Chương 378: Chia nhau tấn công
“E rằng người Yên Vũ Lâu tạm thời không tới đây nữa…”
Diệp Tu nhận được báo cáo từ những thành viênchạy nhiệm vụ cho công hội trong thành Không Tích. Đội phó bản năm người của Yên Vũ Lâu từ sau khi xuất hiện tại điểm hồi sinh thì không định ra khỏi thành nữa, hai người đi dạo quanh phố giao dịch, hai người đến đấu trường, người còn lại đang đứng đờ ra một chỗ.
“Ha ha ha, bọn ấy coi như biết thức thời, cuối cùng cũng biết sợ.” Bánh Bao Xâm Lấn đắc ý.
“Bánh Bao và Muội Quang đi luyện cấp trước đi, hồ Thiên Ba bên này giao cho bọn anh.” Diệp Tu nói. Đẳng cấp của Bánh Bao Xâm Lấn và Muội Quang so với đámquái của hồ Thiên Ba kém hơn năm cấp, nên dù hai người có thể vượt cấp đánh quái, nhưng vượt qua phạm vi 5 cấp, kinh nghiệm nhận được sẽ rất thấp, hai người luyện ở đây chắc chắn không nói là luyện cấp được.
“Lão đại, không có bọn em, các anh có gánh nổi không?” Bánh Bao Xâm Lấn nghiêm túc hỏi.
“Được mà, không được sẽ gọi em.” Diệp Tu nói.
“Không thành vấn đề, hú cái tới ngay.” Bánh Bao Xâm Lấn gửi một icon uy phong, nhân vật xoay người nhìn Muội Quang: “Đi thôi đàn em, gặp lại mọi người sau hén.”
“Cút” Muội Quang bực bội. Bánh Bao Xâm Lấn nào chỉ coi cậu như đàn em chứ, mà là xem cậu như con nít luôn rồi.
Hai người tự động đi đến nơi thích hợp để luyện cấp. Bốn người đám Diệp Tu đẳng cấp phù hợp nên đương nhiên trở về hồ Thiên Ba. Các công hội không còn hợp táctấn công nữa, nếu chỉ còn đội năm người, đừng bảo bốn, một mình Diệp Tu cân hết cũng chả hề hấn gì.Cuốicùng vẫn hành động tập thể, tất cả nghe theo tinh thần chiến đấu trước sau như một của Diệp Tu: Đã giết thì phải giết sạch.
Hồ Thiên Ba vẫn tĩnh lặng, từ bên hồ phóng mắt nhìn mặt hồ không thấy ai. Diệp Tu nhìn đồng hồ, 1 giờ 17 phút. Giả sử toàn bộ đội phó bản của công hội đánh bản lúc 0 giờ, giờ chắc chắn chưa thể dùng hết ba lần đánh bản được. Hơn nữa, mỗi công hộichỉphái ra năm người lúc hợp tác trong sự kiện Noel. Nói cách khác, vào lúc này, dù bọn họ thay phiên thế nào, luôn sẽ có ba người bị dư lượt.
Ma mới không thể phá bản hồ Thiên Ba chỉ bằng ba người. Còn với những tên già đời từ Thần Chi Lĩnh Vực, Diệp Tu đoán chúng miễn cưỡng cũng làm được. Các công hội không thể chia tám người thành hai đội bốn người để đồng đều hiệu suất, bởi vì chúngcòn muốn gây chấn động với kỷ lục phó bản, một đội nhất định phải cần năm nhân vật tinh anh. Cho nên ba người dư ra kia đành chịu khổ một chút, mà có lẽ là, những người này sẽ ghép đội với người chơi công hội khác?
Diệp Tu suy đoán trong bụng, vẫn đắn đo không chắc.
Suy nghĩ của Yên Vũ Lâu cũng không sai, hồ Thiên Ba thực sự quá lớn, số người thuộc phe Diệp Tu có thể hoạt động ở đây thật sự rất ít. Nếu muốn bảo kê cả khu vực, cấm cửa tất cả mọi người, chỉ bằng mấy người Diệp Tu tuyệt đối không thể. Đành liên tục đuổi giết để tạo áp lực cho đối phương, khiến đối phương cảm thấy sợ hãi mà tự mình rút lui. Ví dụ như vụ của Yên Vũ Lâu, sau cùng phải từ bỏ vì không dám liều mạng nữa.
“Kế tiếp làm sao đây?” Thấy không tìm được đối thủ ở hồ Thiên Ba, Đường Nhu mở miệng hỏi trong trò chơi.
“Một đánh năm, em thấy có vấn đề không?” Diệp Tu hỏi.
“Trong nước?”
“Trên đất liền.”
“Có thể thử. Nhưng nếu chúng chạy thì đành chịu.” Đường Nhu nói.
“Đương nhiên, năm người chia nhau chạy thì ai cũng hết cách, nhưng ít ra có thể giết được một tên.” Diệp Tu nói.
“Ừ” Đường Nhu gật đầu.
“Thiên Thành, ông sao?” Diệp Tu hỏi Thiên Thành.
“Đại thần ông đừng nói giỡn…” Thiên Thành lau mồ hôi.
“Chỉthu hút thù hận chắc không sao đâu nhỉ? Tui nhớ ông gợi đòn lắm mà.” Diệp Tu nói.
Thiên Thành nín thinh, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, lúc đó trông gã gợi đòn, là bởi vì gã yếu hơn đại thần quá nhiều, nên đối thủ ùa nhau như ong vỡ tổ vây đánh kẻ yếu, quả là một chuyện xui rủi. Mà thưở đó chưa biết thân phận Quân Mạc Tiếu, Thiên Thành vẫn ôm ấm ức trong bụng. Bây giờ biết rõ chân tướng, gã không còn lời để nói. So với đại thần Diệp Thu, yếu hơn là phải, chắc chắc luônrồi.
“Đại thần tui phải làm gì?”
“Đánh không lại thì dẫn chúng đi, có thể dẫn tới nơi ta tụ hội thì tốt.” Diệp Tu nói.
“À, thế tui sẽ cố gắng hết sức” Thiên Thành nói.
“Được rồi, tiếp theo, chúng ta phải ngồi canh chừng ở cửa phó bản, chúng ta không biết đối phương sẽ vào lối phó bản nào, mỗi người canh một đảo đi, có thể giết bao nhiêu thì cứ cố, Thiên Thành giết không nổi thì báo vị trí, sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách chạm mặt sau.” Diệp Tu phân công.
“Được.”
Ba người đều tự lên tiếng trả lời.
“Mã Hậu Pháo ông cũng cùng Thiên Thành làm thế đi.” Diệp Tu đột nhiên nói tiếp.
“Ừ.” Trong rừng cây ven bờ đột nhiên vang một tiếng. Bóng của bậc thầy pháo súng Mã Hậu Pháo bước ra. Hắn vẫn luôn núp trong đấy, rảnh tay thì giết đám quái trên bờ, vừa luyện cấp vừa làm lính canh. Để nắm được phương hướng của đội phó bản Yên Vũ Lâu lần đầu tiên, phải tính cả công lao của Mã Hậu Pháo. Hơi tiếc là phạm vi quan sát có hạn, hắn chỉ phát hiện tung tích một đội của Yên Vũ Lâu. Sau tiếp tục quanh quẩn một chỗ, nên cũng không phát hiện gì nữa.
Năm người bèn xuống nước, đường ai nấy đi. Ai cũng là tay già đời, đều biết cửa phó bản đi như nào. Sau khi lựa được một hòn đảo, lần lượt đổ bộ vào, báo cáo cho nhau, rồi tự mình nghiên cứu cách mai phục ở cửa phó bản trước mặt ra sao.
Trong phó bản hiện có đội ngũ của 12 công hội đang cố gắng phấn đấu, bao gồm 9 nhà liên thủ trở mặt vì chuyện Diệp Tu thành lập Hưng Hân gây uy hiếp cực lớn, ai ngờ lại bị giết xám mặt xám mày chỉ bằng một trận thủy chiến.
Mà trong 9 nhà, Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo thuộc hai nhà dùng vật liệu đổi sự bình an. Yên Vũ Lâu bị giết đến hết giận nổi, tạm thời không dám liều mạng đến hồ Thiên Ba, giờ còn 6 nhà là đối tượng mà Diệp Tu muốn tạo áp lực, tất nhiên cũng đã nói trước với bốn người kia.
Trung Thảo Đường, Hô Khiếu Sơn Trang, Bách Hoa Cốc, Hoàng Phong, 301, Đạp Phá Hư Không.
6 công hội đều có câu lạc bộ hậu thuẫn. Trung Thảo Đườngmiễn bàn, đứng sau là đội quán quân Vi Thảo đầy quyền lực. Còn năm nhà kia, bàn về thực lực quả thực hơi kém, nhưng đều là những kẻ có năng lực cạnh tranh mạnh mẽ. Chỉ cần vào được tứ kết, bắt đầu đấu loại, tất sẽ xuất hiện rất nhiều khả năng. Quán quân cho đến bây giờ cũng không phải chuyện ván đã đóng thuyền.
Cũng chỉ có những công hội có sức cạnh tranh này, mới có thể so đo từng li từng tí lợi ích trong trò chơi. Như ba công hội khác cùng tham gia nhiệm vụ Noel ngày đó, bản thân họ không mong gì quá lớn, bảo đảm được một chỗ đứng nhỏ trong Liên Minh đã hài lòng lắm rồi. Tư tưởng phát triển của họ là không cần lập công, chỉ cầnkhôngbại. Kỷ lục phó bản nào cũng cố gắng thử sức, nhưng sẽ không bất chấp đạt được như các công hội lớn.
Hoạt động đuổi giết Quân Mạc Tiếu, bọn họ tất nhiên không tham gia, lúc này Diệp Tu dẫn người phản kích, những công hội này sẽ không có tên trong danh sách.
Ngoài trò chơi, Diệp Tu cũng tạo group chat trên QQ, sau khi gọi mọi người lên QQ thì kéo hết vào, gửi sang một danh sách.
Mọi người nhìn thử, trên đấy rõ ràng là thời gian kết thúc ba chuyến phó bản dự tính của 6 công hội.
“Ở đâu ra thế?” Thiên Thành kinh ngạc.
“Suy đoán.” Diệp Tu nói.
“Suy đoán?”
“Chúng dùng đấu pháp đánh phó bản do tui viết, năm nhân vật có thể phá bản của mỗi công hội đều có tên trên bảng cấp bậc, thoáng nhìn là nhận ra xếpsao cho tốtnhất ngay. Từ đó suy đoán thời gian qua bản, cái này đâu khó đâu?” Diệp Tu nói.
“À, ra vậy…” Thiên Thành không quá kinh ngạc. Gã đã nhắc chính mình, người cạnh gã hiện nay chính là cao thủ đứng đầu Vinh Quang, nếu còn dùng ánh mắt ngày trước để nhìn nhận vấn đề, sớm muộn cũng bị hù chết, ánh mắt phải mở mang thật lớn mới được.
“Tất cả mọi người chú ý, sáu khoảng thời gian này, chú ý kỹ.” Diệp Tu nói.
Sáu khoảng thời gian, thật ra kém nhau không nhiều. Các công hội dồn hết sức tạo ra đội tinh anh phá bản, nên rằng thực lực của nhân vật sàn sàn nhau, khác nhau chỉ ở người thao tác, và vận may khi đánh phó bản mà thôi.
Chưa đến giờ, năm người cũng không lãng phí thời gian, tùy tiện đánh quái luyện cấp ở ven đảo trên hồ. Mắt thấy thời điểm sắp tới, mọi người lần lượt chui vào chỗ đã chọn sẵn từ trước.
Diệp Tu và Tô Mộc Tranh không sợ thuỷ chiến, không gian có thể chọn rất lớn. Ba người kia không giống thế, đều muốn giải quyết vấn đề trên cạn. Đường Nhu mong đánh một trận, Thiên Thành và Mã Hậu Pháo chỉ muốn dụ và trêu đối thủ, sau đó dẫn tới chỗ đại thần, thứ họ muốn đánh không phải kỹ thuật, mà đánh vào tâm lý.
“Mọi người thế nào?” Thời gian nháy mắt đã tiến vào phạm vi Diệp Tu đánh dấu, Diệp Tu hỏi thăm trong kênh đội ngũ.
“Chưa có gì.”
“Chưa có gì.”
“Chưa có gì.”
“Chỗ tui… Lam Khê Các…”
Thiên Thành đang núp ở một bên lối vào phó bản, chờ đợi nhân vật của đối phương ra khỏi phó bản, kết quả người thứ nhất nhảy ra, trên đỉnh đầu dán mác công hội “Lam khê các”.
“Bơ Lam Khê Các đi.” Diệp Tu trả lời.
“Tui biết.” Thiên Thành nói, bơ Lam Khê Các, nhưng gã hơi xấu hổ, Thiên Thành không chui ra chạm mặt, chỉ lùi về phía sau, nhìn theo năm người Lam Khê Các xuống nước rời phó bản.
Tiếp tục quan sát. Một cửa phó bản không phải chỉ có một công hội. Theo lý thuyết, 6 đội phó bản của công hội cũng có thể cùng vào một cửa.
“Ôi, em may ghê” Tô Mộc Tranh bỗng nhiên nói trong kênh đội ngũ.
“Sao?”
“Chỗ em có hai đội.” Bên Tô Mộc Tranh có một đội ra khỏi phó bản, cô còn chưa kịp hành động, đảo mắt đã thấy một đội nữa đi ra.
Trung Thảo Đường, Hoàng Phong.
Xuất hiện ở trước mắt Tô Mộc Tranh là đội ngũ của hai nhà này. Tô Mộc Tranh chỉ có một mình, muốn vây đánh thì quá hoang tưởng, do đó tác dụng của đánh lén không lớn mấy. Nên cô dứt khoát không trốn, trực tiếp đứng ngoài cửa phó bản. Đội đầu vừa thấy còn đang kinh ngạc, đội hai đã chui ra, họ thấy Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh vác pháo trên vai, đạn lửa bắn đến.
“Má nó” Mười người, tiếng nói lại cực kỳ hòa nhịp, cả bọn chạy loạn khắp nơi tránh pháo. Lòng ôm nỗi sợ khiến ai cũng phóng đại lực sát thương từ đòn tấn công của Tô Mộc Tranh. Cứ như đó không phải Pháo Chống Tăng, mà là bom nguyên tử.