Chương 500: Vinh Quang không hợp với cậu
Mục sư chân chính đã trình diện, mà Tôn Tường lại gặp phải cục diện 1 vs 4, tự bảo vệ mình còn khó, càng miễn bàn tới việc phản kích, Thiên Diệp Ly Nhược đương nhiên cũng BUFF đủ. Diệp Tu giờ đã rảnh tay, tự mình chạy tới chặn Lưu Hạo.
“Cách Hải ông tiếp tục đối phó bên kia.” Diệp Tu dặn dò Tiền Phương Cách Hải, tuy đó không phải là tên của Tiền Phương Cách Hải, nhưng mọi người vẫn quen gọi ID.
“Anh muốn đấu solo với tôi.” Vẻ mặt Lưu Hạo căng thẳng. Ưu thế 18 cấp, điều này mà còn không nắm rõ thì thật có lỗi với danh tiếng tuyển thủ chuyên nghiệp. Chẳng qua đối phương lại mang nghề tán nhân quái dị, hơn nữa còn hiểu rõ gã, điều này làm Lưu Hạo không dám khinh thường chút nào.
“Đổi Tiểu Bắc lại đây.” Ai ngờ lời Diệp Tu còn nửa câu sau, nói xong mới trả lời Lưu Hạo: “Đang bận, rảnh đâu mà solo với cậu?”
Lưu Hạo hộc máu. . . . . . Hai đấu một, một người trong đó là Diệp Thu mà mình solo cũng không dám chắc chắn, đối phương lại có mục sư nữa.
Rốt cuộc vẫn bị chà đạp.
Lưu Hạo vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho việc này, nhưng Tôn Tường đột nhiên phát huy được Ý Chí Đấu Giả khiến cho gã lại dấy lên hi vọng lần nữa, thậm chí còn hoang tưởng rằng mình có thể sảng khoái chà đạp Diệp Thu. Thế mà, đời người thay đổi quá nhanh, niềm vui ngắn chẳng tày gang, cục diện đã đảo ngược rồi.
Lưu Hạo không trông cậy vào người phe mình có thể đảo lộn tình thế. Pháp sư chiến đấu của người ta chết ngay kế bên, hồi sinh BUFF xíu là tới nơi. Phe mình thì chết về thành rồi mới chạy lại, không biết khi nào mới mò đến.
Về phần kêu gọi đám Trần Dạ Huy bên kia, chuyện này chẳng có ý nghĩa gì với Lưu Hạo cả. Gã không muốn là người được cứu, mà chỉ muốn xoay chuyển cục diện. Đám Trần Dạ Huy có kéo thiên quân vạn mã đến cũng không còn ý nghĩa, chỉ có thể làm gã mất mặt trước nhiều người hơn. Dù rằng những người này chắc cũng không biết thân phận thật của gã.
Diệp Tu không muốn nói nhiều với gã, đã ra tay rồi, sau khi chặn phá vài lượt bèn thay đổi góc nhìn, một bên đánh Lưu Hạo, một bên còn nhìn tình hình chiến đấu ở phía kia, một bên cao giọng chỉ dẫn bốn người, đúng là tiêu biểu cho việc một công đôi việc.
Lưu Hạo tức muốn hộc máu, nhưng lại bất đắc dĩ, gã hận không thể trực tiếp một kiếm giết luôn Quân Mạc Tiếu, nhưng vấn đề là gã làm không nổi.
Chưa nói đến chuyện không làm nổi, tình cảnh hiện tại của gã so với Tôn Tường cũng không đỡ hơn là bao, sau khi pháp sư chiến đấu của đối phương tới liên thủ cùng Quân Mạc Tiếu, Lưu Hạo không thể đánh trả được đòn nào.
Gã hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng đối với đấu pháp của tán nhân, pháp sư chiến đấu thì gã quen đấy, nhưng ám ảnh trong lòng tương đối lớn. Gã bị nó ngược đãi trong suốt quá trình trưởng thành mà. Cũng may ID trên đỉnh đầu của pháp sư chiến đấu này không phải Nhất Diệp Chi Thu, bằng không với ưu thế như vậy, Lưu Hạo ước chừng gục luôn rồi.
Ở trong tình huống hai người đều bị giết đến cực kỳ chật vật, Lưu Hạo có muốn tìm chút ít lời xã giao cũng không thể nào nói lên câu.
Tôn Tường lại càng không am hiểu việc này, cậu ta chỉ cao thủ trong việc khiêu khích đối phương, nhưng hiện tại bị người ta đánh thành thế này, còn biết khiêu khích kiểu gì? Huống chi cho tới bây giờ mấy câu khiêu khích của cậu ta cũng không chiếm được thành quả gì.
“Vị trí vị trí, Lâu Lan đừng tạo khoảng trống.”
“Nên Quăng Ném vào tường ấy.”
“Cách Hải có thể di chuyển tới phía trước một chút, không nguy hiểm.”
“Lực sát thương của Hại Người Không Mệt kém quá. . . . . .”
Diệp Tu vừa đánh Lưu Hạo vừa nhắc nhở bốn người, cũng không quên Tiểu Bắc bên cạnh: “Ông đừng cố nghĩ ra đại chiêu nữa, tên này không kém đến mức cho ông cơ hội đâu, mau đánh đê!”
“Thế mà ông cũng nhìn ra à” Tiểu Bắc kinh ngạc.
“Mấy bộ skill đó đều do tôi chế mà, ông không biết à?” Diệp Tu nói.
“Bộ skill nào?” Tiểu Bắc hỏi.
“Của ông là có biến hóa chút rồi, nhưng vẫn dựa theo nguyên tắc cũ, thật ra cũng giống nhau thôi…… Blah blah blah……” Diệp Tu dứt khoát mở một khóa kỹ thuật của pháp sư chiến đấu cho Tiểu Bắc.
“Ông xem, Thiên Kích như vậy đó.” Diệp Tu còn làm mẫu.
“Hắn tránh mất rồi kìa.” Tiểu Bắc chỉ ra.
“Tui mới 52 thôi ông bạn à.” Diệp Tu nói.
“Chiêu này không tồi, sao anh không chỉ cho em?” Có người đứng cạnh chen vào nói, là Đường Nhu đang đứng xem.
“Chưa nói qua sao? Nói rồi chứ nhỉ?”
“Chưa nói”
“Chắc chắn là nói rồi, em quên đấy.” Diệp Tu nói.
“Chắc chắn là chưa nói”
“Vậy muốn anh làm mẫu lại một chút cho em không?” Diệp Tu nói.
“Có”
“Nhìn kĩ nhé” Diệp Tu nói xong, lặp lại thao tác, chợt tung một kích.
“Trúng!” Tiểu Bắc kinh hô, “Sao lần này hắn không trốn?” Nói xong học theo, cũng chạy tới thử.
“Ai u tui cũng đánh trúng.” Tiểu Bắc còn ngạc nhiên hơn.
“Hả?” Diệp Tu cảm thấy có chút không đúng. Ma kiếm sĩ bị đâm xiên giữa trời, hắn không tấn công nữa, nhưng Tiểu Bắc lại tiếp tục hăng hái thi triển đủ loại thao tác, cứ thế lưu loát một mạch.
“Ai u sao tự nhiên tui trở nên lợi hại dữ vậy?” Tiểu Bắc cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ chỉ trải qua một phen chỉ điểm của đại thần mình liền bất ngờ đột phá cảnh giới gì? Phải biết rằng kẻ trước mắt này chính là đội phó của chiến đội Gia Thế, một kẻ có tiếng trong giới chuyên nghiệp, thế mà lại bị mình đánh liên tiếp giữa không trung.
“Ngừng đi, đừng đánh nữa.” Diệp Tu nói.
“Hở?” Tiểu Bắc nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời ngừng tấn công, sau đó chỉ thấy ma kiếm sĩ Lưu Hạo nặng nề ngã xuống đất.
“Cao thủ chuyên nghiệp?” Đường Nhu hỏi, cao thủ chuyên nghiệp mà thao tác Chịu Thân chưa làm ra trò thì đã ngã xuống còn được tích sự gì?
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đi tới, cũng không công kích nữa, chỉ đi qua đạp đạp mấy cái, miệng hô: “Còn đó không, còn đó không?”
Không có hồi âm.
“Không phải chứ? Rớt mạng?” Tiểu Bắc rốt cuộc phát hiện điều không đúng.
Dựa theo sự phát triển của kỹ thuật Internet, rớt mạng đã trở thành quá khứ. Nhưng nói chung vẫn còn những nguyên nhân mạnh mẽ khác tạo nên, ví dụ như cúp điện, dây mạng bị chuột cắn hay máy tính bị nổ, đây đều là những điều kiện đủ mạnh để tạo thành việc rớt mạng.
“Không phải giả bộ chứ?” Diệp Tu khá am hiểu tên Lưu Hạo âm hiểm này, Quân Mạc Tiếu lại chọc ma kiếm sĩ hai cái.
Có điều, lần này hắn quả thực đổ oan cho Lưu Hạo rồi. Lưu Hạo bị rớt mạng thật, gã bị biến thành bao cát luyện tập, tức đến run rẩy, không ngờ đạp luôn dây điện khiến phích cắm của máy tính tuột khỏi ổ. Sai lầm này cũng không phải gã mới mắc lần đầu…
“Làm sao bây giờ?” Tiểu Bắc hỏi.
“Rớt mạng một lúc sẽ tự động logout, mau tranh thủ giết ngay và luôn.” Diệp Tu tăng cường độ tấn công của Quân Mạc Tiếu.
Trong chiến đấu, nhân vật rớt mạng còn thảm hơn cả những kẻ trói gà không chặt, Diệp Tu là một siêu đại thần, bắt nạt đứa khác không có tí áp lực nào, rất nhanh đã cùng Tiểu Bắc đánh ma kiếm sĩ của Lưu Hạo thành thi thể.
Quay sang bên kia, thế mà Tôn Tường vẫn đang chống đỡ.
“Chưa xong nữa hả!” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đi tới.
“Sắp rồi sắp rồi.” Bốn người vội nói.
“Diệp Thu, có gan thì solo với tôi” Tôn Tường còn đang giãy dụa.
“Còn cần mặt mũi không? Tôi mới cấp 52 đó.” Diệp Tu nói một cách đúng lý hợp tình.
Tôn Tường thoáng thất thần đã bị Trảm Lâu Lan bổ cho một kiếm. Chiến đấu lâu như vậy, mục sư bên mình đã sớm tạch, sống đến bây giờ, toàn bộ là nhờ dùng thuốc. Nhưng Tôn Tường vẫn không chịu thua, lục túi lại ăn thêm một viên bổ máu, cậu ta đã tính toán đầy đủ lượng máu và mana để mình có thể kéo dài lâu nhất.
“Ai, nhìn cũng không đành lòng lắm.” Diệp Tu nói, “Tiểu Bắc lại đây, mau mau ra tay, giết cậu ta nhanh nhanh chút.”
Diệp Tu vừa tham gia vòng chiến, cục diện lập tức thay đổi. Hắn không trở thành một mắt xích trong chuỗi liên kích, hắn chỉ làm kẻ bù đắp lỗ hổng. Ai liên kích không đúng, hắn sẽ lập tức thế vào. Vậy nên liên kích càng trở nên chặt chẽ, Tôn Tường không còn nhiều sơ hở để luồn lách, sinh mệnh cũng nhanh chóng giảm xuống.
Mắt thấy sinh mệnh không còn nhiều, nhưng tên nhóc này vẫn rất hăng, rõ ràng không thèm để ý thương tổn nữa, liều mạng nhắm một kích về phía Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu.
Diệp Tu cũng lười trốn tránh, thao tác Quân Mạc Tiếu bung Ô Thiên Cơ, soạt một cái bèn dùng mặt ô như tấm khiên chặn lại một kích này.
“Nói thật với cậu một câu.” Diệp Tu nói, “Dạng như cậu, đừng có đánh Vinh Quang, đi chơi Super Mario hay Galaxian đi, luôn có thứ thích hợp với cậu hơn đấy.”
“Mày. . . . . .” Tôn Tường cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, đang lúc không cam lòng, cậu ta nhìn thấy Quân Mạc Tiếu thu hồi Ô Thiên Cơ, trực tiếp biến thành súng, bắn vào giữa lồng ngực mình. Pháp sư chiến đấu của Tôn Tường bay ra ngoài, cuối cùng không đứng lên được nữa, nằm dưới chân tường, cũng không thấy cậu ta sống lại.
“Chết rồi?” Dạ Tịch dường như không tin, chạy tới nhấp chuột nghiên cứu thanh máu của đối phương, thực sự đã thành 0.
“Chết hết rồi?” Giọng điệu của Trảm Lâu Lan cũng y vậy, vừa nói vừa xoay góc nhìn, mỗi lần dừng lại đều là một vị trí khác của từng người đã chết bên đối phương.
“Chúng ta thật sự. . . rất mạnh.” Tiền Phương Cách Hải vốn là phần tử hiếu chiến, sau khi đại thắng không lập tức reo hò, lại nói bằng giọng điệu y hệt vậy.
Tiểu Bắc, Thiên Diệp Ly Nhược không nói gì, song cảm xúc tất nhiên cũng không kém. Mới vừa nãy thôi, họ thật sự tiêu diệt được cả chiến đội chủ lực của Gia Thế, đây quả là một sự kiện khiến người ta khó thể tin được. Tuy rằng đối phương không dùng tài khoản chuyên nghiệp của mình, nhưng mà…
Hại Người Không Mệt cũng không nói gì, tiến lên phía trước. Pháp sư chiến đấu của Tôn Tường và ma kiếm sĩ của Lưu Hạo lúc này đều không thấy sống lại, Hại Người Không Mệt đi một vòng quanh mỗi bên, lặng lẽ cuỗm trang bị mà hai người tuôn ra.
“Ha ha ha, chị bảo cậu, có cần cay nghiệt thế không? Super Mario, Tôn Tường chắc chắn tức chết rồi.” Trần Quả dường như còn hưng phấn hơn bất kỳ ai.
“Tôi nói thật.” Diệp Tu lẳng lặng nói, “Ngay cả Contra cũng không hợp với cậu ta, cái trò đó còn có đánh đôi nữa”
“Cậu. . . ” Trần Quả đột nhiên phát hiện, sau khi toàn thắng, vẻ mặt Diệp Tu hình như hơi lạ, vui vẻ? Hoàn toàn không. Thoạt trông có chút buồn lòng. . .
Buồn lòng? Trần Quả vội lắc đầu, nhất định là mình chớp mắt sai cách rồi, sao tên này có thể buồn lòng được chứ? Đang muốn nói thêm, đã thấy Diệp Tu đột nhiên đứng lên: “Tôi đi hút điếu thuốc.”
“Acc cậu vẫn đang mở này!” Trần Quả cũng không quên, nhóm người Gia Thế chỉ là khúc nhạc đệm, có lẽ người của ba công hội lớn còn đang bận rộn.
“Giúp tôi logout đi” Diệp Tu nói.
“Không giết?”
“Không giết.” Diệp Tu đáp.