Chương 1344: Đó đã là quá khứ
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Lượt thứ 30 vòng bảng, Hưng Hân thủ sân nhà. Đối thủ của họ là chiến đội Lâm Hải, trước mắt đang bét bảng tổng sắp. Gần như nắm chắc một vé K.O, sĩ khí Lâm Hải suy sụp vô cùng. Các tuyển thủ Lâm Hải đều lo lắng cho tương lai, fan tháp tùng chiến đội đến sân khách thi đấu cũng chẳng còn mấy mống.
Diệp Tu tiếp tục lên solo trận đầu, hốt gọn 1 điểm. Kế đến là La Tập, thành công giành về trận thắng đầu tiên cho đời đánh giải chuyên nghiệp của mình. Cả nhà thi đấu vui như trẩy hội, ra sức hoan nghênh chúc mừng cậu.
Kế tiếp là Ngụy Sâm.
Cả nhà thi đấu lần nữa sôi trào vì đã lâu không gặp vị lão tướng rất gần dân này. Lần cuối hắn đánh là khi nào ấy nhỉ? Chẳng ai nhớ nổi. Nhưng hôm nay, hắn bất ngờ khoác giáp bào, thúc ngựa ra trận.
Hắn nghênh ngang ngẩng đầu, vẫy tay với fan trên khán đài. Khán giả sân nhà hồi đáp hắn một cách nhiệt liệt.
Thế rồi, kết quả lại ngoài ý muốn.
Trận solo thứ ba, Ngụy Sâm thua.
Tuy Lâm Hải đã không còn hi vọng gì, nhưng tuyển thủ vẫn phải đánh vì tương lai chính mình. Họ cần thu hút chú ý từ các đội khác nên vẫn rất dốc sức khi đánh. Ngụy Sâm gặp đúng một người như thế ngay trận quay về từ sau quãng thời gian ngồi dưới rất lâu. Sẩy tay một phát, thua luôn.
Chiến trường và sa trường là hai chuyện khác nhau. Những cuộc train và so đấu với đồng đội mỗi ngày không thể thay thế kinh nghiệm thực chiến mỗi tuần một trận ở trình chuyên nghiệp.
"Lão Ngụy, còn xài được không đó ba?" Khi Ngụy Sâm xuống sân, tiếng la hét vang khắp nhà thi đấu Tiêu Sơn.
Đó không phải gây hấn, đó chỉ là đùa giỡn giữa fan và Ngụy Sâm nhờ vào mối quan hệ thân thiết. Tuy cách đùa của họ có phần đau điếng cho Ngụy Sâm, nhưng Ngụy Sâm là ai? No limit như hắn, dư sức đỡ mấy câu troll kiểu này.
"Tụi bây biết cái gì? Đây gọi là chiến thuật." Ngụy Sâm mắng. Tiếng hắn sao so được với vô số người cùng nhau hò hét, nên đáng thương thay, hắn mắng thì mắng chứ đách ai nghe. Giữa những ầm ĩ trêu chọc, Ngụy Sâm nhăn nhó quay về ghế ngồi.
"Hết xài được rồi, lão Ngụy à!" Ngờ đâu đồng đội hắn, Phương Duệ, cũng hùa theo khán giả.
"Mày biết cái gì? Đây gọi là chiến thuật." Yeah, có đứa nghe mình mắng.
"Chiến thuật gì thế? Chỉ giáo với." Phương Duệ hỏi.
"Đừng phá ổng." Diệp Tu bỗng chen ngang, "Lão Ngụy đánh thua buồn lắm, chọc nữa ổng khóc giờ."
"Má mày!" Ngụy Sâm chửi Diệp Tu.
"Sao rồi?" Diệp Tu ngồi vào gần hắn, giọng điệu bỗng đàng hoàng hẳn.
"Mày còn xài được, chẳng lẽ tao không?" Ngụy Sâm liếc xéo.
"Tui thắng liên tiếp 29 lượt." Diệp Tu nói.
"Chờ tao bá cho mày coi." Ngụy Sâm nói.
"Dĩ nhiên quá. Vời ông về là để ông bá." Diệp Tu nói.
"Không thể không nói, mày vời đúng người." Ngụy Sâm nói.
"Cố lên."
"Tao sẽ tìm được cảm giác sớm thôi."
Hai câu sau cùng, không còn là ngữ điệu troll nhau nữa.
"Giờ tới tụi tui!" Phương Duệ từ ngày xuống slot cuối lôi đài thì luôn nói năng hùng hồn như một đại tướng. Quả thật, đội hình Đường Nhu, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ không phải Lâm Hải có thể đỡ nổi. Chỉ cần hai tướng đầu đã càn quét Lâm Hải như lũ tràn về thôn. Hai phần đấu cá nhân, Lâm Hải thậm chí thua khi chưa kịp gặp lại Hải Vô Lượng, át chủ bài ngày cũ của mình.
Thời gian nghỉ giữa trận, bên Hưng Hân tích cực chuẩn bị cho phần đoàn đội sắp tới. Còn bên Lâm Hải, ai nấy ôm tâm sự riêng ngồi tại chỗ, chẳng buồn trao đổi thêm gì.
Đó là tình trạng một chiến đội đã tan rã hoàn toàn. Mùa giải trước, thành tích họ đâu đến nỗi thế này. Chỉ một mùa giải, họ đã trượt dốc không phanh. Triệu Dương giải nghệ, Hải Vô Lượng bán đi, vốn Lâm Hải mong chờ quãng đường phía trước nhẹ nhàng hơn, nhưng rồi sự thật lại quá khác biệt.
Gánh nặng họ để xuống không chỉ là kinh tế và tài chính. Trong bao gánh đó, còn chứa cả linh hồn và tín ngưỡng bao lâu nay của cả chiến đội.
Đối với Lâm Hải, Hải Vô Lượng đâu chỉ là món vũ khí mạnh bởi những con số? Hắn là niềm tin, là chỗ dựa tinh thần của họ. Sự giải nghệ của Triệu Dương đã là một đả kích không nhỏ, và rồi Hải Vô Lượng cũng bị bán đi, hai hit liên kích trí mạng giáng xuống, cả chiến đội đánh mất toàn bộ dũng khí và lòng tin để đi tiếp, để chiến đấu tiếp.
Người ta nói, phải phá đi mới có thể dựng lại cái mới. Nhưng Lâm Hải lỡ mạnh tay quá, phá sạch từ gốc đến ngọn. Chiến đội này, có lẽ ở vào giây phút Hải Vô Lượng đổi tag, đã tan tác rồi.
Cùng thời điểm, trận đấu được quan tâm nhất và được chọn phát sóng trực tiếp trên tivi đang tiến vào phút gay cấn nhất lôi đài.
Lam Vũ vs Bách Hoa.
Hoàng Thiếu Thiên vs Vu Phong.
Đồng đội ngày cũ, nay là át chủ bài hai đội khác nhau.
Giờ phút này họ rút kiếm đối mặt, trong một trận đấu quyết định thắng thua lôi đài sẽ về tay ai.
Dạ Vũ Thanh Phiền còn 96% HP, Lạc Hoa Lang Tạ 100% HP. Cách biệt khá nhỏ, có thể xem là ngang máu khi vào trận.
"Trận đấu bắt đầu!" Trong tiếng tuyên bố của bình luận viên Phan Lâm, nhân vật đôi bên tải xong bản đồ. Bất ngờ thay, kênh chat chung lại không bị những hàng chữ chi chít phủ đầy. Mọi người thấy vậy đều kinh hãi.
Vừa vào game, tổ ghi hình cũng zoom sẵn camera vào kênh chat, ấy vậy mà không thấy xuất chiêu rác rưởi ầm ầm như mọi khi!
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Phan Lâm hoảng hốt gào lên, "Trận này có Hoàng Thiếu Thiên đánh đấy! Mới vào game chưa va chạm, sao lại không có chat? Ôi, qua 7s rồi thưa các bạn! Một dòng chat cũng không có! Chuyện gì đã xảy ra? Không phải có chuyện rồi chứ? Trong phòng thi đấu xảy ra chuyện? Lẽ nào Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên ngất xỉu? Ai đó làm ơn đi xem thử với!"
"Tôi thấy..." Lý Nghệ Bác ngồi bên cạnh mở miệng, "Hoàng Thiếu Thiên không giống mọi ngày, mà anh thì hơi bị giống Hoàng Thiếu Thiên đó."
"..." Phan Lâm câm nín. May sao, hắn không cần phải lo lắng nữa, bởi Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng đã chịu lên tiếng trên kênh chung.
"Lại gặp nhau trong trận rồi nhỉ? Ừ thì cũng bao lâu rồi, quen cảm giác này rồi nhỉ? Đến đây nào, đánh một trận cho ác vào, xem trọng kiếm cậu mạnh hay kiếm quang tôi nhanh!"
Khoảnh khắc dòng chat nhảy ra, Dạ Vũ Thanh Phiền cũng sải bước lao đi. Kiếm quang Băng Vũ tỏa ánh sáng lam nhạt cầm nghiêng bên người, để lại bóng ảnh như nước, như những dấu mưa kết băng nhỏ giọt.
Chat chỉ có một tràng, xét theo trạng thái bình thường của Hoàng Thiếu Thiên thì là quá ít. Sự khác lạ ấy có phải nói lên rằng, hắn vẫn chưa quen với việc đồng đội ngày trước đã trở thành địch thủ, dẫu Vu Phong đã rời chiến đội Lam Vũ một năm rưỡi rồi?
"Xin lỗi, không thể đi tiếp với mọi người được nữa..."
Mỗi một lần gặp lại Vu Phong, trong đầu Hoàng Thiếu Thiên chỉ vang vọng câu nói này, câu mà Vu Phong dùng để từ biệt khi rời Lam Vũ ra đi.
"Tôi muốn thử một lần. Tôi muốn dùng trọng kiếm trong tay mình, xem bản thân có thể đi được đến đâu." Vu Phong từng nói.
Có thể đi được đến đâu?
Hai mùa giải qua, mọi người đều đã chứng kiến. Chiến đội Bách Hoa, dưới sự dẫn dắt của Vu Phong, đang tái tạo cặp đôi cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược ngày xưa. Đệ nhất cuồng kiếm Liên minh bỏ xuống tag Lam Vũ, mang lên tag Bách Hoa, vẫn là đệ nhất cuồng kiếm. Song, mùa giải ngây ngô nhất của hắn, đơn thuần nhất của hắn, đã vĩnh viễn tặng cho Lam Vũ.
Đó là mùa hè đẹp nhất của chiến đội Lam Vũ.
Mùa giải thứ sáu, chiến đội Lam Vũ đánh bại Vi Thảo trong trận chung kết, giành về cúp quán quân cùng năm.
Vu Phong khi ấy vẫn chỉ là một tân binh trong đội. Hắn không như Lư Hãn Văn sau này, mới tân binh đã đảm nhiệm trọng trách tay đấm chính. Hắn của năm đó, slot đánh vẫn nằm giữa chủ lực và dự bị. Hắn là một tuyển thủ thay phiên.
Nhưng quán quân của Lam Vũ có công lao của hắn. Mọi người đều đánh giá cao tài năng của hắn, chờ đợi hắn trưởng thành.
Quả nhiên, hắn nhanh chóng trở thành một vị dũng tướng không thể thiếu trong đội hình Lam Vũ. Hắn sẽ chắn phía trước đồng đội, sẽ là người vì chiến đội mà mãi mãi lao lên đầu tiên.
Chỉ tiếc rằng, cảnh tượng đó chỉ diễn ra đúng hai mùa giải. Mùa giải thứ chín, Vu Phong chủ động đề nghị chuyển nhượng, muốn rời khỏi Lam Vũ. Nguyên nhân, như chính hắn đã nói, muốn đi khai phá một kỷ nguyên chỉ thuộc về mình.
"Nếu vậy, cậu xem Lam Vũ là cái gì?"
Câu hỏi này, chỉ Hoàng Thiếu Thiên mới không ngần ngại, gay gắt hỏi thẳng ra miệng.
"Cám ơn mọi người đã giúp đỡ tôi bao lâu qua..." Vu Phong không trực tiếp trả lời. Cứ thế, hắn ra đi. Hoàng Thiếu Thiên muốn chạy theo hỏi cho bằng được, nhưng rồi bị Dụ Văn Châu kéo lại.
Vị thế một con át chủ bài chân chính. Một chiến đội thực sự thuộc về mình.
Hai thứ này, có lẽ nhiều người cảm thấy rất vô nghĩa, nhưng một số người khác sẽ nâng niu như báu vật. Lam Vũ lại không thể cho Vu Phong được. Dù bọn họ đã từng có một mùa hè tuyệt đẹp bên nhau, dù Vu Phong từng làm tướng tiên phong, cùng Lam Vũ chinh chiến suốt hai mùa giải, nhưng đó không phải thứ Vu Phong khát vọng nhất.
Hắn muốn dùng trọng kiếm trong tay, khai phá một thời đại chỉ thuộc về riêng mình!
Lúc Hoàng Thiếu Thiên hỏi hắn "cậu xem Lam Vũ là cái gì", hắn cũng không hề hối hận, không hề hổ thẹn. Là cái gì ư? Mỗi một lần gặp chiến đội Lam Vũ, mỗi một lần gặp tuyển thủ Lam Vũ, hắn đều nghĩ đến câu hỏi ấy.
Lúc xưa hắn không biết nên không trả lời. Nhưng hôm nay, hắn đã tìm thấy đáp án.
Là quá khứ.
Lam Vũ, với hắn đã là quá khứ.
Ở nơi đó, hắn từng có vui cười, từng có mồ hôi, từng có những phút giây xúc động. Song, đó đều đã là quá khứ. Hôm nay, trên người hắn mặc chiến bào Bách Hoa, hắn là đội trưởng chiến đội này. Quá khứ đã vẫy tay từ biệt, hắn giờ đây đang vung kiếm, tự mình giành lấy những gì muốn có.
Không ai được phép cản đường, kể cả Hoàng Thiếu Thiên, cái tên lắm lời nhưng không ai thực sự ghét nổi này!
Nếu cản đường ta, dẫu là Kiếm Thánh, cũng phải bại vong.
Lạc Hoa Lang Tạ xông lên!
Không vòng vèo, không dừng bước, hai nhân vật lao vào nhau giữa bản đồ. Kiếm chạm kiếm, chẳng mảy may chần chừ.
Aaaaaaa!!!
Lạc Hoa Lang Tạ như đang gầm thét. Xét sức mạnh, cuồng kiếm dĩ nhiên trên cơ kiếm khách, chưa kể hắn vừa vào game đã bật Cuồng Bạo. Lạc Hoa Lang Tạ hai mắt đỏ sẫm, toàn thân huyết khí sục sôi. Trọng kiếm Táng Hoa màu bạc, khí thế như muốn tuyệt táng cả thế giới, chém thẳng xuống Dạ Vũ Thanh Phiền.
29!