Chương 790: Mưu đồ nhỏ

Edit: Kha | Beta: Na

Khưu Phi rơi vào tình cảnh khó xử, trong số người hả dạ phải nhắc đến Lý Duệ. Trước giờ gã luôn ngứa mắt chuyện Khưu Phi được coi trọng, thường hay móc xỉa sau lưng. Nay thấy Khưu Phi vẫn tập luyện nhiệt tình trong hoàn cảnh này, Lý Duệ thầm mắng hành động của cậu quá ngu ngốc.

Muốn thể hiện thì đổi chỗ khác, Gia Thế còn vị trí cho mày chắc? Cho dù chiến đội có bị sự cần cù ấy cảm động, tuyển vào chiến đội chuyên nghiệp thì mày cùng lắm chỉ là chân dự bị cho Tôn Tường mà thôi. Chẳng lẽ chú mày cam lòng làm một kẻ dự bị?

Tuy nói như vậy, nhưng Lý Duệ cũng biết những thành viên trong trại huấn luyện như họ khó lòng tìm được lối đi khác. Nếu chuyển chiến đội, lại cày cù và chờ đợi trong trại huấn luyện, khó nói trước có kiếm được cơ hội hay không. Bởi chiến đội nào mà không có đội ngũ bồi dưỡng riêng, khi không anh xông qua giành chỗ, ai mà thích nổi cơ chứ, sau cùng còn rơi vào cảnh sống vất vưởng cũng nên. Lý Duệ nghĩ đến những điều này nên mới dặm chân trong trại huấn luyện Gia Thế, băn khoăn mãi không quyết.

Mình chỉ thiếu một cơ hội.

Lý Duệ luôn cho rằng như thế, giờ cơ hội đã tới, gã phải nắm chặt lấy. Còn Khưu Phi, Lý Duệ buộc phải thừa nhận đây là một đối thủ mạnh. Khưu Phi không phát hiện cơ hội lần này càng tốt! Chẳng qua gã ngẫm lại thì thấy khả năng này không cao, thằng nhãi kia ngay cả tập huấn cũng cố gắng hết sức, e rằng sẽ không lơ là trong bất kỳ thời điểm nào.

Rốt cuộc nó đang nghĩ gì?

Lý Duệ quan sát Khưu Phi suốt đường đi lại chẳng phát hiện điều gì. Nhưng thứ gã quan tâm chính là cơ hội, lúc nghe Trần Dạ Huy bảo cả bọn cố gắng trang bị đầy đủ, gã không kiềm được mới thốt lên như thế.

Trang bị của các nhân vật Hưng Hân không phải hàng ngon nghẻ gì trong game, cửa gì đòi so với chiến đội chuyên nghiệp. Chuyện này đã bị những người từng giao đấu với Hưng Hân tiết lộ cả rồi. Lý Duệ cho rằng mình xài hàng ngon đánh bại đối thủ chả vẻ vang gì. Gã mong mọi người sẽ chú ý người thao tác trong trận thắng này, chú ý trình độ và kỹ thuật chứ không phải thực lực nhân vật.

“Nên phòng bị vẫn hơn nhỉ?” Nghe Lý Duệ nói xong, Trần Dạ Huy chỉ cười bảo, “Trình độ của mấy đứa kia cũng không thấp như cậu tưởng đâu, huống chi bọn họ còn có tiền bối Diệp Thu. Anh biết mấy cậu rất xuất sắc, nhưng có lẽ mấy cậu cũng biết chiến đội Hưng Hân làm càn lâu như vậy mà chưa thua trận nào, bất kể đối thủ của chúng chỉ là người chơi thường, chuyện này cũng đủ để chứng minh tất cả rồi. Nên tụi mình cứ cố hết sức, dù là chính mình hay nhân vật.”

Ai nấy gật gù liên tục, Khưu Phi không nói gì cả, chỉ mình Lý Duệ tỏ ý phản đối, cười giễu bảo: “Nếu ngay cả tỷ lệ thắng chúng còn không giữ được, chiêu trò rầm rộ này chẳng khác trò con bò.”

“Thôi cứ cố hết sức đi.” Dứt lời, Trần Dạ Huy tiếp tục bỏ những trang bị mạnh nhất trong kho công hội vào nhân vật, không quên hỏi những người phía sau họ muốn bộ trang bị nghề nghiệp nào. Sau khi hoàn tất, hắn lại lập tức chia thẻ tài khoản theo nhân vật cho mỗi người. Người cuối cùng chưa nhận tài khoản chính là Khưu Phi và Lý Duệ, nghề của cả hai cùng là pháp sư chiến đấu. Số thành viên trong trại rất đông, đừng nói chỉ hai người, mười tám người rủ nhau đụng hàng cũng không phải chuyện lạ. Hơn nữa Gia Thế còn là một đội ngũ xoay quanh pháp sư chiến đấu.

Nếu không tính trước phần đấu đoàn đội, quản lý của trại huấn luyện có lẽ còn tiến cử nhiều pháp sư chiến đấu hơn.

Chính Trần Dạ Huy cũng chơi nghề này, hắn rất quen thuộc với pháp sư chiến đấu. Trước đó hắn còn được tập huấn chuyên nghiệp, trình độ quả thực không phải dạng vừa, lúc này chọn trang bị cho pháp sư chiến đấu vô cùng quen tay. Hắn vừa ướm trang bị vào người nhân vật vừa bảo với hai người sau lưng: “Mấy cậu thấy không thích hợp thì cứ nói há.”

Với trình độ cỡ họ, mỗi người đều có cách tăng điểm thuộc tính riêng. Ví dụ như người này thích nhảy cao, người nọ mong chạy nhanh, Trần Dạ Huy chú trọng nhảy hơn chạy, sau mới dợm hỏi cả hai.

Không ai lên tiếng cả.

Vẻ mặt Khưu Phi vẫn như trước, còn Lý Duệ thì sao? Kẻ vừa phán “cần gì phải làm thế” như gã giờ bu lại chọn đồ chẳng phải tự vả vào mặt mình ư?

Khi bộ trang bị của một pháp sư được hoàn thành, hai người phía sau vẫn không nói gì, Trần Dạ Huy cũng không hỏi nhiều. Hắn rời khỏi trò chơi, xoay người giao thẻ, nhưng tay chìa ra lại khá lưỡng lự, không rõ nên đưa cho ai, quả nhiên hắn mở miệng hỏi ngay: “Ai lấy trước?”

Khưu Phi và Lý Duệ nhìn nhau, Khưu Phi vươn tay nhận tấm nhẻ.

Trần Dạ Huy lại nhanh tay chọn trang bị cho nhân vật pháp sư còn lại. Tuy hàng tồn kho của Gia Vương Triều rất đa dạng, nhưng không phải loại nào cũng nhiều vô số kể. Mà những trang bị này vốn được đặt trong công hội chờ mọi người đến đổi, pháp sư chiến đấu còn là thành phần chiếm số lượng đông nhất, thế nên trang bị của nghề này không hề đầy đủ, phối từ đầu tới chân sẽ gồm nhiều bộ phận không đồng nhất.

Trần Dạ Huy hoàn thành công việc, quay người đưa cho Lý Duệ: “Acc này có lẽ cùi hơn xíu, nhưng cậu bảo mình không cần mà?”

Câu nói trên có hơi móc xỉa. Trần Dạ Huy ghen tị Khưu Phi, nhưng hắn cũng không thích Lý Duệ. Một tên nhóc từ trại huấn luyện mà bày đặt làm màu, Trần Dạ Huy khinh.

Lý Duệ lại không quan tâm câu móc xỉa nọ, nếu là ngày thường, gã sẽ bất bình khi trang phục kém hơn Khưu Phi, nhưng hôm nay gã muốn thể hiện, thu hút sự chú ý. Chút chênh lệch này sẽ giúp gã tăng thêm điểm. Nếu lúc đó cả hai đánh xêm xêm nhau, ắt hẳn mọi người sẽ kháo nhau rằng: “Trang bị của Lý Duệ cần tốt hơn xíu…” Nghe như thể trình độ của gã cao hơn đúng không?

Lý Duệ nhận thẻ mà lòng đầy ảo tưởng. Trần Dạ Huy phát hết thẻ, bèn đứng dậy nói với mọi người: “Được rồi, mấy cậu kiếm chỗ ngồi, làm quen với nhân vật của mình trước đi. Chờ anh hẹn đấu với Hưng Hân sẽ thông báo cho mọi người biết.”

Tất cả gật đầu, tự tìm chỗ ngồi trong văn phòng quản lý chuyện trong game của câu lạc bộ. Tiếp đó Trần Dạ Huy cũng lên game, hắn nhất định phải đấu với Hưng Hân một trận, nhưng hắn không muốn dùng thân phận Gia Vương Triều. Hiện tại ai cũng biết, bất kể người nào ra mặt, chỉ cần chiến thắng là có thể giáng một cái tát nặng nề vào mặt chiến đội Hưng Hân. Đến lúc đó sẽ có đứa xỉa xói ngay rằng “Một tên ất ơ còn đánh không lại, bày đặt khiêu chiên Gia Thế”. Nếu nhân vật này xuất thân từ Gia Vương Triều thì càng khiến vụ việc rùm beng hơn, nhưng Trần Dạ Huy lại sợ hãi.

Diệp Thu không có mặt trong danh sách thành viên, nhưng ai biết được hắn có tham gia trận đấu online này không? Tên kia mà lên thật, những đứa nhóc từ trại huấn luyện tuổi gì mà đòi so? Chỉ mong thằng cha này có đạo đức chút, đừng tự mình lên quẩy hết cả phần đấu đơn và tổ đội. Xét đến khả năng này, Trần Dạ Huy vẫn đặt hy vọng vào trận đoàn đội hơn. Diệp Thu trâu bò mấy cũng không thể hai tay chơi năm máy được. Đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ bị người khác kéo chân. Đấu đoàn đội mà, một người dù mạnh mấy cũng phải cần tập thể phối hợp. Đừng tưởng Luân Hồi giành chiến thắng chỉ vì sự mạnh mẽ của mình Chu Trạch Khải, cứ thử cho thằng đó dẫn bốn em thường dân xem, bảo đảm bị đập cho sấp mặt.

Thế nhưng có Diệp Thu bảo kê, Trần Dạ Huy không dám chắc chắn điều gì. Hắn quyết định giấu diếm thân phận Gia Vương Triều, âm thầm tìm cách xin đấu một trận. Thắng thì phải rêu rao, thua thì khó quá bỏ qua, im ỉm chờ tin này chìm luôn!

Trần Dạ Huy quyết định xong bèn vào game, liên hệ với bên Hưng Hân. Chuyện chạy qua tiệm net Hưng Hân hẹn thi đấu gần như không còn nữa. Các cao thủ trong vùng, hoặc là bị Hưng Hân tiêu diệt, hoặc là cảm thấy trình mình chưa tới nên không ra mặt rước nhục. Đa số mọi người đều chọn hẹn qua mạng, liên lạc với Trục Yên Hà của Hưng Hân để đặt chỗ.

Trần Dạ Huy dùng clone giấu diếm thân phận Gia Vương Triều, thử thêm bạn Trục Yên Hà với lý do “khiêu chiến” thẳng thừng.

Mà Trần Dạ Huy cũng hên. Mấy buổi sáng hôm trước, Trần Quả nhận được tin tới tấp nên phớt lờ rất nhiều tin nhắn. Lại thêm bọn anh hùng bàn phím, Hưng Hân quả thật bơi trong mớ tin.

Nhưng dần dà số cao thủ thất bại ngày càng nhiều, mọi người ngẫm kỹ thực lực của mình, người khiên chiến cũng theo đó giảm dần. Bây giờ gặp Trần Dạ Huy khiêu chiến, Trần Quả chấp nhận ngay và luôn.

“Đấu đơn hay đấu đoàn đội?” Trần Quả thêm bạn rồi trả lời hắn.

“Chơi theo chuẩn giải đấu đi!” Trần Dạ Huy nói.

Trần Quả cười. Mấy ngày vừa qua, không biết bao nhiêu người đã chọn thi đấu theo chuẩn chuyên nghiệp, nhưng đa số đều chống đến hết trận tổ đội rồi lặn mất tăm. Ăn hành hai trận thê thảm đến mức bọn họ mất hết can đảm đấu thêm trận đoàn đội.

Bởi thế hiếm có ai hoàn thành toàn bộ trận đấu theo chuẩn chuyên nghiệp lắm. Giờ lại chợt xuất hiện một người muốn đấu như vậy, chẳng biết hắn ta có thể kéo dài bao lâu?

“Lúc nào?” Trần Quả hỏi đối phương.

“Buổi tối.” Trần Dạ Huy đáp. Tuy người của họ đã tập hợp đông đủ, nhưng hắn còn muốn để cả bọn làm quen với nhân vật của mình. Hơn nữa người ta chưa chắc đồng ý đấu ngay bây giờ. Những trận khiêu chiến trước đó của Hưng Hân đều tiến hành vào những khoảng thời gian gần nhau trong cùng một phòng trên đấu trường.

Người chơi để ý sẽ chạy đến căn phòng đó vây xem mỗi ngày. Đây rõ ràng là cách PR của chiến đội Hưng Hân. Trần Dạ Huy chỉ muốn hẹn trong âm thầm, nhưng người ta không chịu phối hợp! Thôi đành bỏ phắt trò ấu trĩ này, cứ đấu như bình thường vậy.

“Được rồi.” Trần Quả không sao cả, đồng ý và báo cho Trần Dạ Huy số phòng ngay. Đó là căn phòng Hưng Hân luôn dùng trong khoảng thời gian qua, nhiều ngày rồi vẫn chưa bị chiếm mất.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện