Chương 341: Mãnh Hổ Loạn Vũ
Đấu pháp của Vương Kiệt Hi vừa nhanh vừa ảo. Đa số pháp thuật của pháp sư nguyên tố đều cần thời gian đọc chú, chọc phải một đối thủ như Vương Kiệt Hi xem như xác định, pháp sư nguyên tố lỡ như bị anh bám dính, muốn phản công không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng lúc này Sở Vân Tú không phải một mình. Tô Mộc Tranh yểm trợ cô, thấy Sở Vân Tú liều mạng chống trả, đạn pháo bắn phá hỗ trợ trở nên mãnh liệt, ý đồ ép Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi lùi lại.
Sở Vân Tú nắm được thời cơ, sát thương không ảnh hưởng đến đọc chú hoàn toàn bỏ lơ, pháp thuật nối nhau thành chuỗi bay về hướng Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách.
Băng, hỏa, quang, ám là bốn thuộc tính tu luyện chủ yếu của Phong Thành Yên Vũ, có mấy skill chỉ học dùng để lấp CD, thời khắc này ném ra san cả vùng thành bình địa. Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách chỉ còn lớp máu mỏng, Sở Vân Tú bất chấp nổ tung bản đồ như vậy, không khỏi thấy vô vọng. Mục sư Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt bên kia đang vội ứng cứu, cuối cũng vẫn chậm một nhịp, Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách tạch bởi chiêu thức nào không hay, avatar Quỷ Khắc trong danh sách đội viên xám ngắt đi.
Lúc này, song quỷ danh tiếng của Liên minh Vinh Quang đều ngã xuống. Hiện thời đội 2 chỉ còn mỗi ba người có khả năng chiến đấu: Vương Kiệt Hi, Đặng Phục Thăng, Trương Tân Kiệt.
Xét nghề nghiệp ba người, đúng là thiết tam giác kinh điển của game online. Đi PVE tất nhiên tuyệt khỏi bàn, ở PVP lại có mức độ công thủ cân đối nhất, song rơi vào cục diện bi tráng ba chọi năm, dù là tổ hợp thần thánh cũng khó làm nên kỳ tích.
Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp nào dễ buông tay.
Khuyết điểm lớn nhất đội 1 là không có người SP, chịu sát thương bao nhiêu là phải hứng bấy nhiêu sát thương. Phong Thành Yên Vũ của Sở Vân Tú vừa mới liều mạng với Quỷ Khắc, vốn là nhân vật có HP ít nhất đội 1, Vương Kiệt Hi thấy Quỷ Khắc đã hy sinh, lập tức chuyển đối tượng công kích.
Sở Vân Tú mới nãy ném skill tung tóe, bây giờ CD gần hết cây, HP tàn, phòng thủ nát, nếu là solo nhất định sẽ bị Vương Kiệt Hi tiễn đưa trong 30 giây. Tiếc thay bên cạnh cô còn bốn đồng đội, ý định của Vương Kiệt Hi bốn người kia làm sao không biết, lập tức lao đến cứu giá. Nhất thời Đặng Phục Thăng và Trương Tân Kiệt trở thành kẻ vô hình.
Ý thức và phán đoán của Vương Kiệt Hi chớp lên trong tíc tắc, thấy cả đội 1 che chở Sở Vân Tú, quyết định vứt bỏ đối tượng dễ đánh chết này ngay lập tức, chuyển sang công kích Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh. Vương Bất Lưu Hành ngồi trên chổi đánh vòng giữa không trung, lao như tên bắn về hướng Mộc Vũ Tranh Phong.
Phản ứng của Tô Mộc Tranh không chậm, phát một Pháo Chống Tăng hòng nổ rớt Vương Bất Lưu Hành, không ngờ kỵ sĩ Sống Đơn Độc của Đặng Phục Thăng chợt vụt ra từ hướng nghiêng xéo. Hắn không kịp cắt ngang chiêu của Tô Mộc Tranh, nhưng lập tức nhảy lên không, nâng khiên làm lửa đạn văng tung tóe, ngăn giúp Vương Bất Lưu Hành chiêu này.
Đặng Phục Thăng và Vương Kiệt Hi vốn là hợp tác trong cùng chiến đội, với những sơ hở phòng ngự khi chiến đấu của Vương Kiệt Hi, tự nhận hiểu biết cũng không tồi.
Thân hình cản Pháo Chống Tăng vừa rớt xuống, Vương Bất Lưu Hành đã bay lướt qua hắn, người vừa nhảy xuống chổi lập tức quét ngang, Tô Mộc Tranh nhanh thế nào cũng né không kịp, bị Vương Bất Lưu Hành hất bay.
Quét quét quét quét!
Giữa không trung, chổi của Vương Bất Lưu Hành quất tới tấp, cảnh tượng trông như quét sạch cả không khí. Cây chổi trong tay Vương Bất Lưu Hành tất nhiên không phải hạng thường, đây cũng là một vũ khí bạc nức tiếng gần xa, tên càng kiêu, gọi là “Diệt Tận Bụi Sao”, chỉ dùng đòn thông thường đánh Mộc Vũ Tranh Phong nhưng lại có hiệu ứng ánh sáng như đang dùng kỹ năng. Mỗi lần chổi vung tựa như đang càn quét qua bụi sao, bụi lấp lánh lả tả rơi xuống.
Đội 1 làm sao cam tâm đứng nhìn, đều tất tả đến cứu. Chu Trạch Khải vừa chạy vừa bắn liên hoàn, lại bị Đặng Phục Thăng ngăn hết lần này đến lần khác, một viên đạn cũng không cho lọt, Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt cũng bám sát, vừa buff đội mình vừa dùng các loại debuff như Ngọn Lửa Thần Thánh giữ chân bốn con hổ dữ bên kia.
Nhưng hai người hợp tác không thể nào hoàn toàn giữ chân bốn vị đại thần, dù thế, hai bên giằng co ở đây đã lâu rồi. . .
“Nên tới rồi. . .” Trương Tân Kiệt lặng lẽ nghĩ.
Hắn chỉ có thể đoán, đội 1 cố ý lừa địch vào nơi này, vừa hay lại là góc chết trong tầm nhìn của đội 2. Đội 1 bên đây quan sát bản đồ 3D, trông thấy tuyển thủ bổ sung của đội 2 cuối cùng đã đuổi tới chiến trường.
“Coi chừng phía sau!” Vội nhắc một tiếng, Dụ Văn Châu vừa trông thấy Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh đang lăn người trên nóc nhà sau lưng họ, thẳng tiến đến đây.
Vừa nói xong, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh đã phi thân xuống, giữa không trung, tay trái nắm thành quyền đặt phía trước, tay phải ngang hông tạo thế.
Mãnh Hổ Loạn Vũ!
Chỉ nhìn dáng đứng, mọi người đều biết Hàn Văn Thanh muốn dùng chiêu gì.
Đúng là đại chiêu cấp 70 của nhà quyền pháp: Mãnh Hổ Loạn Vũ!
Một quyền vung ra, kình phong xoáy cuộn trong tiếng hổ gầm, sau lưng Đại Mạc Cô Yên mơ hồ xuất hiện tượng hình mãnh hổ gầm rú. Quyền đấm xuống, trúng ngay vai phải Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu.
Dụ Văn Châu sớm thấy Hàn Văn Thanh đến gần, dù tay chậm thật nhưng cũng không đến nỗi đứng nguyên chịu chết, quyền này nhìn như đánh trúng, nhưng thực ra Dụ Văn Châu đã kịp thao tác cho Sách Khắc Tát Nhĩ tránh về sau.
Nhưng Mãnh Hổ Loạn Vũ không dừng ở đấy. Chỉ thấy Đại Mạc Cô Yên rơi xuống rồi lập tức xông lên, dùng tay lẫn chân, đấm đông đá tây, khiến cho cả đội 1 chìm trong bão táp, lấy Sách Khắc Tát Nhĩ làm trung tâm. Chiêu trước may mắn né được, nhưng hiện tại đánh xáp lá cà, không ai khổ bằng Dụ Văn Châu. Né được mấy cái rồi cũng đành bó tay chịu trận.
“Keng!!”
Khi bốn phía vang vọng tiếng hổ gầm, bỗng truyền ra âm thanh trong vắt như tiếng rồng ngâm. Kiếm quang chớp lên như điện xẹt đánh nát quyền phong, lao thẳng về phía Đại Mạc Cô Yên.
“Ồ!!” Cả hội trường ồ lên, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng mạnh mẽ xuất kích, vừa ra tay đã là đại chiêu mạnh nhất của kiếm khách: Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!
Tiếp đó, ánh kiếm đan xen, quyền phong gào thét!
Hàn Văn Thanh tuyệt đối không thể xem nhẹ Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, lập tức điều chỉnh phương hướng công kích của Mãnh Hổ Loạn Vũ, đối đầu trực diện với Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm. Đây vốn là cách thức chiến đấu yêu thích trước nay của Hàn Văn Thanh.
Đại chiêu cấp 70 giống nhau, theo phán xét của hệ thống hoàn toàn không thể nói ai mạnh hơn ai. Đều phải dựa vào kỹ thuật khống chế kỹ năng của tuyển thủ để quyết định.
Một bên Kiếm Thánh, một bên Quyền Hoàng. Dù là tuyển thủ hay nhân vật, đều thuộc hàng bậc nhất Liên minh.
Chỉ là Hoàng Thiếu Thiên hiện tại đang vào thời kỳ đỉnh phong nhất. Hàn Văn Thanh là tuyển thủ thế hệ trước, dù trong lòng không muốn, nhưng cũng biết mình đã mất đi nhuệ khí năm đó. Chỉ có thể dựa vào ý chí sắt đá và niềm tin chiến thắng không sờn, không ngừng động viên bản thân. Dù là Ngôi Sao Cuối Tuần, Hàn Văn Thanh cũng không khinh thường, vẫn giữ quyết tâm không thua bất kỳ ai. Hoàng Thiếu Thiên đối mặt tuyển thủ cứng cựa như vậy, tất nhiên cảm nhận được áp lực đang đè nặng lên vai. Ít nhất hiện tại hắn cũng không spam tào lao mọi lúc mọi nơi nữa.
Đến cuối cùng, kỹ năng hai bên ngang bằng, thao tác cũng không ai hơn ai, nhưng thời gian thi triển kỹ năng có giới hạn. Mãnh Hổ Loạn Vũ dùng trước, Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm theo sau, dù thế nào Mãnh Hổ Loạn Vũ cũng sẽ kết thúc trước, lúc đó. . .
Cơ hội đã đến, Mãnh Hổ Loạn Vũ đến thời khắc cuối cùng, tay phải lên trước tay trái, đổi quyền thành chưởng, có kèm hiệu quả hất văng rất cao. Nhưng thời khắc này Hoàng Thiếu Thiên đợi chờ đã lâu, khẽ nhảy về sau, vừa đúng tránh khỏi chưởng phong, sau đó, kiếm quang như điện, tiếp tục chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm vẫn chưa kết thúc kia.
Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Hoàng Thiếu Thiên!
Loại tác phong cơ hội này chính là vũ khí lớn nhất giúp Hoàng Thiếu Thiên đứng vững trong Liên minh. Chiêu này của hắn, dù là Hàn Văn Thanh, cũng cảm thấy không cách nào cản được. Một khắc nhân vật đóng băng khi thu chiêu Mãnh Hổ Loạn Vũ, dù thao tác cao siêu chừng nào, tinh thần sắt thép đến đâu, cũng không cách nào thay đổi được mặc định của hệ thống.
Nhưng, Hàn Văn Thanh không chiến đấu một mình, mà là thi đấu đoàn đội!
Kiếm của Dạ Vũ Thanh Phiền đã ra, đồng thời một ngọn lửa trắng xám cũng bất chợt bừng cháy trước người hắn. Vị trí đấy chính là chỗ mà Dạ Vũ Thanh Phiền cần bước lên, Dạ Vũ Thanh Phiền ban đầu vì tránh Mãnh Hổ Loạn Vũ mà nhích ra một bước đấy, nếu hiện tại không trở lại, kiếm của hắn sẽ không đâm đến mục tiêu được.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy đốm lửa đó, nhưng không kịp nữa rồi. Hàng loạt thao tác nối tiếp ấy đều dựa vào bản năng của hai tay, thao tác đi trước cả tư duy. Ý thức được mình cần dừng lại, nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền đã xông lên.
Ngọn Lửa Thần Thánh.
Ngọn Lửa Thần Thánh từ mục sư Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt.
Đại chiêu cấp 70, trúng phải Ngọn Lửa Thần Thánh cũng phải lụi. Một mục sư hỗ trợ vậy mà lại được ưu ái một kỹ năng vô đối như vậy, làm cho nhân vật phải im lặng, tuyển thủ câm nín.
Hoàng Thiếu Thiên dính chiêu tạm thời trở thành vật vô dụng, nhưng vẫn không cam tâm bỏ qua cơ hội. Dùng kỹ năng thông thường quơ kiếm chém Đại Mạc Cô Yên vẫn đang đóng băng, sau đó ù té chạy về núp sau lưng đồng đội.
Hiện tại trên chiến trường, năm VS bốn.
Một đội có được ưu thế về nhân số, nhưng HP Phong Thành Yên Vũ của Sở Vân Tú tuột nặng không thể phục hồi. Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên trúng Ngọn Lửa Thần Thánh, trong ba giây không thể thi triển kỹ năng. Nhưng tệ nhất phải là Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh. Hàn Văn Thanh đột nhiên tập kích cản trở viện binh, Tô Mộc Tranh bên kia bị Vương Kiệt Hi cô lập đánh ịt mù. Có vẻ sắp không chịu nổi nữa.