Chương 691: Ai lại nhặt mót như thế?
Edit: Na | Beta: Biệt đội an tĩnh
Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà được xem là một trong năm đại cao thủ của Lam Khê Các, có chân trong đội tinh anh của Lâm Khê Các là chuyện thường tình. Mặc dù hắn cực ngứa mắt cuộc chiến giành giật giữa các công hội, nhưng Lam Hà vẫn luôn là một fan trung thành của chiến đội Lam Vũ, trước giờ chưa hề đổi thay.
Lần này chiến đội Lam Vũ bị chiến đội Luân Hồi quần tơi tả trong trận chung kết, Lam Hà cũng rầu rĩ không biết bày tỏ cùng ai. PK đại chiến? Trong suy nghĩ của các lãnh đạo công hội như Xuân Dịch Lão, đó là chuyện gây tổn hại thực lực công hội, tránh được thì tránh, nhưng Lam Hà thì nghĩ khác, cậu muốn làm một trận PK không cần lăn tăn quá nhiều.
Không âm mưu, không toan tính, chỉ cần nghe thấy tiếng hô hào vỗ tay dành cho Luân Hồi là xông lên chém thẳng. Lam Hà rất thích thế. Cậu từng bỏ công chịu khổ vì sự lớn mạnh của chiến đội trong công hội, nhưng cậu mệt rồi, giờ đây cậu bỗng thấy làm fan cuồng thật hạnh phúc biết bao – không cần lo nghĩ mai sau, không cần nghĩ cho công hội, không cần lo làm thế có lợi cho công hội không, dùng cách của mình để thể hiện tình cảm với chiến đội.
Song nói thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn đi theo đội tinh anh, đánh đấm suốt một mạch không gặp chút áp lực nào, đến độ đánh đâu thắng đó. Khi biết tin đội tinh anh của chiến đội Luân Hồi đang ở một chỗ khác cũng thế, Lam Hà háo hức muốn đương đầu với họ một trận, nhưng tự cậu cũng biết, công hội sẽ không làm như vậy.
Xuân Dịch Lão, tấm gương lĩnh quân mẫu mực trong mắt fan Lam Vũ, có sự chuyên nghiệp và tận tâm hơn xa cậu lúc này vẫn giữ bình tĩnh, vừa cố tránh xung đột trực tiếp vừa bảo toàn thực lực đoàn tinh anh. Phía Luân Hồi cũng có suy nghĩ tương tự như thế. Lam Hà không biết Tam Giới Lục Đạo bên Luân Hồi có liên lạc với Xuân Dịch Lão không, nhưng suốt cả trận chiến, đoàn tinh anh hai nhà đều như không biết đối phương có mặt trên đời, cứ đè người chơi bình thường ra mà xử.
Chẳng vui gì hết…
Lam Hà nghĩ, mình leo lên chức nòng cốt tinh anh công hội thì có còn được xem là đang chơi game không? Nói thật, đối với công hội bây giờ, Lam Hà có cảm giác bị ép buộc, như kiểu mình không làm thế này là mình chưa cống hiến hết mình cho chiến đội vậy. Sự ủng hộ của Lam Hà dành cho chiến đội luôn bất biến, nhưng cậu thật sự không thích loại cảm giác này.
Mình, tính ra cũng không hợp chơi công hội lắm…
Lam Hà vừa trút giận lên fan Luân Hồi vừa cảm thán. Tầm nhìn vừa khéo chuyển một cái, phát hiện bọn Quân Mạc Tiếu bên kia chơi trò đuổi bắt. Tên bị đuổi đúng lúc chạy ngang qua chỗ cậu, Lam Hà nhìn thoáng thấy không phải người phe mình liền bổ một kiếm lên. Quân Mạc Tiếu đuổi tới nhanh chóng giải quyết, nhặt trang bị, làm Lam Hà á khẩu.
“Mạc Bạch… Nhớ kỹ tên này.” Diệp Tu nói với Đường Nhu và Bánh Bao. Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà vẫn còn đứng đấy nghe vậy rùng mình. Thằng này sao đắc tội đại thần vậy? Vì nhặt mót hả? Ghi thù chỉ vì chuyện cỏn con đó thôi hả?
Diệp Tu thuận tiện gửi tin cho đám hội trưởng ở bốn công hội hợp tác, nhờ bọn họ để mắt hộ tới nhân vật này. Sau đó chuyển đường nhìn, Lam Kiều Xuân Tuyết còn đó.
Nơi Lam Kiều Xuân Tuyết đứng thực tế cũng gần như là mặt trận của các tinh anh Lam Khê Các, lúc này hầu hết người chơi Lam Khê Các đều đã phát hiện Quân Mạc Tiếu, kể cả bọn hội trưởng Xuân Dịch Lão.
“Hắn ở đây làm gì?” Xuân Dịch Lão khó hiểu, tự dưng thấy hãi hùng. Trực giác báo cho gã biết, thằng này tới đâu là họa theo tới đó.
Thấy Lam Kiều Xuân Tuyết có vẻ như đang trao đổi với kẻ kia, Xuân Dịch Lão liền gửi tin hỏi Lam Hà.
“Tới nhặt mót…” Lam Hà trả lời hội trưởng nhà mình.
Nhặt mót… Phía Xuân Dịch Lão có không ít người đang chờ tin, toàn thuộc tầm cỡ như Thự Quang Toàn Băng rồi Nhập Dạ Hàn, đều mang danh cao thủ Lam Khê Các. Cũng như hội trưởng, vừa thấy Quân Mạc Tiếu, họ nghĩ ngay tới hai chữ: Không ổn!
Về phần không ổn thế nào, chẳng phải còn đang hỏi đấy sao? Mà lúc nhận được đáp án rồi, mọi người lại trở nên quan ngại. Nhặt mót hả, với chúng ta thì nó không ổn như thế nào nhỉ?
Hiển nhiên Diệp Tu đã tạo ấn tượng quá đậm cho Lam Khê Các. Thấy bản mặt ổng là thấy không ổn trước, còn tại sao thì cần chúng ta tìm hiểu sau.
“Nhặt mót?” Lúc này có người chơi đã tận mắt thấy mọi chuyện lên tiếng, “Nhặt mót khỉ khô, có mà là cướp giật!” Gã ta nhanh chóng miêu tả toàn bộ sự việc.
Bà mẹ nó! Các cao thủ hết hồn, đi cướp giật chứ không phải đi nhặt mót hả? Các lão đại mặc trang bị cực phẩm lập tức thấy hoang mang. Ai mà cản nổi đại thần Diệp Thu chứ?
“Bên đó có ba người thôi, không thể nào xông tới chỗ chúng ta đâu?” Có kẻ lên tiếng.
“Không thể khinh địch!” Xuân Dịch Lão trầm trọng nói.
Hai đội tinh anh lớn, gồm 200 cao thủ có thể nói là đứng đầu Thần Chi Lĩnh Vực. Thế mà gặp ba người Diệp Tu đã thấy bồn chồn, còn tự cảm thấy chuyện mình bồn chồn là đúng, không chút hổ thẹn gì. Lam Khê Các quả thật bị “một lần tởn tới già”.
Diệp Tu buôn với Lam Hà vài ba câu liền rời đi. Lam Khê Các thở phào, song liền nhanh sóng phát hiện: Chúng không đi xa!
Bọn Diệp Tu tất nhiên sẽ không đi xa, mục đích của cả bọn là tới nhặt mót, đoàn tinh anh Lam Khê Các thì gặp đâu chém đó, trang bị rơi tung tóe, là nơi hôi của đầy lí tưởng. Có điều kẻ nhặt mót người ta toàn nhân lúc kẻ khác lơ là liền xông lên nhặt, nhặt xong chạy, hoặc nhặt xong chết. Ai đời như bọn Diệp Tu, lững tha lững thững theo đuôi đoàn đội người ta rồi đứng quan sát cự ly gần, vô tư không biết hành động của mình đã tạo bao nhiêu áp lực lên bầy đàn Lam Khê Các.
Chưa đi.
Vẫn chưa đi.
Sao mãi vẫn chưa đi?
Lam Khê các cứ hễ đánh xong một trận là sẽ ngó đầu nhìn sang, kết quả vẫn cứ thấy bộ ba Quân Mạc Tiếu lảng vảng không gần không xa ở khu vực mình, lập tức thấy hoang mang nhiều hơn. Ai nấy đều lo mình có phải đang bị đối phương theo dõi, đợi máu mình gần hết là nhào tới xử đẹp ngay? Vì thế nhóm nghề trị liệu càng trở nên bận rộn. Tiếng “hồi hồi hồi” vang lên liên tục, nhưng nhấp vào xét kỹ mới biết, thêm cái con khỉ! Máu mới rớt 5% đã kêu hồi máu, bệnh hả ba!
“Gì vậy? Sao Lam Khê Các tự dưng đánh chậm rì?” Bọn Diệp Tu vẫn kiểu “ba đứa trẻ vô tư”, còn than người ta tay chân chậm chạp, chẳng hề biết mọi chuyện là do sự trâng tráo của cả ba tạo thành.
Chết toi, nhất định là đang bị theo dõi, mình đi đâu là chúng theo đó.
Đoàn tinh anh của Lam Khê Các giết một mạch mà vẫn thấy ba kẻ kia lởn vởn theo không rời.
Như một câu nói: Chết không đáng sợ, đáng sợ hơn là chờ chết. Lam Khê Các hiện tại đang có cảm giác mình chờ chết.
“Khinh người quá đáng!!” Xuân Dịch Lão không thể nhịn được nữa. Hai ngày này đã bị khinh bỉ đủ nhiều, nhưng gã là hội trưởng của Lam Khê Các, là fan cứng của chiến đội Lam Vũ. Lam Vũ thua thảm gã vui nổi sao? Gã cũng muốn xả giận, nhưng gã kìm lại được, xem xét mọi chuyện theo góc độ kinh doanh là điều cần làm nhất hiện giờ, không thể hành động theo cảm tính. Dù sao gã cũng chẳng phải fan đơn thuần.
Nhưng bây giờ đám Quân Mạc Tiếu cứ tò tò theo suốt làm Xuân Dịch Lão không nhịn nổi nữa, không phải chỉ là đại thần thôi sao? Giỏi cỡ nào cũng chỉ có ba người, chúng ta có đến những hai trăm, sợ quái gì?
“Lên cho anh.” Xuân Dịch Lão cắn răng ra lệnh.
Công hội vẫn còn mấy người e ngại, nhưng hội trưởng đã hạ lệnh rồi, đoàn tinh anh phải chấp hành mệnh lệnh, có sợ cũng phải lên.
Vì vậy những người chơi Lam Khê Các luôn lơ đãng đánh nhau với fan Luân Hồi liền đồng loạt chuyển hướng, lao thẳng tới chỗ Quân Mạc Tiếu.
“Ấy, đây là…” Diệp Tu sững người, Lam Khê các tự dưng xông hết qua phía họ chi vậy?
“Cẩn thận.” Diệp Tu hoài nghi ý đồ của đối phương, nhưng lại không rõ tình hình hiện tại. Bởi, suy nghĩ của đại thần cũng có hơi trên trời, hắn nghĩ mình chỉ đường hoàng nhặt mót, nhưng ai nhặt mót lại đi huênh hoang như thế? Làm người ta thấy áp lực quá sức.
Ầm.
Khi kỹ năng đầu tiên của phe Lam Khê Các đánh ầm xuống, mục tiêu của họ liền hiện rõ.
“Hm?” Tiếng hô ngờ vực của Đường Nhu bao hàm cả sự hưng phấn và kích động. Cô gái này không ham nhặt mót, cô thích đánh đấm một trận hơn. Lúc này, với trang bị hay kỹ năng gần như thuộc hàng đỉnh trong game, thành viên đoàn tinh anh Lam Khê Các chính là những đối thủ khó xơi nhất, Đường Nhu háo hức muốn thử xem dạo này mình tiến bộ được bao nhiêu.
“Đi mau.”
Cuối cùng lại bị Diệp Tu kêu hô phá game. Đường Nhu không có dịp tỏ tường thực lực của mình, Diệp Tu cũng biết. Nhưng ba đấu hai trăm tinh anh thì quá xá rồi. Nếu để phá vây hay vì mục đích khác thì còn được, nhưng nếu đã liều chết thì xông thẳng lên như vậy có vẻ không hợp lý.
“Đánh một trận đi…” Đường Nhu luyến tiếc.
Diệp Tu đắn đo, thôi được. Để họ đánh một trận cũng chẳng sao, cùng lắm là chết, rớt chút kinh nghiệm mất vài món đồ thôi, hiếm khi nào lại gặp được mấy cao thủ trong game, luyện một chút cũng không tồi.
Nghĩ đoạn, Diệp Tu liền lên tiếng: “Ừ, vậy hai đứa lên đi, để anh chuyển mấy món lụm được về, nhanh đưa cho anh.”
Người Lam Khê Các đã tới gần, bọn Diệp Tu vừa chạy vừa hoàn thành giao dịch, hai người giao hết mớ hôi được nãy giờ cho Quân Mạc Tiếu.
“Được rồi, đi đi, cố lên.” Diệp Tu cổ vũ. Nhất thời hơi sững sờ, đây chẳng khác gì mình đang đẩy đội viên của mình lên sàn đấu cả.
“Lão đại anh rút trước, tụi em yểm trợ cho.” Bánh Bao hiên ngang nói, quả nhiên là hiểu sai hoàn toàn.
Diệp Tu cũng không giải thích, tiếp tục điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy đi, còn Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lân vừa hoàn thành giao dịch xong liền lập tức xoay người, quyết liệt vọt tới chỗ hai trăm người của Lam Khê Các.