào kết giới, đấy là cách mà đám người chơi trận quỷ hay dùng.
Khi trận quỷ quyết đấu, hiếm khi so tốc độ tay và thao tác lắm.
Người ta thường so ý thức, so phán đoán và… so bỉ ổi.
Lý Hiên được xưng là đại thần trận quỷ đứng đầu, những tố chất mà trận quỷ cần dĩ nhiên đứng đầu. Thời điểm nhân vật của cả hai tiến vào giữa bản đồ, còn quá xa để đụng độ, nhân vật của Lý Hiên đúng lúc dừng lại.
Đoạn dừng lại đấy vừa hay nằm ngoài phạm vi Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ Kiều Nhất Phàm, sau đó ngay tại chỗ nhảy hai bước sang trái, trốn vào phía sau một bờ tường. Chỗ ngồi khán giả thấy được toàn cục, ai cũng thấy rõ. Nhưng dưới góc nhìn máy tính của Kiều Nhất Phàm, nhân vật của Lý Hiên đã không thấy bóng dáng.
Thi đấu tân binh khiêu chiến, người hành động trước lại là nhân vật cấp đại thần.
Khán giả có lẽ khó chấp nhận được hành động này, nhưng trong lòng đám tuyển thủ chuyên nghiệp lại hiểu rõ, dưới tình huống bình thường, những tiền bối “thân thiện” ắt sẽ để đám ma mới chạy ngược chạy xuôi, sau đó mới bắt đầu biểu hiện. Mà Lý Hiên thì sao? Hắn ta lại hành động trước…
Lý Hiên cũng không muốn mất phong độ đến vậy, song sau màn nội chiến của Vi Thảo, hắn buộc phải đề phòng cẩn thận hơn.
Trận trước hiển nhiên là đánh thật. Ngay cả đội trưởng của mình mà tân binh Vi Thảo còn không nhường, hắn nào dám xem đây là một trận “diễn” chứ.
Tuy cậu tân binh này không mang danh thiên tài như Cao Anh Kiệt, nhưng ai biết được liệu Vi Thảo có vũ khí bí mật gì khác không? Có khi định mượn trận tân binh khiêu chiến này để một trận thành danh đấy chứ?
Những suy nghĩ của Lý Hiên cũng không phải lo lắng suông, đây đúng là những lo lắng rất có căn cứ và đạo lý. Giờ đổi thành bất kỳ cao thủ tiền bối nào, e rằng cũng sẽ nghĩ như hắn. Có điều biết thì biết, các cao thủ cũng phải nhường trước một bước để giữ gìn phong độ. Lý Hiên cũng hết cách rồi, bởi năng lực khống chế trận của nghề trận quỷ rất mạnh, mới mở màn mà rơi xuống thế hạ phong, bị đối thủ khống chế cục diện, tất sẽ khó trở mình hơn những nghề khác. Vậy nên Lý Hiên phải chọn đánh phủ đầu. Tuy mất phong độ phút mở đầu, song vẫn tốt hơn bị tân binh đè bẹp như Vương Kiệt Hi.
Lúc nhân vật Lý Hiên núp vào bờ tường, quỷ kiếm sĩ của Kiều Nhất Phàm cũng vội vàng dừng bước, cục diện cứ thế tạm dừng.
Những trận so ý thức và phán đoán như vậy, thỉnh thoảng có hơi nhàm chán. Mọi người luôn phải tạm ngừng, ngừng để nghĩ, ngừng để phán đoán ý đồ đối phương. Mà trận này, hai người còn chưa giao đấu đã lâm vào cục diện “ngừng”.
Nhân vật núp sau bờ tường của Lý Hiên không hề cử động. Ngoài tường, nhân vật của Kiều Nhất Phàm sau khi đến gần mấy bước chợt ngồi xổm xuống, rồi tiếp tục chậm rãi bước đi. Bước đi trong lúc ngồi xổm, tốc độ di chuyển chậm, nhưng sẽ không gây ra tiếng bước chân nào. Đương nhiên còn phải xem cảnh vật xung quanh của địa hình là gì, may mà trùng với bản đồ hiện tại.
Nhân vật của Lý Hiên dựa vào tường, trông như đang nghiêm túc lắng nghe tiếng bước chân của đối phương. Mấy phút trước hai người vừa tạm dừng, mấy phút sau đã tiến sát theo cách này, khán giả chỉ nhìn thôi đã thấy căng thẳng.
Dõi theo nhân vật của Kiều Nhất Phàm từng bước tới gần, mọi người còn đang suy đoán cả hai sẽ làm gì để đánh vỡ tình hình căng thẳng hiện tại, nhân vật của Lý Hiên đột nhiên lăn người nhảy ra khỏi tường, cứ tùy tiện như không hề phòng bị.
Kiều Nhất Phàm sớm đã nghĩ đến khả năng này. Ném Quỷ Trận cần thả, mà khoảng cách hai bên vẫn chưa đủ. Kiều Nhất Phàm không chút do dự, nhân vật của Lý Hiên vừa nhảy ra, cậu đã bổ ngay Quỷ Trảm xuống.
Lý Hiên thì sao? Nhân vật vung tay chém xuống, một mũi nhọn màu tím sậm, cũng là Quỷ Trảm.
Kỹ năng hệt nhau, ra tay cùng lúc, lúc chạm vào nhau, hai bên đều dính thương tổn, không thể nói rõ ai hơn ai kém. Nhưng bấy giờ cũng trở nên khác biệt. Sau khi hai đường đao tím xuất hiện, một đao chợt biến mất, nhân vật của Kiều Nhất Phàm bị đánh bay ra ngoài. Nhân vật Lý Hiên bước dài lao đến, trở tay ra Nguyệt Quang Trảm, lại đánh đối thủ bay cao giữa trời.
“Á!” Mọi người ồ lên, chưa gì đã bị đánh văng, quả thực không ổn rồi.
Mà đám tuyển thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm phong phú, nay cũng đã nhìn ra: quỷ kiếm sĩ của Lý Hiên không phải trận quỷ sở trường của hắn, hắn tăng điểm cho nhân vật trận này theo trảm quỷ.