Chương 1388: Mạnh ai nấy chuẩn bị
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Trận đầu tiên của vòng chung kết vừa xong, vô số bình luận khen ngợi phong độ của đương kim vô địch Luân Hồi. Bách Hoa không có quá nhiều sai sót để phê bình, nhưng điều đó chỉ càng thể hiện sự mạnh mẽ của kẻ chiến thắng.
Đảo mắt đã là hôm sau, trận đầu chưa thấm hết, trận thứ hai đã tiếp bước. Trên sân nhà, chiến đội Ba Lẻ Một nghênh đón chiến đội Bá Đồ. Ở vòng bảng Bá Đồ cố ý giữ sức, đến vòng chung kết có sẽ bùng nổ?
Đây là trận đấu Hưng Hân khá quan tâm. Theo lộ trình thi đấu, nếu Hưng Hân thắng được Lam Vũ để tiến vào bán kết, đối thủ kế tiếp của họ sẽ là người thắng đêm nay. Nếu mọi việc thuận lợi, Hưng Hân chắc chắn sẽ gặp một trong hai đội này.
Thế mà đến tối, Hưng Hân vẫn chẳng hề xem thi đấu, thậm chí cũng không xem replay trận trước. Vì ngày kế tiếp sẽ tới lượt Hưng Hân đánh, nên kế hoạch train hôm nay chỉ là ổn định trạng thái và hoạt động tự do cho buổi chiều. Mỗi người sẽ dùng cách của riêng mình để giảm áp lực trước cuộc chiến sinh tử.
Trong phòng họp, Trần Quả lại mở màn hình định xem trực tiếp. Ngoài cô, khán giả cũng chỉ có hai người là Ngũ Thần và Quan Dung Phi.
Sau nghi thức mở màn, hai đội xuống sân chờ trận đấu chính thức bắt đầu, mà Trần Quả thì thả hồn lơ đãng.
Mọi người đang làm gì ấy nhỉ?
Trần Quả rất muốn biết. Ăn tối xong, mọi người tản đi cả. Không ai nói rằng muốn đi đâu, Trần Quả tuy hiếu kỳ nhưng không dám quấy rầy.
"Đánh chưa?" Đúng lúc này, giọng Diệp Tu bỗng vang lên.
"Hở?" Quay đầu nhìn, Trần Quả thấy hắn từ cửa đi vào.
"Chú mày muốn xem?" Cô ngạc nhiên.
"Ừ, rảnh quá không có gì làm, coi thôi." Diệp Tu nói, tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Trần Quả nhìn nhìn Diệp Tu. Cũng đúng! Tên này còn cần tìm cách giảm bớt áp lực trước khi vào trận à? Đối với hắn, thi đấu chẳng phải chuyện thường ngày như ăn cơm uống nước sao? Mọi khi thế nào thì bây giờ thế ấy thôi, có gì mới?
"Sắp đánh rồi." Trần Quả nói.
"Biết giữ sức luôn chứ! Để tui coi mấy ổng đánh ra sao." Diệp Tu lẩm bẩm.
"Ờm..." Trần Quả đáp một tiếng. Cô dĩ nhiên biết "mấy ổng" mà Diệp Tu nói là ai.
Trận đấu bắt đầu.
Tướng thứ nhất bên Bá Đồ là Lâm Kính Ngôn, bên Ba Lẻ Một là Lý Diệc Huy. Hai người chơi cùng hệ Vật Lộn, Lý Diệc Huy thắng hiểm với lượng máu còn lại không nhiều. Bá Đồ phái tướng thứ hai là tân binh Tống Kỳ Anh, hốt gọn cả Lý Diệc Huy lẫn tướng kế của Ba Lẻ Một là Cao Kiệt.
"Thằng nhóc này có tương lai lắm." Diệp Tu bình luận về Tống Kỳ Anh.
Tuy thua Đường Nhu trong cuộc bình bầu Tân binh Tốt nhất, nhưng Tống Kỳ Anh sống ở một chiến đội như Bá Đồ, cơ hội ra trận cho một tân binh không nhiều như Đường Nhu. Nếu không phải mùa giải này ba vị lão tướng Bá Đồ đánh thay phiên, slot ra trận của Tống Kỳ Anh e rằng sẽ còn ít hơn.
Nếu Tống Kỳ Anh có slot nhiều như Đường Nhu, hoặc được Bá Đồ dùng như cách Lam Vũ dùng Lư Hãn Văn mùa trước, khả năng để cậu ta đe dọa Đường Nhu trong giải Tân binh Tốt nhất là rất lớn. Với tính cách quá giống Trương Tân Kiệt, cậu ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khi vào trận lại cho người ta cảm giác đáng tin cậy.
Đánh bại Cao Kiệt xong, Tống Kỳ Anh bị tướng thứ ba của Ba Lẻ Một là Tiền Văn Cử tiễn chân. Kế tiếp, Bá Đồ để Trương Giai Lạc lên giết Tiền Văn Cử. Ba Lẻ Một cho Dương Thông vào đối phó, để rồi cũng gục ngã dưới ánh sáng Bách Hoa rực rỡ sắc màu của Trương Giai Lạc.
"Tên này hôm nay trạng thái tốt quá!" Diệp Tu nói. Lượng HP của Tiền Văn Cử sau trận với Tống Kỳ Anh còn khá nhiều, Trương Giai Lạc đốt sạch lại còn giết luôn Dương Thông full máu, có thể tính là một chấp hai.
Sau đó, tướng thủ lôi đài Bạch Thứ báo danh. Bá Đồ còn đến ba tướng, ưu thế rõ rệt, Trương Giai Lạc đánh thoải mái hơn nên không nhất thiết phải một chấp ba. Hắn hoàn thành trọng trách rất tốt trước khi giao lại Bạch Thứ cho người kế tiếp. Tướng thứ tư Bá Đồ, bất ngờ chính là đội trưởng Hàn Văn Thanh. Và vì thế cuối cùng, Triều Tịch ngã xuống dưới nắm đấm thép của Đại Mạc Cô Yên.
"Ai nấy đều rất có tinh thần nhỉ?" Thấy Bá Đồ dẫn trước 5 - 3 cho phần lôi đài, Diệp Tu nói.
Đến phần đoàn đội, Bá Đồ rốt cuộc đã để lộ nhịp đánh khác hẳn vòng bảng. Dù những lượt cuối đã đình chỉ thay phiên, nhưng việc các lão tướng tề tụ trong trận chẳng qua cũng để tìm cảm giác cho vòng chung kết. Bởi ba người không bao giờ cùng đánh đoàn đội trong vòng bảng, câu lạc bộ Bá Đồ lo lắng khi vào vòng chung kết, họ sẽ khó khăn phối hợp. Sự thật chứng minh, với những lão tướng như họ, nỗi quan ngại của Bá Đồ là không cần thiết.
Với những kẻ kinh nghiệm đầy mình này, thi đấu cũng như đi xe đạp vậy, bất kể bao lâu không động tới, chỉ cần động tới sẽ lập tức chạy ro ro. Ba phần tư mùa giải các lão tướng Bá Đồ không đánh chung, nhưng khi điều tiết trạng thái xong, họ rất nhanh tìm thấy cảm giác, ăn ý với nhau chẳng cần rèn luyện.
Họ đã kìm nén đấu chí, tiết kiệm sức lực, tạm gác tất cả mọi thứ đến vòng chung kết mới bùng nổ.
Mà hiện tại, vòng chung kết đến rồi.
Nhẫn nhịn cả một vòng bảng, nghe vô số lời bóng gió rằng mấy thằng già hết còn xài được, nay Bá Đồ tiến vào vòng chung kết với toàn bộ năng lượng. Bằng thái độ mạnh mẽ, họ cho những kẻ chọc ngoáy kia một cú vả đau điếng.
Dĩ nhiên, đó cũng không hề là mục đích chiến đấu của Bá Đồ. Tiến trình thi đấu này, Bá Đồ vốn đã định sẵn ngay từ đầu mùa giải.
Trận đoàn đội kết thúc với tỉ số mang tính áp đảo: 6 - 2.
Chiến thuật mới trui rèn nửa vòng bảng của Ba Lẻ Một đã qua giai đoạn mới lạ, giờ gặp phải chiến đội chinh chiến phong sương nhất Liên minh, họ bị đánh cho không còn manh giáp.
Tỉ số chung cuộc 11 - 5 quá cách biệt, mà đây còn là sân nhà Ba Lẻ Một...
Bách Hoa và Ba Lẻ Một, hai chiến đội vất vả muôn vàn mới tiến vào vòng chung kết, nhưng ngay lượt đấu đầu tiên đã thất thủ thành trì.
Có người vui cười, có kẻ gục khóc. Đó chính là kết quả cuối cùng của thể thao.
"Bá Đồ khả năng sẽ thắng." Diệp Tu nói. Ưu thế dẫn trước 11 - 5 quá lớn, Ba Lẻ Một muốn lật mình ở sân nhà Bá Đồ? Không quá nhiều người đặt kèo vào họ.
"Ok, về nghỉ đi!" Diệp Tu đứng dậy tuyên bố. Cách nói của hắn rất giống một vị tướng sắp ra chiến trường. Có lẽ trong mắt hắn, giấc ngủ đêm nay là một phân đoạn quan trọng cho trận chiến ngày mai.
Mọi người lần lượt rời phòng họp, bỗng phát hiện phòng huấn luyện có ánh đèn. Diệp Tu thuận tay đẩy cửa, thấy Mạc Phàm đang ngồi bên trong.
"Đang làm gì vậy?" Diệp Tu hỏi.
"Replay." Mạc Phàm gần đây hết bán bơ cho người khác rồi, được hỏi cũng biết trả lời.
"Ồ?" Diệp Tu bước tới xem. Trần Quả cũng chui vào xem cùng, thế là hai người nhìn thấy...
"Toàn replay Lam Vũ?" Diệp Tu phát hiện Mạc Phàm đang xem replay thi đấu lôi đài của tuyển thủ Lam Vũ. Các tư liệu này Hưng Hân có sẵn và cũng từng xử lý qua, trích xuất thông tin cần thiết để tổng kết thành tài liệu nghiên cứu Lam Vũ. Những thứ Mạc Phàm đang xem, là các trận đấu đơn của Lam Vũ ở vòng bảng.
Ngày mai, Mạc Phàm sẽ lên đánh lôi đài. Diệp Tu không có thói quen giấu đội hình thi đấu đến sát giờ. Hắn thường công bố trước một ngày, và đội hình đánh với Lam Vũ cũng đã thông báo trưa nay. Mạc Phàm sẽ là tướng lôi đài thứ hai. Hiện đã là đêm trước trận chiến, mọi người đều nghỉ ngơi cho thoải mái tinh thần mà cậu vẫn ngồi đây nghiên cứu tài liệu Lam Vũ.
"Nghỉ sớm chút đi!" Trần Quả xúc động quá, khuyên rất chân thành.
Mạc Phàm không nói gì, chỉ gật đầu rồi lại cắm mặt vào màn hình. Mọi người đều biết giao tiếp với Mạc Phàm là chuyện rất khó, bèn im lặng rời khỏi phòng.
Dưới lầu, trận đấu đã kết thúc, đám đông bu xem lẽ ra cũng phải giải tán, nhưng lúc này tiệm net lại náo nhiệt một cách kỳ lạ. Trên cầu thang nhìn xuống, đám Diệp Tu nhìn thấy ba tuyển thủ nhà mình là Kiều Nhất Phàm, La Tập và An Văn Dật đang bị fan vây quanh.
"Có chuyện gì vậy?" Trần Quả vội chạy xuống hỏi quản lý net.
Thì ra ba cậu nhóc này lén chui vào đám đông cùng xem, cùng bàn luận về trận Bá Đồ vs Ba Lẻ Một, thế là bất cẩn bị bắt gặp lúc mọi người chuẩn bị giải tán. Người chơi ở tiệm net Hưng Hân là ai? Fan Hưng Hân đó! Họ lập tức xúm lại, tung hô chúc may mắn các kiểu.
"Này này!!" Trần Quả lao tới quầy tiếp tân, cầm mic la to, "Mau thả cho tuyển thủ bọn chị về ngủ!"
"Diệp Tu!!" Ai ngờ mọi người còn hét lớn hơn cả Trần Quả. Diệp Tu không đi cửa sau mà xuống cầu thang từ cửa trước, tiếng nói của Trần Quả thu hút ánh nhìn, mọi người liền phát hiện một thực thể đáng cúng bái hơn đang đứng sừng sững tại đó.
"Bình tĩnh!" Diệp Tu lập tức bay vào quầy tiếp tân, cướp mic từ tay Trần Quả.
"Mọi người bình tĩnh! Nếu muốn cổ vũ, hoan nghênh ngày mai đến nhà thi đấu!" Hắn cất tiếng.
"Cố lên! Cố lên!" Dân tình kích động. Thật ra họ đã kích động trong kiềm chế rồi, vì ai cũng biết ngày mai Hưng Hân sẽ thi đấu nên không dám quấy rầy quá mức. Nếu có ai dám chơi lầy, mọi người sẽ ra tay trừ hại giúp Hưng Hân luôn ấy chứ. Thế nên khi Diệp Tu nói đơn giản mấy câu, họ rất hiểu chuyện mà nén lòng phấn khích lại. Ba cậu tuyển thủ trẻ thoát vòng vây, cám ơn sự ủng hộ của mọi người rồi cùng Diệp Tu đi về.
Về tới gần nhà, họ nhác thấy hai bóng dáng quen thuộc ngồi xổm trên lề đường. Một tên phun khói phì phèo, một tên đang nghịch vật gì đó nhìn như dây xích xe đạp trong tay.
Đám Diệp Tu im lặng sáp tới thì nghe Ngụy Sâm đang kể chuyện xưa tích cũ của mình.
"Lão phu năm xưa chính là linh hồn của chiến đội Lam Vũ, một nhân vật không thể vắng bóng!" Ngụy Sâm ngẫm lại thời quá khứ lẫm liệt mà nói.