Chương 496: Đánh hội đồng
Từ danh sách đội ngũ, Lưu Hạo và những người khác thấy tính mạng pháp sư nguyên tố của Hạ Minh đang dần dần tụt xuống, không cần Hạ Minh nói gì cũng đã biết tình hình không ổn chút nào. Tuy họ có mục sư, nhưng lúc này pháp sư nguyên tố của Hạ Minh nằm ngoài phạm vi hiệu quả của kĩ năng, không làm được gì.
Phạm vi hiệu quả này, ngoại trừ cự ly của kĩ năng, còn phải bảo đảm mục tiêu nằm trong tầm nhìn của mục sư. Hiện giờ pháp sư nguyên tố của Hạ Minh cách họ một bức tường, làm sao nhìn thấy được, Trương Gia Hưng tuyệt vọng nhìn mà bó chân bó cẳng, nghe thấy chỉ huy của Lưu Hạo, ba người bèn rút khỏi căn phòng đầy chớp lửa, vừa mới nhảy lên trên tường, hình đại diện của Hạ Minh đã xám ngoét, vậy mà đã tạch rồi.
“Đệt!!” Lưu Hạo cực kì tức giận, song Hạ Minh dù ngỏm vẫn có chút tác dụng, nhanh chóng miêu tả tình huống một lượt. Ba người lúc này đã đứng trên nóc nhà nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu nhảy từ nóc nhà xuống, nhân vật lơ lửng giữa không trung rất khó khống chế, dễ dàng cho đối phương cơ hội tiếp cận.
Lưu Hạo chỉ đành gấp gáp gọi tên Tôn Tường trong kênh đội ngũ, nhưng lại không thấy có phản ứng.
Pháp sư nguyên tố của Hạ Minh đã chết, Tôn Tường khẳng định có thể nhìn thấy được. Cơ mà Lưu Hạo đoán rằng tên này cho dù có nhìn thấy, chắc cũng không cảm thấy lo lắng, có khi còn cho rằng Hạ Minh quả thực vô dụng, thế mà lại chết trong tay loại người như thế này.
“Giờ làm gì?” Thân Kiến hỏi Lưu Hạo.
Mục sư của Trương Gia Hưng nằm xuống, thận trọng bò ra ngoài mái hiên, muốn nhìn thử xem liệu có vấn đề gì không. Ai ngờ vừa mới thò đầu ra, liền nghe thấy một tiếng “Pằng” vang lên. Trương Gia Hưng vội vàng để mục sư rụt người về, mảnh vỡ từ mái hiên bị nổ tung dội hết lên đầu gã.
“Để anh!” Lúc này Lưu Hạo để ma kiếm sĩ của mình cẩn thận di chuyển đến bên cạnh mái hiên, giơ kiếm lên niệm chú, một quả cầu điện lập tức tạo thành ở phía dưới, định dùng một chiêu Trận Sóng Điện Quang để quét ra khoảng trống cho họ đặt chân.
Tuy mới bắt đầu đọc phép Trận Sóng Điện Quang, nhưng hiệu quả của kĩ năng đã phát ra, bại lộ hơi sớm, hiển nhiên đây là chỗ thiếu hụt lớn nhất của loại kĩ năng này. Quả cầu điện vừa mới xuất hiện, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu liền đột ngột nhảy lên.
“Ha ha, muộn rồi.” Lưu Hạo cười to, gã đương nhiên biết khuyết điểm lớn nhất của trận sóng, tuy nhiên giờ cả hai đều ở vị trí không thể tấn công nhau, chờ đến lúc Quân Mạc Tiếu nhảy lên nhìn thấy mà bắn gã một phát, thì dù đạn có thể bắn trúng, gã vẫn hoàn thành đọc phép trước một bước, gã sớm đã tính toán xong xuôi chuyện này rồi.
Ai ngờ Quân Mạc Tiếu nhảy lên, thế mà không nổ súng bắn gã, chỉ xoay người nã một phát xuống đất, rõ ràng muốn dùng Phi Pháo bay lên nóc phòng.
Lưu Hạo trong chốc lát ngẩn ngơ, nào ngờ đúng lúc này, dưới chỗ gã đứng đột nhiên thò ra một cái chân, đạp thẳng tới trước mặt hắn, rõ ràng là kĩ năng Diệt Trừ của ninja…
Lưu Hạo luôn chú ý Quân Mạc Tiếu đang bay trên trời, không nghĩ tới vẫn còn một tên ẩn nấp dưới mái hiên. Lúc này mới nhớ ra, trong đội đối phương có một ninja, dùng Thuật Ẩn Thân, đương nhiên có thể mai phục được dưới mái hiên.
Đáng tiếc đến lúc hiểu ra được, thì ma kiếm sĩ của Lưu Hạo đã bị đạp bay lơ lửng trên không. Hại Người Không Mệt đã thuận thế xoay người lên nóc nhà, nâng tay phi hai miếng shurinken về phía nhân vật của Thân Kiến và Trương Gia Hưng.
Quân Mạc Tiếu dùng xong Phi Pháo cũng vừa lúc lướt tới, tiện tay ném một quả lựu đạn, nhưng mà ném lên trên người ma kiếm sĩ của Lưu Hạo.
Lựu đạn nổ tung, Hại Người Không Mệt cũng ở đó, nhưng đương nhiên không chịu ảnh hưởng gì, còn Lưu Hạo lại bị sóng xung kích thổi bay vèo xuống dưới.
Trương Gia Hưng là một mục sư, không có lực công kích, mà tình hình trước mắt cũng giống như vừa nãy, mọi người chưa mất bao nhiêu máu, còn chưa cần gã phải ra tay. Lần này Trương Gia Hưng trơ trọi cuối cùng cũng không tiếp tục nhàn rỗi nữa, nâng pháp trượng, vung ra một Ngọn Lửa Thần Thánh, rơi vào nơi Quân Mạc Tiếu sắp hạ xuống.
Không ngờ Quân Mạc Tiếu lại dùng Thuật Phân Thân, ảnh giả rơi xuống đó, còn người thật thì trực tiếp bổ nhào về phía mục sư của Trương Gia Hưng.
Mục sư gặp phải cận chiến, thì càng cần bảo vệ, nhà quyền pháp của Thân Kiến gần như theo phản xạ mà vung nắm đấm qua. Sau đó hai người đồng thời nghe thấy âm thanh chạm đất đằng sau mình, bốn người Trảm Lâu Lan, Tiền Phương Cách Hải, Dạ Tịch, Thiên Diệp Ly Nhược từ phía đó nhảy lên.
Thiên Diệp Ly Nhược vẫy tay một cái, cũng dùng một Ngọn Lửa Thần Thánh ngăn trước mặt Thân Kiến. Thân Kiến kinh hãi, nhanh chóng thao tác nhảy lùi, mà Quân Mạc Tiếu lúc này không ngờ lại bỏ mặc mục sư mà lao ngược về phía gã. Chiến mâu đâm qua, Thân Kiến đang lùi ngược trên không trung liền tránh đi, vội vàng muốn sử dụng Tay Không Cản Dao Sắc. Ngờ đâu tay lại chộp vào khoảng không, chiến mâu của Quân Mạc Tiếu đã dừng lại cách phạm vi công kích từ hai tay gã một đoạn, không hoàn toàn đâm tới, chờ tới khi tay gã vồ hụt, chiến mâu mới đột ngột đâm tiếp.
Nhà quyền pháp của Thân Kiến hiện giờ đã rơi xuống đất, nhưng công kích lần này quá gần, quá nhanh, thật sự không tránh nổi, mũi chiến mâu tùy ý đâm một cái đã chọt ngay chốc.
“Dùng mấy cái thủ đoạn nho nhỏ này, cậu cũng quá coi thường anh rồi. Kinh nghiệm đối phó với nhà quyền pháp của anh phong phú mức nào, cậu hẳn phải biết chứ.” Diệp Tu cười, lại dùng mâu đâm qua một chiêu Viên Vũ Côn, đối phương dính đòn bị hất tung lên rồi ngã xuống.
Thân Kiến cảm thấy thật phiền muộn! Gã rất rõ Diệp Tu có ý gì. Tên này với Hàn Văn Thanh, đại thần trâu nhất trong tất cả các tuyển thủ chơi nhà quyền pháp, đã cùng so tài bao nhiêu năm rồi, đương nhiên kinh nghiệm đối phó nhà quyền pháp vô cùng phong phú. Chút ít tài cán của bản thân tất nhiên không thể so với Hàn Văn Thanh. Nhưng trong phút chốc, làm sao nghĩ được nhiều như thế? Lúc đó đều là quyết định theo bản năng. Cứ coi như suy xét được điều ấy, thì nhất thời Thân Kiến cũng không nghĩ được thủ đoạn gì đặc sắc.
Dính Viên Vũ Côn sẽ bị cưỡng chế ngã xuống đất, Thân Kiến cũng không thao tác gì thêm. Nhưng vừa chuyển góc nhìn, liền nhìn thấy kiếm của Hại Người Không Mệt bổ tới, vô số dòng nước chảy đã dồn dập xô về phía mình.
Thân Kiến lập tức hãi hùng, lần này thì tránh thế nào? Viên Vũ Côn đã hoàn toàn quăng gã vào rọ rồi.
Quả nhiên, ngay lúc nhà quyền pháp của Thân Kiến rơi xuống, thủy lao đã hình thành, giam gã vào trong. Thân Kiến không làm được gì nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn, chuyển góc nhìn qua bên kia xem, cuồng kiếm sĩ, nhu đạo, pháp sư nguyên tố đều đang điên cuồng đập bẹp mục sư của Trương Gia Hưng.
Dù Trương Gia Hưng có là tuyển thủ chuyên nghiệp, thì bản thân loại nghề nghiệp như mục sư cũng bị hạn chế. Thao tác tốt mấy cũng không thể dùng để chém giết. Lúc này chỉ đành tránh trái né phải, cố gắng kiên trì sống sót. Phản kích ấy à? Với những kĩ năng mà Trương Gia Hưng tăng, trong tình huống đối phương cũng có mục sư, mấy chiêu chống trả ấy chỉ lãng phí mana mà thôi. Huống chi đám Trảm Lâu Lan còn chưa yếu đến độ ba người hội đồng mà không gánh nổi một mục sư.
Bên này, sau khi cầm chân được nhà quyền pháp của Thân Kiến, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu và Hại Người Không Mệt cũng xông qua. Năm người cùng tấn công, tình thế của Trương Gia Hưng lúc này cũng giống y như Hạ Minh lúc trước.
Thân Kiến bó tay, Trương Gia Hưng khóc không ra nước mắt, ma kiếm sĩ của Lưu Hạo cuối cùng cũng leo tới nơi, nhưng không đợi gã kịp chạm đất, Quân Mạc Tiếu lại quay người ném một quả lựu đạn.
Lưu Hạo suy cho cùng vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp, vung kiếm trực tiếp bổ đôi lựu đạn. Gã còn chưa tới mức đánh bật lựu đạn khoe khoang như Tôn Tường. Nào ngờ tiếp sau đó, ba phát Pháo Chống Tăng nhờ ánh lửa và âm thanh từ vụ nổ che giấu mà bay thẳng tới, Thân Kiến và Trương Gia Hưng nhìn thấy rõ ràng, muốn nhắc nhở cũng đã muộn màng, ma kiếm sĩ của Lưu Hạo vừa chui từ trong khói lửa ra, ba phát pháo đã nện vào mặt, một tiếng nổ mạnh, gã lại bị hất xuống.
Là tuyển thủ chuyên nghiệp thì đều phải có sức phán đoán. Theo tình thế trước mắt, có thể nói thắng thua đã định. Một đội năm người, Hạ Minh đã chết, Tôn Tường chả hiểu chạy đến tận nơi nào để đuổi giết mục tiêu, Lưu Hạo bị người ta lấy lợi thế áp chế, tấn công không nổi, Thân Kiến bị vây trong thủy lao, Trương Gia Hưng đang bị vây đánh…
“Thôi xong…” Thân Kiến muốn nhắm mắt luôn cho xong. Trương Gia Hưng chắc chắn không thể kiên trì được bao lâu nữa, lúc Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu gia nhập đã kịp thời đẩy gã ta vào đúng Ngọn Lửa Thần Thánh mà Thiên Diệp Ly Nhược vừa quăng ra. Trong ba giây gã không thể sử dụng bất kì kĩ năng nào, năm người đồng loạt công kích, nháy mắt đã khiến mục sư của Trương Gia Hưng hết cách xoay chuyển tình thế. Sau khi hiệu quả của Ngọn Lửa Thần Thánh kết thúc, mặc dù gã ngay lập tức nhanh chóng dùng thuật chữa trị tức thời, nhưng cũng chỉ kiên trì được một lúc mà thôi.
Lưu Hạo dưới kia không dám nhảy trực diện lên mái nhà nữa, vội chạy vòng quanh một đoạn, đợi đến lúc gã lên được, mục sư của Trương Gia Hưng đã ngã xuống, nhà quyền pháp của Thân Kiến thì vẫn còn chưa thoát khỏi thủy lao.
Lưu Hạo đương nhiên rõ ràng tình huống hiện giờ tệ đến mức nào, gã nhìn đối phương tiêu diệt xong Trương Gia Hưng, chủ động thả nhà quyền pháp của Thân Kiến ra, sau đó lại đánh hội đồng tiếp.
Thân Kiến nào thì giãy giụa, nào thì chống cự, nhưng mà đối phương đông quá… Lại còn có mục sư chữa trị, căn bản không thèm quan tâm tới công kích của gã.
Đây hoàn toàn là một trường hợp lấy thịt đè người tiêu biểu, Thân Kiến ngay từ đầu đã bị một đám chẳng cần dùng tí kĩ thuật nào đánh cho nằm bẹp một cách dã man, cứ như vậy đến lúc tính mạng cạn sạch. Thân Kiến vốn muốn loanh quanh chạy trốn một chút, nhưng gã vừa chui ra từ thủy lao, đối phương đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ mà vây chặt gã, cộng thêm có Diệp Tu phụ trách chỉ huy, gã không thoát nổi vòng vây, cứ thế liền bị tàn nhẫn đánh đập.
Lưu Hạo đâu? Lưu Hạo vốn đã lên được nóc nhà, lại trơ mắt nhìn cảnh này, không dám động đậy.
Gã cho rằng thắng thua đã rõ, dù gã có ra tay giúp Thân Kiến thoát khỏi vòng vây, thì liệu hai người bọn họ có thể đối kháng với một đội sáu người, lại còn kèm theo mục sư sao?
Thua rồi! Lại thua một lần nữa rồi!
Gọi Tôn Tường tới, hoàn toàn là đội hình chủ lực của Gia Thế ra trận, vậy mà vẫn thua. Hơn nữa, thời gian…hình như so với một hiệp đấu chuyên nghiệp còn nhanh hơn! Chuyện gì đây chứ, mấy tên này lẽ nào còn mạnh hơn cả chiến đội chuyên nghiệp sao?
Lưu Hạo hoang mang, không biết phải làm sao.
Chết thì gã không sợ, tuyển thủ chuyên nghiệp, sao có thể quan tâm đến sống chết hay trang bị của một tài khoản clone. Lúc này, điều khiến gã phiền muộn, thấy thống khổ chính là cảm giác thất bại. Vốn cho rằng thắng lợi là chuyện nắm chắc trong tay, vì sao lại thành thế này? Tại sao lại thành thế này?
“Còn muốn nói gì không?” Diệp Tu sau khi xử lý xong Thân Kiến, cho Quân Mạc Tiếu quay người lại, nhìn Lưu Hạo đang đứng ngây như phỗng ở bên kia, bình tĩnh nói.
“Trốn hết ở đâu rồi! Ra đây cho bố!” Lúc này, giọng nói phách lối của Tôn Tường vang lên từ phía dưới.