Chương 355: Ai lui? Ai ở?
Câu này vừa ra, lập tức làm cho nhiều người cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng, đám nằm vùng hệt như bị sét đánh, nhất thời đần người ra.
Nhớ lại lúc đó, Quân Mạc Tiếu đá người vừa nhanh vừa kiên quyết, lại vô cùng quyết đoán, chắc không phải vì đã nhìn thấu chiêu trò của hai người kia từ sớm đâu nhỉ? Nếu như đã nhìn thấu hai người, vậy những kẻ vào cùng lúc với cả hai cũng không rũ sạch quan hệ.
Điểm khác nhau duy nhất chính là, vào thời điểm hành vi của cả hai càng lúc càng lộ, thì bọn họ cũng giở chút trò xấu, nhưng ít ra cũng từng bước đánh đến cuối. Rốt cuộc có bị Quân Mạc Tiếu phát hiện không? Nhất thời, mọi người đều thấp thỏm không yên, hai tên nọ tuy không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đã có hành động vượt quá giới hạn, đócũng coi như một chiêu loại bỏ sự nghi ngờ của Quân Mạc Tiếu chứ nhỉ?
PM, nhóm nằm vùng lại bắt đầu PM.
Ngay từ đầu, họ đã ôm ý định cố tình chịu chết. Dẫn tới khiêu chiến Ma Thần thất bại thật rachỉ là mục đích phụ. Mục đích chính của họ là dựa vào thủ đoạn đó, lấy thân phận non nớt mà ngụy trang, sau đó xóa đi mối hoài nghi lũ lượt tiến vào của mình.
Cuối cùng, cả bọn lại lẫn lộn mục đích chính phụ trong lúc chiến đấu. Đấu pháp trâu bò của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh khiến họ không cách nào mắc sai lầm, họ vẫn cố gắng tìm lỗi, chiến đấu với niềm tin “lấy thua cuộc làm mục đích chính”.
Giờ chuyện đã rồi, mọi người không còn kích động như khi chiến đấu, đột nhiên có người hỏi câu ấy, cả đám tự ngẫm về thân phận bản thân, lại nghĩ tới kế hoạch trước đó, như bị dội một chậu nước lạnh mà thanh tỉnh trong nháy mắt.
Trên kênh trò chuyện vẫn có người gửi tin liên tục, câu hỏi vừa nãy đã bị trôi tới nơi nào. Nhưng nó không tài nào biến mất trong đầu nhóm nằm vùng. Nhóm nằm vùng chăm chú nhìn màn hình, nhìn kênh nói chuyện, coi xem Quân Mạc Tiếu có đáp lại hay không. Bọn họ hy vọng: Quân Mạc Tiếu không nhìn thấy câu hỏi kia, không bất chợt thanh tỉnh như họ rồi bẻ về vấn đề này.
Quân Mạc Tiếu quả thực không nói chuyện trong kênh công hội, nhưng lại gửi tin trong kênh đoàn đội.
“Mấy ông cực khổ rồi.” Mọi người thấy Quân Mạc Tiếu đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Không khổ, không khổ, thế mà khổ gì?” Hội nằm vùng trả lời một cách trái lương tâm. Tuy xét theo góc độ giết Ma Thần, “không khổ” là hàng thật giá thật. Nhưng xét theo ý đồ nằm vùng, trận này đánh vô cùng khổ cực.
“Vậy tiếp nữa thì sao?” Quân Mạc Tiếu lại gửi một câu.
“Tiếp nữa?” Mọi người có chút không hiểu.
“Đi hay ở, tùy mọi người.” Quân Mạc Tiếu lại vứt ra một câu, đằng sau còn có thêm một emo cười niềm nở.
Nhóm nằm vùng lúc này liền bối rối. Cuối cùng họ cũng biết rằng, mình không hề loại bỏ được sự nghi ngờ trong lòng Quân Mạc Tiếu, từ đầu đã bị đối phương hoài nghi, thế nhưng người ta vẫn can đảm dẫn họ đi đánh Ma Thần. Bởi người ta có thực lực, người ta có thể khống chế cục diện khiến bạn chẳng thể nào mắc sai lầm.
Kênh đoàn đội lập tức yên tĩnh, Quân Mạc Tiếu cũng không giải tán đoàn đội, thậm chí Phong Sơ Yên Mộc, Hàn Yên Nhu cùng với người của Hưng Hân vẫn ở trong đội ngũ, không ai nói lời nào.
Bấy giờ, nhóm nằm vùng ngay cả PM cũng thưa thớt, đều chạy đi báo cáo trực tiếp với cấp trên. Group chat mà nhóm nằm vùng của các công hội lớn lập trong QQ lại không ngừng âm vang tin báo. Lam Hà hiện đang tâm phiền ý loạn, cậu không hề muốn làm mấy chuyện này nữa.
“Tên Quân Mạc Tiếu đó luôn gian xảo như vậy! !” Hội trưởng khu 10 của công hội Luân Hồi – Cô Ẩm tức giận nói. Đây là ấn tượng mà Diệp Tu để lại cho gã ngay từ đầu, quả thực là vĩnh hằng bất diệt. Lúc này cũng chẳng xem xét việc kế hoạch nằm vùng phe ta quá dễ lộ, vẫn cứ phân tích theo góc độ “không phải chúng ta không cố gắng mà vì đối thủ quá gian xảo”.
“Đống nhân vật này coi như bỏ, để lại cũng vô dụng, Quân Mạc Tiếu đã nghi ngờ rồi.” Tổng hội trưởng của Trung Thảo Đường Thiên Nam Tinh bảo.
“Nhưng mọi người hẳn nên chú ý một điều.” Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo nói.
“Nói” Đến thời điểm như vậy, Xuân Dịch Lão của Lam Khê Các sẽ thình lình phun ra một hai chữ, ọi người biết gã còn tồn tại, gã không phải không khí.
“Tuy đa số đều do chúng ta phái vào, nhưng ít ra, đoàn đội vẫn còn một người không thuộc phe ta, là người chơi muốn gia nhập Hưng Hân thật sự.” Tưởng Du nói.
“Đúng vậy.” Dạ Độ Hàn Đàm tất nhiên sẽ phụ họa cho lão đại nhà mình, lập tức lục lại khung tán gẫu trước đấy để cung cấp bằng chứng. Trên đó ghi nhân số nằm vùng của từng công hội, đoàn đội 20 người quả thực còn dư một em lai lịch không rõ ràng.
“Giờ tui muốn biết, chắc tên này không phải người nhà ai cố ý giấu diếm đâu nhỉ?” Tưởng Du hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Cô Ẩm lập tức nói.
Các nhà khác cũng thể hiện bản thân mình không hề giả dối chi hết.
“Nếu thế thì, tui thấy, hay bây giờ chúng ta rút nhóm lớn trước, chừa lại một nhóm nhỏ, sau đó xây dựng tốt quan hệ với tên nọ, bởi vì thân phận của hắn rất đáng tin cậy, có lẽ sẽ trở thành vật che chắn cho chúng ta, thậm chí có thể trực tiếp kéo tên nọ qua phe ta lúc cần thiết luôn.” Tưởng Du nói.
“Làm như vậy. . . có phải quá dư thừa không?” Thiên Nam Tinh bảo, “Vấn đề lớn nhất hiện nay của phe ta là lo liệu mọi chuyện không chu toàn, cấp bậc nhân vật của cả bọn quá cao ở khu 10. Quân Mạc Tiếu là một tay lão làng, chắc chắn sớm đã dự liệu chuyện chúng ta phái người trà trộn vào công hội nhà hắn, bất thình lình một đám người cấp cao rủ nhau gia nhập, sao hắn có thể không nghi ngờ? Hiện tại nhân vật đã bại lộ, còn muốn tiếp tục tranh thủ cơ hội nữa ư? Theo ý tui, chẳng bằng cứ lui hết, rồi chọn nhân vật khác chờ thời điểm thích hợp lại gia nhập vào.”
“Thế à? Vậy đám Trung Thảo Đường của tụi bây rút trước đi?” Tưởng Du nói.
Thiên Nam Tinh đang chuẩn bị quyết định, đột nhiên thay đổi suy nghĩ, lập tức nói rằng: “Ha ha, muốn lui thì mọi người cùng lui, chúng ta cùng tiến cùng lui mà!”
Lời vừa nói ra, người có suy nghĩ cẩn thận sẽ hiểu được ngay.
Thành thật mà nói, kế hoạch vật che chắn của Tưởng Du không quá cần thiết, mà tên này còn cố ý đưa ra kế hoạch như thế, có phải đã dự trước chuyện mọi người không ủng hộ chăng?
Giống như Trung Thảo Đường vừa nãy, nếu nghe lời Tưởng Du lập tức rút hết nhân vật thì…
Đối với việc nằm vùng ở Hưng Hân, công hội không bị ảnh hưởng gì, thế nhưng ba cái clone của Trung Thảo Đường đã bị bại lộ. Còn trước đấy, tuy đã bại lộ, nhưng ít ra không ai biết rõ tài khoản nhà ai.
Ba cái clone quả thực không quan trọng mấy với các công hội có câu lạc bộ. Họ thậm chí có thể đi mua tài khoản nếu cần. Tuy nhiên, chuyện đấu tranh công hội xưa nay là vậy, cả lũ sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào có thể lợi dụng được. Lỡ mà quên mất chút tiểu tiết nhỏ hôm nay, ngày sau lại lấy clone đã bị lộ ra dùng, người ta phát hiện còn đỡ, đáng sợ hơn là bị tương kế tựu kế.
Mọi người vừa nghĩ đến chuyện này, tức thì đều im thin thít. Một lát sau, người luôn im lặng trong kênh trò chuyện, Xuân Dịch Lão đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ai lui? Ai ở?”