Chương 464: Hại người không mệt
Ám Hương Sơ Ảnh vừa thấy phương hướng bóng xám đáp xuống, liền biết người này nhìn trúng món trang bị rơi trên đất như mình. Là một tên nhặt mót chuyên nghiệp, chuyện này chẳng có gì lạ lẫm với gã.
Ám Hương Sơ Ảnh vội tung một chiêu Tam Đoạn Trảm, vung kiếm hối hả vọt mở đường về phía bên này, trái lại nhanh hơn cái bóng xám kia một chút.
Ám Hương Sơ Ảnh cảm thấy vô cùng đắc ý, chuột chuẩn bị di đến món trang bị kia nhấn vào, chợt thấy kênh đội ngũ nhảy ra hai chữ “Coi chừng”, mới giật mình kinh ngạc đã thấy màn hình trước mặt giật giật, nhân vật của gã đã vẹo hẳn sang một bên.
Ám Hương Sơ Ảnh lập tức quay góc nhìn, gã không biết làm sao mà đối phương có thể đánh bay mình, gã chỉ kịp thấy bóng xám kia tiếp đất, ung dung nhặt món trang bị cho vào túi.
“Đù” Ám Hương Sơ Ảnh cực kỳ bực bội. Thế nhưng rất nhanh, gã đã nhìn rõ tên trên đỉnh đầu nhân vật chơi nguyên cây xám kia: Hại Người Không Mệt.
“Là Hại Người Không Mệt” Trong kênh đội ngũ có người hô to.
“Mấy chú biết nó à?” Trần Quả cũng chui từ lỗ ra. So với đội hôi của chuyên nghiệp này, cô nàng còn quá ngại ngùng, không giống bọn Ám Hương Sơ Ảnh vừa chui ra đã nhắm ngay vào trang bị như hổ đói rình mồi. Là người ra cuối, cô cũng chỉ kịp nhìn thấy Ám Hương Sơ Ảnh bị người ta tát bay. Mới đầu cô còn không thấy kẻ trước mặt có gì đặc biệt, mãi đến khi nghe người ta hô to, mà tên trên đầu hắn ta cũng trống trơn, chứng tỏ hắn không thuộc nhà nào trong ba công hội đang có mặt ở đây.
“Chưa biết hả? Nó nhặt mót siêu lắm đó.” Một người trong đội giới thiệu sơ cho Trần Quả.
Trần Quả còn khá lạ lẫm với nghề nhặt mót, trước giờ chưa từng hứng thú hay quan tâm tới. Nghe giọng điệu của nhóm người này, có vẻ như tên trước mặt hẳn là một thánh nhặt mót khét tiếng trong giới.
“Khủng lắm hả?” Trần Quả đang hỏi dở đã thấy Hại Người Không Mệt đột nhiên chạy mất, đao Ninja trên tay vung lên, máu tươi phọt ra, rồi một người ngã xuống. Trên người kẻ kia hình như rơi ra thứ gì, nhưng chưa ai kịp nhìn rõ thì hắn ta đã cất vào túi.
“Làm sao mà…” Trần Quả mù mờ, mà Hại Người Không Mệt vẫn không hề ngưng nghỉ, lướt phăng phăng giữa biển người quần nhau, ngang qua nơi nào là tiền vàng lấp lánh hay trang bị trên đất nơi ấy bị cuỗm sạch. Chỉ cần hắn ra tay ắt sẽ có máu rơi và người chết. Không tới mười giây, mặt đất trống trải hơn hẳn; đám người hỗn chiến đã có 4 em xui xẻo tèo dưới đao hắn, mà còn là một đao một mạng, chưa trật phát nào.
Đừng nói mỗi Trần Quả đứng cạnh, những người đang hỗn chiến cũng mới giật mình phát hiện. Nhưng vừa nhìn thấy ID trên đầu kẻ kia, nỗi thù hận của thành viên ba công hội liền dồn hết lại.
Với những thành viên thường xuyên tham gia những hoạt động đoàn đội, đánh BOSS cùng công hội, cái tên này không hề lạ lẫm.
Hại Người Không Mệt là kẻ nhặt mót gây nhức nhối cho các công hội nhất.
Hắn ta không có công hội, không ai thấy hắn kết bè kết phái bao giờ, độc lai độc vãng, xuất quỷ nhập thần.
Cùng là người nhặt mót, so ra thì hắn ta có mục tiêu rõ ràng hơn. Không giống người bình thường chỉ dò tìm trang bị rơi trên đất, gã còn xử luôn cả những người quần ẩu. Hại Người Không Mệt không chỉ biết hôi của, hắn còn biết mượn gió bẻ măng.
Theo một thống kê của các công hội lớn, thánh nhặt mót nguy hiểm hơn tỷ lần những kẻ hôi của bình thường khác. Bởi vì hắn là cao thủ, lại thiện về tập kích bất ngờ, one hit one die. Hắn mà ra tay hôi của có khi còn gây ảnh hưởng lớn tới mức thay đổi cả cục diện. Như có lần một đội ngũ đi đánh BOSS, con này khó nhằn nhưng vẫn gắng đánh ược, ai dè Hại Người Không Mệt mò đến hôi của, nhặt trang bị trên mặt đất còn không thỏa mãn, lại nghía luôn trang bị trên người MT, tìm cơ hội lẻn qua tặng MT một dao.
MT nghẻo rồi không rơi ra trang bị mà hắn cần, hắn liền lắc lắc đầu bỏ đi, thế nhưng đội ngũ không có MT thì đánh BOSS bằng niềm tin à?
Đấy, còn tên nhặt mót nào đáng ghét như hắn chứ?
Vậy nên cái tên này vừa xuất hiện, một đợt công kích lập tức nổ ra, đủ loại kỹ năng ào ào giáng xuống.
Thế là thảm kịch xảy ra.
Đợt tấn công này đến từ 3 đoàn đội thuộc 3 công hội, không có miễn trừ thương tổn. Các công hội còn là kẻ địch, lúc ra chiêu cũng không kiêng nể ai. Cả bọn chỉ muốn nhân cơ hội khiến đối phương chết chùm với Hại Người Không Mệt, thuận tiện một công đôi việc mà thôi.
Qua một hồi khói lửa thuốc súng, đao kiếm loạn xạ, giữa đám đông chợt xuất hiện một khoảng đất trống lớn nằm đầy thi thể, trang bị rơi vãi đang phát sáng lấp lánh. Bọn Ám Hương Sơ Ảnh thèm nhỏ dãi. Nhưng đấy chính là chỗ vừa gánh toàn bộ công kích, bọn họ có thêm mười lá gan cũng không dám lao vào nhặt đồ.
Ám Hương Sơ Ảnh cùng đồng bọn đang đắng mề không thôi, bất thình lình một bóng người chợt trồi lên ở giữa bãi đất trống. Bóng người xám tro của Hại Người Không Mệt nháy mắt xuất hiện trước mặt quần chúng. Không đợi bà con kịp phản ứng, mấy món trang bị đang lấp lánh trên đất đã bị khoắng sạch.
“Thuật Độn Thổ Chém Đầu à? Giỏi!”
Trần Quả đột nhiên nghe thấy Diệp Tu khen ngợi.
Tất nhiên cô biết Thuật Độn Thổ Chém Đầu này. Đây là kĩ năng cấp 35 của Ninja, một kĩ năng tập kích bằng cách mai phục trong lòng đất. Nhưng kĩ năng là vật chết, người là vật sống, Hại Người Không Mệt lại sử dụng Thuật Độn Thổ Chém Đầu như thủ đoạn tránh né, đúng lúc phát động kĩ năng này, độn thổ tránh được đợt tấn công giáp lá cà kia. Hiện tại hắn lại chui lên, lặng im cuỗm sạch trang bị trước.
Hành nghề nhặt mót tới nay, Hại Người Không Mệt không biết đã hôi được bao nhiêu thứ, giờ có chết phun ra một nửa thì vẫn là một gia tài kếch xù.
Người của ba công hội bực vô cùng. Nhìn Hại Người Không Mệt đứng giữa khu đất trống, mọi người càng không kiêng nể, một đợt tấn công mới lại ập đến, đánh cho Hại Người Không Mệt nát như cám…
Nhưng thực tế thì, dù công kích có mạnh đến mấy, Vinh Quang cũng không thể tạo ra được hiệu ứng khủng khiếp đến thế. Hiển nhiên cả bọn chỉ đánh nát một ảnh phân thân mà thôi.
Người thật đâu? Tất cả mọi người đều dõi mắt tìm.
“Ở chỗ này!!!” Đi đôi với tiếng gọi ầm ĩ của ai đó, mọi người lại nhìn thấy một dòng máu phọt cao. Chỉ có điều lúc anh bạn này ngã xuống, không có vật nào rơi ra cả. Tỉ lệ rơi đồ ở Thần Chi Lĩnh Vực rất cao, nhưng không đến 100%
“Nghèo kiết xác!” Nhìn thấy người của ba công hội lớn đồng loạt đánh tới, Hại Người Không Mệt còn oán trách một câu, bonus thêm emo buồn bực trên đầu. Tiếp đó hắn nhảy lên, đao Ninja chém một nhát trên không, vang tiếng ma sát rồi cắm phập vào giữa hốc tường bên cạnh. Cơ thể đang nhảy dở gập cong lại, hai chân dẫm lên nửa thanh đao lộ ra ngoài hốc tường rồi mượn sức nhảy lên. Cánh tay Hại Người Không Mệt co lại giữa không trung, kéo một cái, thanh đao đang cắm non nửa trên tường bay thẳng về tay.
Đây là điểm đặc biệt của đao Ninja, nó được thiết kế dây thừng buộc bên ngoài chuôi đao, vì vậy khi cắm đao mượn chỗ đạp chân, trong tay vẫn nắm chắc dây thừng dài, sau khi đạp xong liền dùng dây rút đao về. Ngoài ra còn có vỏ đao rỗng ruột, trong một vài thời điểm có tác dụng thông khí.
Đao Ninja không bị ràng buộc nghề nghiệp như chổi ma pháp của ma đạo học giả, tuy nó cũng có nhiều tác dụng, nhưng chỉ mỗi nghề Ninja mới có thể phát huy toàn bộ công dụng đó. Mà nhiều kỹ năng của Ninja cũng yêu cầu sử dụng đao Ninja làm vũ khí.
“Dùng đao Ninja tốt đấy!” Nhìn Hại Người Không Mệt ung dung mắng “Nghèo kiết xác” rồi leo tường đi mất, Diệp Tu rất tán thưởng. Mà ba công hội làm sao dễ dàng tha thứ cho hành vi cuỗm đồ rồi phủi đít bỏ đi của hắn chứ. Nghề nào trèo tường được liền rủ nhau trèo tường. Chỉ mình Hại Người Không Mệt lại có thể làm ba công hội đang đối địch đoàn kết lại với nhau.
Trèo hồi chợt nhìn sang bên cạnh, than ôi, không phải người nhà mình, thuận tay chém luôn một nhát. Không có chỉ huy, nguyên nhân vẫn là do hai nhà này không có chỉ huy. Gia Vương Triều thì có, nhưng nhìn hai nhà đang chém giết loạn xạ, Mộng Thiên Trần cũng không thể đưa ra chỉ đạo nào gây ảnh hưởng, đành hùa theo đánh bậy.
“Tính sao đây?” Trần Quả cố gắng tìm trên mặt đất còn món nào để nhặt không.
“Hôi của thôi!” Diệp Tu vừa dứt lời, tay đã điều khiển Quân Mạc Tiếu nhảy lên giữa không trung, Ô Thiên Cơ vung quá đỉnh đầu, tiếng cạch vang lên, mặt ô thu lại, tám cái nan ô rút ngắn rồi ráp thành bốn thanh dài, vèo vèo xoay tròn, bay theo hướng Hại Người Không Mệt lẩn đi như trực thăng.
“Cậu định hôi ở đâu?” Trần Quả ngạc nhiên.
“Đồ tốt tên kia nhặt hết rồi, tui đúng lúc lấy về thôi.” Diệp Tu nói.
“Thế này mà là nhặt mót à? Đây là cướp trên người đấy.” Trần Quả nói.
“Chuẩn, noi gương thằng kia thôi!” Diệp Tu trả lời.
Trần Quả ngẫm nghĩ, đúng há, Hại Người Không Mệt đi nhặt mót cũng không đơn giản là nhặt đồ người ta rơi ra, hắn còn chủ động giết người nữa. Chưa đến một phút mà ba công hội lớn đã bị hắn giết được một mớ.
“Chị theo với!” Trần Quả không có nhiều hứng thú với hôi của, thấy đi cùng Diệp Tu đuổi giết người có khi còn vui hơn, vội xem tọa độ của Diệp Tu rồi đuổi theo.
“Nhưng phải cẩn thận! Tên này không phải dạng vừa đâu.” Diệp Tu nói.
“Biết rồi!” Trần Quả đáp. Có thể ra vào thoải mái trong ba công hội lớn như vậy đương nhiên không phải dạng vừa rồi. Dù thời gian tổng cộng không tới một phút, tình hình ba công hội lớn lại hơi hỗn loạn, hai nhà còn không có nổi một kẻ chỉ huy nên hồn, thế nhưng hắn có thể làm được chuyện này, vậy không thể nào là một cao thủ tầm thường được.
So sánh luôn với bọn Ám Hương Sơ Ảnh bên kia, một đội năm người, dưới tình huống này cũng không dám lao đến đám hỗn chiến, chỉ dè dặt chú ý từng mục tiêu, canh thời cơ nhào tới nhặt rồi bỏ chạy, làm gì có khí thế hôi của hôi cả trời đất như Hại Người Không Mệt chứ?
Trần Quả xem như đã hiểu, cho dù là một hành động hôi của hèn hạ, cách ra tay khác nhau cũng có thể tạo ra khí chất khác nhau.
Hại Người Không Mệt rốt cuộc là ai? Trần Quả khó hiểu, cô biết đám Ám Hương Sơ Ảnh rất rõ, nhưng giờ cả bọn không rảnh giải thích với cô. Cô đang muốn đuổi theo nên không có thời gian search thử, đành gọi Đường Nhu đến: “Tiểu Đường, giúp chị kiếm thử ba từ khóa Vinh Quang, nhặt mót, Hại Người Không Mệt.”
Lời tác giả: Không biết có phải vì chương trước quên đặt tên mà bị ảnh hưởng hay không, chương này viết khổ vãi, hoàn toàn không đạt đến hiệu quả tui mong muốn. Hại Người Không Mệt là một nhân vật đã có khuôn mẫu sẵn từ lâu, tui cứ nghĩ viết ra phải trôi chảy lắm chứ…