Chương 469: Lối thoát
Diệp Tu chả giữ ý giữ tứ, cứ nói toáng lên cho cả trộm nghe. Trần Quả ngồi cạnh còn nghe thấy huống gì Hại Người Không Mệt chạy ngay đằng trước. Bị Diệp Tu huỵch toẹt vậy nhưng Hại Người Không Mệt cũng không thèm đáp, chỉ lạnh lùng hừ hừ.
“Nầy, chú định chạy hướng nào đấy?” Diệp Tu hỏi. Hai người cũng chạy được một lúc rồi, Diệp Tu vẫn để Quân Mạc Tiếu bám theo Hại Người Không Mệt, nhưng rốt cuộc cũng không đoán gã ta nghĩ gì.
“Chú mang bao nhiêu cân?” Thấy Hại Người Không Mệt không chịu tiết lộ, Diệp Tu lại đổi đề tài.
Kết quả là Hại Người Không Mệt vẫn im thin thít, tập trung chuyên môn chạy. Bỗng nhiên phía sau vang tiếng súng, âm thanh rất gần, Hại Người Không Mệt từng ra vô giữa đám hỗn loạn, nghe nhạc hiệu đoán chương trình nhiều lần, ngay lập tức cũng không Lăn Người né tránh, mà khẽ ngoái lại nhìn, đúng lúc bắt quả tang nòng súng trong tay Quân Mạc Tiếu đang bốc khói.
“Làm gì vậy!” Hại Người Không Mệt nổi điên.
“Anh tưởng chú điếc.” Diệp Tu đáp.
“…” Hại Người Không Mệt muốn quất hắn lắm rồi, mà tình hình không cho phép. Truy binh sau lưng đã gần lại không ít trong lúc hai người giằng co, nhóm Xạ Thủ đã nhả đạn tới tấp. Đằng trước cũng có một đội đang dàn trận sẵn sàng chào đón, tình cảnh có hơi hiểm nghèo.
Hại Người Không Mệt hoàn toàn không muốn lãng phí thời giờ với Diệp Tu, chạy được mấy bước chợt đổi hướng, định nhảy lên nóc nhà bên cạnh.
“Ý tưởng nghèo nàn quá? Chú em không sợ có mai phục à?” Lần này Diệp Tu không bám theo, Quân Mạc Tiếu đứng trên đường nhìn Hại Người Không Mệt chuẩn bị nhảy nóc nhà.
Hại Người Không Mệt vẫn không nói không rằng, nhảy lên cắm kiếm ninja vào tường, nhún lên nó lấy đà, thao tác vô cùng lưu loát.
“Qua đến nửa sông, đánh giữa dòng. Đã từng nghe chưa?” Diệp Tu vẫn thao thao, Hại Người Không Mệt thì hoàn toàn đách để ý.
“Trèo tường, cũng tương tự thế.” Diệp Tu tiếp túc nói.
Hại Người Không Mệt còn muốn bơ đi, nhưng đột nhiên trước mắt lóe lên ánh sáng thì biết gay to. Nào còn dám nhảy tiếp, đạp tường lộn người về sau, chỉ thấy một đạo Vệ Tinh Xạ Tuyến giáng từ trên trời, dội thẳng vào vị trí mình vừa đứng. Dòng khí của Vệ Tinh Xạ Tuyến còn làm Hại Người Không Mệt bắn ra xa, lúc rơi xuống đất thì dùng ngay Chịu Thân rồi mới đứng dậy. Hiển nhiên là dù không bị oánh trúng nhưng vẫn bị ảnh hưởng lớn, nếu không phải thao tác thuần thục, đảm bảo chụp đất ngay.
“Né khá phết.” Diệp Tu khen một câu, vài cột sáng nhỏ của Vệ Tinh Xạ Tuyến kia cũng nhắm về phía hắn, chẳng qua đều bị hắn né tránh dễ dàng.
“Tiếp theo chú định nhảy sang bên kia hả?” Diệp Tu vừa né vừa hỏi Hại Người Không Mệt.
“Có ý gì thì nói mẹ đi.” Hại Người Không Mệt nổi cáu. Sau chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến, hắn đã thấy nóc nhà bên kia cũng có người mai phục. Tuy không nhiều, nhưng muốn trèo tường cũng phải tốn sức, chỉ cần mấy kẻ phục sẵn trên kia nhả cho mấy viên kẹo đồng thì cũng xong đời.
Hại Người Không Mệt đảo mắt nhìn hướng khác, lối thoát nào hắn chọn cũng có người đứng chực sẵn. Hại Người Không Mệt bắt đầu xoắn quẩy, hắn nhặt mót không phải lần đầu, cũng có khi còn thu hoạch được nhiều hơn hôm nay, nhưng có bao giờ gặp công hội nào gióng trống khua chiêng lớn đến thế, hôm nay làm sao vậy không biết? Hay là mình hôi được món gì quan trọng rồi?
Hại Người Không Mệt tay nhanh mắt lẹ, lúc cuỗm đồ cũng kiểm tra trang bị, trong ấn tượng quả là chả có món nào đặc biệt cực phẩm cả. Thế nhưng trước cảnh tượng đuổi cùng giết tận này, hắn cũng bắt đầu nghi ngờ mà mở túi đồ ra xem. Kết quả, đúng là chả có món cực phẩm nào đến độ kinh thiên động địa cả.
“Thật ra lối thoát ở đâu cũng có, chủ yếu là chú có năng lực xông ra không thôi.” Diệp Tu đột ngột nhổ một câu.
“Đừng có lảm nhảm nữa được không?” Hại Người Không Mệt sốt ruột nhìn nhóm người đứng hai bên nóc nhà bày sẵn tư thế tử thủ, trên đường thì một đầu chặn một đầu đuổi theo, thật đúng là thiên la địa võng.
“Làm mẫu cho chú xem.” Diệp Tu nói xong cũng là lúc công kích của Vệ Tinh Xạ Tuyến chấm dứt, nhân vật đột nhiên lao ra, dùng chính con đường ban nãy Hại Người Không Mệt đã chọn, không hề thay đổi.
Hại Người Không Mệt sững người, nhưng thời gian không cho hắn ta nghĩ nhiều, đành học theo Diệp Tu vọt lên.
Quân Mạc Tiếu chưa đến gần tường, cả người đã nhảy lên, người đứng canh bên trên sao không thấy, có chiêu gì dùng được là lôi ra tấn công hết.
Quân Mạc Tiếu giơ Ô Thiên Cơ lên đỉnh đầu, sau vài tiếng “loạt xoạt” đã xếp thành hình cánh quạt, dùng kỹ năng Chong Chóng Máy của kĩ sư máy móc, trôi đi một cách quái gở trên không trung tránh né toàn bộ công kích.
Hại Người Không Mệt bực tức.
Thế này mà làm mẫu cái cờ hó gì? Hắn có máy bay bay lên trời, tao là ninja thì lấy đéo đâu ra Chong Chóng Máy.
Bực thì bực vậy chứ Hại Người Không Mệt cũng chả còn lựa chọn nào khác, lại nhảy lên tường dùng kiếm ninja mượn lực trèo lên. Kết quả là thấy mớ áo choàng của pháp sư nguyên tố bay phần phật, pháp trượng rất dã man chỉ thẳng vào mình.
Hại Người Không Mệt bất đắc đĩ chuẩn bị nhảy ra né tránh thì chợt nghe thấy tiếng súng nổ liên thanh, pháp sư nguyên tố tóe máu, người lảo đảo, ngã kềnh, không dậy nữa.
Hại Người Không Mệt mừng rỡ, vội vàng tiếp tục trèo lên trên. Góc nhìn khẽ đổi quan sát Quân Mạc Tiếu, kết quả là thấy được một cảnh tượng thật không thể tin nổi.
Quân Mạc Tiếu dùng Chong Chóng Máy bay giữa không trung, nhưng không tìm được cơ hội đặt chân. Thời gian kỹ năng Chong Chong Máy vừa hết, hắn ta đã bắn một cú Súng Nòng Xoay, vừa giúp Hại Người Không Mệt hạ tên pháp sư nguyên tố, vừa dựa vào lực phản chấn của viên đạn để lướt trên không trung.
Sau khi cắt ngang pháp sư nguyên tố ngâm phép, viên đạn vẫn tiếp tục bắn về phía người chơi khác, cả đám đứng gác trên nóc nhà nháo nhào. Nhưng lực phản chấn sau phát bắn cũng làm Quân Mạc Tiếu rời xa khỏi nóc nhà.
Nhưng dù thế nào, cục diện trên nóc nhà cũng tạo cơ hội cho Hại Người Không Mệt đột phá.
Thấy Quân Mạc Tiếu ngày càng lướt xa, Hại Người Không Mệt cũng đâm hoảng, không ngờ hắn ta lại hy sinh tạo cơ hội cho mình.
“Trốn làm gì, có chết đéo đâu.” Bỗng đâu vọng lên tiếng gào rú. Hiển nhiên là có kẻ thấy nhóm canh gác bên này không chặn được thì nhắc nhở chúng đừng quá để ý sát thương đối phương gây nên, có chết cũng không cho hai người trèo lên mái.
Nhóm canh mái nhà cũng hoàn hồn. Khổ cái là né khi thấy bị tấn công đã là bản năng, càng pro càng thế. Mà người chơi trong Thần Chi Lĩnh Vực lại là tinh anh trong công hội lớn, có thói quen này cũng là lẽ tất nhiên.
Thế nên khi Hại Người Không Mệt hoàn thành cú nhảy cuối cùng, đặt được chân lên mái nhà, vung đao muốn đẩy lùi đám chắn đường. Thì một người chơi bậc thầy pháo súng đứng trước mặt bất chấp chiêu chém cự ly gần của Hại Người Không Mệt, khẽ khua súng, sử dụng Bạt Kích – kỹ năng thấp nhất của bậc thầy pháo súng để chọi Hại Người Không Mệt. Bản thân trúng thương bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần đẩy được Hại Người Không Mệt xuống dưới là tốt rồi.
“Đậu má.” Hại Người Không Mệt biết tình thế gay go, nhưng hiện tại đã không kịp đổi chiêu, chỉ âm thầm cầu nguyện thần ăn ở bùng nổ đê. Ai ngờ chợt thấy tiếng kiếm vang, một đạo ánh sáng ập xuống, là Quân Mạc Tiếu cầm kiếm giáng Ngân Quang Lạc Nhẫn xuống giữa không trung.
“Vào đội.”
Hại Người Không Mệt vừa nghe thấy, trước mắt đã hiện lời mời thêm đội ngũ.
Không do dự, Hại Người Không Mệt bùng nổ tốc độ tay, bất chấp rê chuột nhấn đồng ý, cầu nguyện trăm ngàn lần đừng bấm chậm.
Hại Người Không Mệt biết, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn này có thể giải quyết tình thế trước mắt. Nhưng nếu hắn không cùng đội ngũ với Quân Mạc Tiếu để được miễn trừ thương tổn, thì chiêu này cũng hất hắn bay luôn. Và như thế hắn sẽ lại rơi xuống đường lần nữa.
Có thành công không?
Chỉ chớp mắt ngắn ngủi, Hại Người Không Mệt không thể nhìn ra là mình bấm đồng ý nhanh hơn hay một kiếm của Quân Mạc Tiếu xuống nhanh hơn.
Chỉ thấy kiếm vừa chạm đất, sóng địa chấn của Ngân Quang Lạc Nhẫn lập tức đẩy mọi thứ ra. Tay bậc thầy pháo súng chịu trận đầu tiên, ngửa mặt văng xa, lại vội vàng Chịu Thân, tuy không ngã nhưng cũng mất cơ hội chặn đường.
Hại Người Không Mệt đâu?
Hại Người Không Mệt rốt cuộc cũng đứng vững trên mái nhà, hắn đã kịp vào đội ngũ ngay trước khi Ngân Quang Lạc Nhẫn chạm đất.
“Động tác không chậm.” Hại Người Không Mệt nghe thấy Quân Mạc Tiếu nói, ngay khi Ngân Quang Lạc Nhẫn chạm đất, tên này đã lăn một vòng, lại vọt lên tấn công bậc thầy pháo súng.
Hại Người Không Mệt không kịp phản ứng. Vừa rồi tên này bắn Súng Nòng Xoay giữa không trung nên bị đẩy ra xa, thế quái nào nhoắng cái đã vọt tới bên cạnh mình rồi?
Hại Người Không Mệt muốn ngoái lại nhìn, chỉ thấy bóng Quân Mạc Tiếu sau lưng đang bất lực chới với rụng dần đều.
“Thuật Phân Thân.” Hại Người Không Mệt chính là một ninja, rất quen thuộc kỹ năng này.
Thi triển Thuật Phân Thân giữa không trung như một kỹ năng dịch chuyển vị trí, sau đó dùng Ngân Quang Lạc Nhẫn nhanh chóng hạ đất, trong quá trình đó còn gửi mình một yêu cầu mời tổ đội…
Hại Người Không Mệt không phải gà, rất rõ để hoàn thành chuỗi động tác liên tiếp giữa không trung ấy khó biết chừng nào.
“Lối thoát ở đâu cũng có, chủ yếu là chú có năng lực xông ra không thôi.”
Hại Người Không Mệt đột nhiên nhớ câu nhảm shit mà hắn ta nói ban nãy, giờ xem ra, tuy hắn dùng kỹ năng của nhiều nghề mà không một nghề nào làm nổi. Nhưng chỉ bằng việc hắn có thể hoàn thành một đống thao tác đó giữa không trung, giữ cho nhân vật lơ lững lâu đến vậy, cũng thuộc dạng không phải kẻ nào cũng làm được.
“Rốt cuộc tên này là ai?” Hại Người Không Mệt đang nghi ngờ thì nghe thấy hắn ta thét lên, “Đứng đó chờ chết à, mau tới giúp coi.”
Hại Người Không Mệt vội sải một bước dài, quả nhiên có người phát động công kích đến chỗ mình đặt chân. Hại Người Không Mệt rùng mình, đang quan trọng thế này mà mình còn thời gian thất thần.
Vừa tiến lên đã thấy bậc thầy pháo súng kia bị Quân Mạc Tiếu đánh đến cuống cà kê.
“Anh định làm gì vậy?” Hại Người Không Mệt không hiểu, đã lên đến đây còn không nắm chặt thời gian tìm đường thoát mà cù cưa với tay bậc thầy pháo súng này làm gì?
“Anh muốn nhặt mót.” kết quả là sau khi nghe thấy hắn ta trả lời, tung một cú Đá Trước của nhà quyền pháp, đạp bậc thầy pháo súng kia xuống đất. Cũng phi thân xuống theo, rất có quyết tâm không giết chết kẻ này quyết không thôi.