Chương 625: Lo nghĩ quá nhiều
Edit: Dưa | Beta: Tiếu
Ba con người quyết chí tiến vào giới chuyên nghiệp nhưng đến giờ còn chưa luyện nhân vật max cấp.
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu level 69 là cao nhất, cũng thuộc top đầu ở khu mới, nhưng vẫn không so được với các công hội của câu lạc bộ khai hoang không ngừng nghỉ. Nhóm đầu tiên max cấp ở khu 10 đã xuất hiện từ đầu tháng tư. Dưới tình huống bình thường, tốc độ cày cấp nhanh nhất ở khu mới trong Vinh Quang ít nhất cũng phải mất bốn tháng rưỡi. Mấy tài khoản đứng đầu khu 10 có thể thành công sớm hơn vài ngày chính là nhờ có thu hoạch bất ngờ từ hoạt động Noel.
Dựa vào ưu thế tích lũy dần dần vượt lên trên, đám nhân vật top đầu này cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại lên cấp 70. Tiếp đó, những tài khoản của các công hội lớn chăm chỉ cày cấp mới lần lượt đạt đến level 70, vừa vặn phù hợp với lý thuyết phải mất bốn tháng rưỡi mới có thể max cấp.
Thời gian chơi của Đường Nhu đã nhiều hơn so với phần đông người chơi, nhưng ít nhất cũng kém 1/3 so với kiểu chơi 24 giờ liên tục của công hội các câu lạc bộ. Càng chơi bị bỏ lại càng xa, nên tới giờ mới đến giai đoạn chạy nước rút về đích.
Còn đẳng cấp hiện tại của Bánh Bao Xâm Lấn là 68, thoạt nhìn chỉ kém Hàn Yên Nhu một cấp, nhưng kể từ sau khi cậu ta bỏ lỡ hoạt động Noel, mãi vẫn không đuổi kịp. Bởi lượng kinh nghiệm để thăng cấp từ level 60 trở lên hoàn toàn khác với giai đoạn level 30, tuy chỉ chênh một cấp, nhưng cần rất nhiều kinh nghiệm. Nếu Bánh Bao Xâm Lấn muốn lên level 70, chắc chắn phải cày nhiều hơn Hàn Yên Nhu tới vài đêm.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu thì do khoảng thời gian luyện cấp gian nan khi mới vào Thần Chi Lĩnh Vực, thành ra gần như đã san bằng ưu thế có được từ hoạt động Noel so với Bánh Bao. Nhưng từ sau level 55, tốc độ lên cấp của Quân Mạc Tiếu lập tức tăng vọt. Trình độ của Diệp Tu cao hơn Bánh Bao rất nhiều, cộng thêm kinh nghiệm phong phú về Thần Chi Lĩnh Vực, hiển nhiên luyện cấp phải nhanh hơn. Cho nên Quân Mạc Tiếu bỏ xa Bánh Bao Xâm Lấn, sau đó lại bị Bánh Bao Xâm Lấn vượt qua, rồi lại đuổi theo Bánh Bao Xâm Lấn… Level hiện tại của Quân Mạc Tiếu là 66, kém Bánh Bao Xâm Lấn hai cấp, này chủ yếu là do có một dạo Diệp Tu bận rộn chơi Trai Ngầu Cầu Bại nên không thể luyện Quân Mạc Tiếu tử tế.
Thật ra, ngoại trừ Quân Mạc Tiếu thì đẳng cấp của nhân vật cho đến giờ không phải vấn đề. Bởi Quân Mạc Tiếu là tán nhân, chắc chắn không thể mua được, cho dù mua thì cùng lắm cũng chỉ mua được tài khoản cũ bị đình trệ ở level 50. Còn Đường Nhu và Bánh Bao vẫn đang luyện bởi vì bọn họ đều là người mới, tự mình thể nghiệm nghề nghiệp của bản thân, rất có lợi trong việc nâng cao trình độ của họ.
Hiện giờ, mấy tài khoản mới toanh này quả thực vô cùng phù hợp với mấy bản hướng dẫn kiếm sách kỹ năng của Ngụy Sâm. Nếu đem Trục Yên Hà của Trần Quả đi làm, có một số nhiệm vụ đã làm rồi, giờ biết có khả năng rơi ra ban thưởng như vậy cũng không có cơ hội thử lại nữa.
Khi Diệp Tu đưa phần tài liệu được Muội Quang giải thích rõ ràng gửi cho Đường Nhu và Bánh Bao, Trần Quả tất nhiên cũng đầy hào hứng đòi một phần, rồi không thể chờ nổi nữa chuẩn bị chuyển Trục Yên Hà của cô về khu thường.
Diệp Tu lại không vội, trước thoát trò chơi rồi chạy sang chỗ Bánh Bao.
Bánh Bao đang chăm chú vào tài liệu mới nhận được, lông mày nhíu lại trầm tư, một lúc sau mới phát hiện thấy Diệp Tu đứng cạnh.
“Phức tạp quá.” Bánh Bao nói.
“Chỉ hơi dài dòng thôi, chứ kỳ thật không hề phức tạp.” Diệp Tu trả lời.
“Đàn em Muội Quang lảm nhảm nhiều thật!” Bánh Bao liên tục than thở. Bánh Bao chẳng cảm thấy gì trước một thần đồng toán học Muội Quang, rất có thể đạt tới học vị tiến sĩ khi còn trẻ này cả, vẫn coi người ta như đàn em.
“Thử chút đi!” Diệp Tu nói.
“Đang chuẩn bị đi nè.” Bánh Bao điều khiển Bánh Bao Xâm Lấn, chạy tới nơi làm nhiệm vụ đầu tiên trong bản hướng dẫn.
Diệp Tu cũng không đi, vẫn cứ đứng nhìn bên cạnh Bánh Bao.
Sự thực chứng minh Diệp Tu vô cùng sáng suốt, Bánh Bao Xâm Lấn nhận xong nhiệm vụ, không lâu sau đã đi chệch đường.
“Này em định làm gì thế?” Diệp Tu ban đầu không hiểu lắm, chỉ cho rằng Bánh Bao đang lạc đường, nên nhắc nhở một chút.
“Hở? Không phải đi tìm Frank quyết đấu à?”
“Đi quyết đấu? Ở giữa còn hai bước đã làm đâu!” Diệp Tu nói.
“Há?” Bánh Bao vội vàng lật lại bản hướng dẫn, nhìn một lúc: “À há, em xem bị sót.”
“Sót những ba bước?” Diệp Tu nói.
“Nhiều chữ quá…” Bánh Bao đúng là có lý do, hơn nữa như Diệp Tu nghĩ, lý do này hẳn là thật, không phải viện cớ.
Bánh Bao đọc lại cẩn thận ba bước bị mình nhảy cóc, xem xong còn phấn khởi hỏi han: “Nếu không làm mấy bước này mà đi quyết đấu với Frank luôn thì sao?”
“Lần sau thử đi, lần này cứ làm theo trình tự hướng dẫn trước đã.” Diệp Tu lấp liếm lừa gạt, lần này không dám rời Bánh Bao nửa bước. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, mấy chuyện dập khuôn máy móc này mà giao cho Bánh Bao thì khó tránh khỏi hồi hộp thấp thỏm, tư duy của Bánh Bao từ trước tới giờ đều thuộc loại bay nhảy không giới hạn.
“Vâng!” Bánh Bao vâng lời Diệp Tu, vì thế tiếp tục làm theo bản hướng dẫn.
“Thế nào?” Ngụy Sâm cũng rất quan tâm kết quả bên này, sắp xếp chuyện đang làm rồi vội vàng lại gần hóng hớt.
Diệp Tu không trả lời, chỉ quan sát mọi hành động tiếp theo của Bánh Bao. Ngụy Sâm cũng lập tức đứng nhìn Đường Nhu.
“Bên đây sắp xong rồi!” Gần đến bước cuối cùng, cũng là bước có khả năng được thưởng sách kĩ năng, Ngụy Sâm chợt cảm thấy hồi hộp.
Dù là Đường Nhu, sau khi tiếp xúc với Vinh Quang năm tháng, cũng dần biết rõ giá trị của sách kĩ năng. Mỗi ngày điều khiển nhân vật chiến đấu dần giúp cô quen thuộc các kĩ năng. Đường Nhu cũng biết tầm quan trọng của chuyện từng kĩ năng có thể tăng thêm một cấp.
Vì vậy đến bước cuối, Đường Nhu cũng chững lại một lúc lâu, sau đó mới hoàn thành nó.
Phần thưởng hiện lên, khuôn mặt của Đường Nhu và Ngụy Sâm đều hiện rõ vẻ thất vọng, phần thưởng sách kĩ năng mà bọn họ ngóng trông chẳng thấy tăm hơi.
“Có phải vẫn còn chỗ nhầm nhọthay không?” Ngụy Sâm nói.
“Bình tĩnh. Ở đây có cơ hội rớt sách kĩ năng nhờ? Hướng dẫn Muội Quang sửa lại khớp với tư liệu ban đầu của ông phải không? Đánh đúng cách rồi cũng phải coi hên xui nữa, xác suất Muội Quang tính ra cũng đâu phải trăm phần trăm, chỉ là hơn 17.481% so với cách tính ban đầu. 34.314% cũng đâu cao mấy đâu, không rớt cũng thường thôi mà.” Diệp Tu nói.
“Có cái nào tính được100% để thử không?” Ngụy Sâm sốt ruột. Thật ra gãđang lo lắng vì Gia Thế đã bị loạivà trở thành đối thủ cạnh tranh của họ. Ngụy Sâm không phải Đường Nhu cũng không phải Bánh Bao, mấy đứa gà mờ có lẽ không nhận thức được chênh lệch giữa họ và Gia Thế đáng sợ nhường nào, nhưng Ngụy Sâm thì không, gã hiểu thấu hết thảy, songchẳng ngờ điều đó lại khiến chính bản thân gã hoang mang. Suy nghĩ quá nhiều đâm ra lo lắng chínhlà trạng thái hiện giờ của Ngụy Sâm.
“Giờ thì chưa, về sau cũng chưa chắc có. Đừng ồn nữa, bên đây cũng sắp xong rồi.” Diệp Tu nói.
Dưới sự giám sát của Diệp Tu, Bánh Bao rốt cuộc cũng làm tới bước cuối cùng. Ai ngờ lúc này Bánh Bao vẫn biểu hiện bình tĩnh, điều khiển nhân vật chạy tới trả nhiệm vụ như thường, khiến Ngụy Sâm vừa mò đến còn chưa kịp nhìn.
“Có không?” Lúc Ngụy Sâm ngó sang thì thông báo đã biến mất, liền vội hỏi.
“Không có.” Diệp Tu cũng lắc đầu tiếc nuối.
“Sao lại xui xẻo thế này!” Ngụy Sâm bực bội.
“Đừng cuống, còn nữa cơ mà?” Diệp Tu nói.
“Nhưng cuốn sách kĩ năng 20 điểm này đã mất luôn rồi.” Ngụy Sâm liên tục lắc đầu.
“Đồng chí lão Ngụy!” Diệp Tu gọi.
“Hả?” Ngụy Sâm vẫn hậm hực.
“Tui thấy ông phải sang Gia Thế đối diện đập vài cái cửa sổ mới có thể bình tĩnh lại.” Diệp Tu nói. Lúc trước hắn vừa bảo Trần Quả rằng tuyển thủ kì cựu như Ngụy Sâm không cần người khác lo lắng, bản thân gã có thể ổn định cảm xúc. Ai ngờ Ngụy Sâm chả phối hợp với mình gì hết, cứ cuống cuồng chả giống một tuyển thủ lão luyện từng trải qua sóng gió tí nào. Xem ra nhiều năm ở ẩn đã khiến Ngụy Sâm bị kiềm nén quá nhiều, bao nhiêu hùng tâm tráng bộc phát bất chợt đến cả gã cũng không thể khống chế được. Gã càng nhiệt tình, lúc gặp trắc trở lại càng lo lắng, tâm tìnhnày sẽ ảnh hưởng nặng nề đến trạng thái thi đấu.
“Ừ, tui đi hút thuốc đã.” Ngụy Sâm không phản bác mà cầm theo điếu thuốc đi ra ngoài. Rõ ràng ngay cả gã cũng biết bản thân không ổn. Nhưng cảm xúc không phải thứ mình muốn là sẽ khống chế được.
“Tiểu Đường, các em tiếp tục đi, xem giùm Bánh Bao nữa.” Diệp Tu dặn dò.
“Để chị!” Trần Quả đứng dậy, nhận trách nhiệm làm bảo mẫu cho Bánh Bao, Bánh Bao thực sự cần người giúp đỡ khi làm nhiệm vụ này.
Diệp Tu gật đầu, lập tức cũng ra ngoài. Vừa ra đã nhìn thấy Ngụy Sâm đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, ngẩn người nhìn qua khung cửa.
Diệp Tu tới gần nhìn thử, ngay đối diện cửa sổ, đội huy và hàng chữ Gia Thế vô cùng rõ ràng, có lẽ Ngụy Sâm cảm thấy rất chướng mắt.
“Làm sao bây giờ? Không thể ngừng căng thẳng được.” Ngụy Sâm bàng hoàng.
“Ông quá lo lắng rồi.” Diệp Tu nói.
“Sao có thể không lo lắng? Đó là Gia Thế đấy!” Ngụy Sâm đáp.
“Phải, chỉ là Gia Thế mà thôi, ông chưa từng gặp à?” Diệp Tu nói.
“Tao từng gặp rồi. Hơn nữa Gia Thế lúc ấy còn huy hoàng hơn bây giờ, nhưng so ra, tao của hôm này còn thua kém nhiều hơn!” Ngụy Sâm tiếp lời.
“Ông như vậy là sao? Giờ cũng có ưu thế mà hồi đó không có mà.” Diệp Tu phản bác.
“Tuổi ư?” Ngụy Sâm cười giễu.
“Đấy chỉ là một trong số đó.” Diệp Tu nói.
“Hả? Còn gì nữa?” Ngụy Sâm bất ngờ, gã cho rằng Diệp Tu sẽ an ủi bằng những lời như mình có kinh nghiệm vân vân.
“Người năm đó dẫn dắt Gia Thế đánh bại ông, giờ chính là đồng đội của ông.” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm quay đầu lại nhìn Diệp Tu, lát sau lại tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ: “Mày thôi đi, đây mới là chỗ tao lo nhất!”
“Tui chưa từng nhìn Gia Thế như thế này.” Diệp Tu cũng dõi ra ngoài cửa sổ.
“Như thế nào?”
“Nhìn đấy là mục tiêu phải đánh bại.” Diệp Tu nói.