Chương 1438: Đánh dối chuyên nghiệp

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tống Hiểu rốt cuộc cũng thôi đánh du kích, nhưng khi y quyết định giao đấu chính diện thì Diệp Tu lại không hợp tác, chơi du kích ngược. Trận đấu vì thế mà tiếp tục tiết tấu buồn chán ban đầu.

"Diệp Tu không phải muốn đánh nhanh rút gọn à? Sao bây giờ tới anh ấy cù cưa rồi..." Phan Lâm nói.

"Kiểu cù cưa này cho anh ta quyền chủ động, thoải mái tinh thần. Nếu chơi chính diện với Tống Hiểu thì phải đọ phản ứng, đọ thao tác, Diệp Tu đã đánh mười mấy phút, hiện rất khó để duy trì thao tác cường độ cao và tỉ mỉ như Bão Chiêu Tán Nhân, hơn nữa cũng tiêu hao sức lực. Mục đích mài mòn sức lực Diệp Tu trên lôi đài của Lam Vũ quá rõ ràng, Diệp Tu dĩ nhiên không để họ như ý..." Lý Nghệ Bác nói.

"Nhưng đánh giữ sức thế này cũng không dễ thắng Tống Hiểu đâu..." Phan Lâm nói.

"Thì cũng đúng..." Lý Nghệ Bác quan sát vài lần tập kích của Diệp Tu, phát hiện hắn hành động không khác gì Tống Hiểu trước đó: Không tấn công vào quá sâu, ngửi vài hit thấy không ổn liền lùi về, tránh chống đỡ bằng thao tác. Điều này dẫn đến sát thương đôi bên gây ra đều rất thấp. Trước đó Tống Hiểu lằng nhằng trốn tìm, suốt 5 phút mỗi người chỉ mất 10% HP thì bây giờ, tuy đổi lại thành Diệp Tu chiếm chủ động, tốc độ rút máu cũng chẳng cao hơn là mấy.

"Tiếp tục như vậy cũng tiêu hao sức lực mà nhỉ?" Phan Lâm nói. Dù áp dụng đấu pháp ít áp lực, kéo dài quá lâu cũng khiến tuyển thủ mệt mỏi.

"Đúng thế... Và Tống Hiểu đã phát hiện ra điều đó." Lý Nghệ Bác nói.

Đầu tiên Tống Hiểu khá kinh ngạc việc Diệp Tu tránh giao đấu chính diện, nhưng y nhanh chóng ổn định lại khi nhìn thấy cách hắn đánh. Dường như Tống Hiểu không có ý định thay đổi thế trận này. Y chỉ tỉnh táo thủ thế, xử lý các đợt tấn công từ địch. Diệp Tu chạy, y thả chứ không sốt ruột truy đuổi. Tuy nhiên, y cũng không để Diệp Tu dễ thở mà liên tục giữ thế áp bức. Cường độ thi đấu cần duy trì, nếu Diệp Tu chui vào góc bản đồ ngồi nghỉ khỏe mà y vẫn để yên thì nói gì đến mài mòn sức lực nữa?

"Tống Hiểu đang lấy thủ làm công!" Phan Lâm nói.

Y phòng ngự vững chắc, không cho Diệp Tu được lợi lớn mỗi lần tập kích, buộc hắn phải làm đi làm lại nhiều lần, thế thì mục đích rút sức Diệp Tu vẫn sẽ đạt thành.

"Có điều, người chiếm chủ động vẫn là Diệp Tu. Tôi nghĩ anh ta phải có kế hoạch nào đó." Lý Nghệ Bác nói.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Cục diện này đã kéo dài tận 10 phút, nâng tổng thời lượng trận lôi đài thứ hai lên mười mấy phút. Cộng cả trận đầu với Dụ Văn Châu, Diệp Tu đã đánh liên tục gần 20 phút.

"Diệp Tu... Anh ấy đang tự lấy đá đập chân mình!" Phan Lâm thở dài. Hắn cảm thấy cách làm của Diệp Tu quá thất bại. Diệp Tu không lường trước rằng Tống Hiểu sẽ cứng đến vậy sao? Tống Hiểu nổi danh có cái đầu lạnh cơ mà! Từ trước đến nay, Tống Hiểu chưa bao giờ mắc sai lầm ở vòng chung kết. Muốn nhử cho y sẩy tay, nhử tận mười phút hơn, ngoài tốn sức chính mình thì chẳng làm được gì cả. Tập kích nhiều lần chỉ cấu được 20% HP Đào Lạc Sa Minh, trong khi dưới áp lực phòng ngự của Tống Hiểu, bản thân Quân Mạc Tiếu cũng mất 15% HP rồi.

Thực tế, kết quả trên khiến Tống Hiểu rất hài lòng. Y cảm thấy mình không những thực hiện thành công mục tiêu chiến lược, còn có thể thuận tay hốt luôn chiến thắng nếu cứ tiếp tục thế này.

17 phút...

Tống Hiểu nhìn thời lượng trận đấu. Một trận solo đánh đến từng ấy thời gian, và muốn kéo dài tiếp đến 20 phút cũng không vấn đề. 20 phút đấy! Thật quá khó tin. Trước hôm nay, Tống Hiểu chưa bao giờ tưởng tượng solo kiểu gì tận 20 phút. Với thời lượng này, cho dù không đánh kịch liệt, chỉ duy trì cường độ bình thường đã đủ mệt chết. Bản thân Tống Hiểu chỉ phòng thủ thôi mà còn mệt, Diệp Tu vẫn muốn tiếp tục tốn sức cơ à? Có lẽ, anh ta lỡ cưỡi lên lưng cọp rồi, vì anh ta không ngờ mình có thể duy trì phòng ngự không sơ hở suốt 10 phút qua.

Quý ngài then chốt đâu phải cái danh hão? Mọi sứ mệnh trọng yếu chiến đội đã giao phó, mình chưa bao giờ mắc sai lầm.

Đừng nói 20 phút, 25 phút hay 30 phút cũng thế, chỉ cần anh đánh nổi, tôi sẽ chơi kéo dài với anh đến cùng!

Tống Hiểu không mảy may lơi lỏng mà càng thêm tập trung tinh thần. Và thế là... y giật mình.

Ủa ủa... Sao phải tập trung tinh thần? Mình vẫn luôn tập trung cơ mà? Lý do gì phải càng thêm tập trung? Chẳng lẽ, mình mới mất tập trung sao?

"Ê, chú em còn chịu được bao lâu?" Đúng lúc này, kênh chat đột nhiên xuất hiện tin nhắn từ Diệp Tu.

"Bao lâu cũng chịu được!" Tống Hiểu lập tức trả lời.

"Thế à? Thế thì tiếc thật, anh hết chơi kéo dài nổi với chú rồi." Diệp Tu nói.

Tống Hiểu ngẩn người. Hả, là sao? Ý là muốn bỏ cuộc hả? Tính GG luôn?

"Lần cuối nè!"

Cùng lúc dòng chat nhảy lên, Quân Mạc Tiếu lao ra. Tống Hiểu phản ứng không chậm, Đào Lạc Sa Minh nhanh chóng lách mình đón địch.

Anh ta định yolo? Tống Hiểu nghĩ GG thì hơi quá, chắc Diệp Tu tỉnh ngộ rồi, biết không cù cưa nổi nữa nên quyết định bay ra khô máu. Tiếc nhỉ, đến tận bây giờ mới tỉnh ngộ, nhưng dù là vậy, tôi cũng không cho anh như ý đâu.

Từ lúc quyết định chơi chính diện với Diệp Tu, trong lòng Tống Hiểu đã sớm có tính toán. Y chưa bao giờ muốn đánh nhanh thắng nhanh cả. Kéo dài bao lâu hay bấy lâu là chiến lược toàn trận của y. Bất kể bằng cách du kích hay chính diện, y cũng sẽ cố gắng câu giờ. Lúc này Diệp Tu muốn chấm dứt mọi thứ, nhưng Tống Hiểu thì chưa. Y vẫn ngoan cường bất khuất mà phòng thủ, càng lâu càng tốt.

Đến đây nào!

Tống Hiểu lên tinh thần.

Một tia sáng lóe lên cực nhanh trong góc nhìn Đào Lạc Sa Minh. Một nhát kiếm!

Gấp thế á?

Tống Hiểu cả kinh. Nhát kiếm đến quá vội, y còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Lăn mình là thao tác bản năng, Đào Lạc Sa Minh lăn về phía sau một vòng, nhưng chưa đứng dậy thì cả người đã bay lên trời.

Wtf?

Thế tấn công nhanh ngoài sức tưởng tượng. Tống Hiểu vốn định lăn một vòng rồi thừa cơ phản kích, ai ngờ chưa lăn xong đã bị hất lên không trung.

"Diệp Tu đột nhiên bùng nổ! Chỉ hai hit đã phá vỡ tường phòng ngự của Tống Hiểu! Chuyện gì xảy ra thế kia?" Phan Lâm há hốc mồm, không thể tin nổi vào mắt mình.

11 phút. 11 phút ròng.

Trong suốt 11 phút đó, Diệp Tu đã phát động thế tấn công tương tự không biết bao nhiêu lần, nhưng đều bị Tống Hiểu đánh bật. Sau đó Diệp Tu sẽ rút chạy, lặp đi lặp lại, có vẻ như rất bó tay.

Thế nhưng lần này... Sao bụp một phát phá vỡ phòng thủ của Tống Hiểu luôn rồi?

"Anh xem nè." Lý Nghệ Bác bỗng lên tiếng. Trên màn hình xuất hiện một cửa sổ nhỏ, trong cửa sổ nhỏ không phải chiếu lại mà là một đồ thị đi từ cao xuống thấp, duy trì dưới thấp rất lâu và đột ngột vút lên cao lại.

"Đây là đồ thị apm của Diệp Tu 11 phút qua." Lý Nghệ Bác nói.

"Thấp quá vậy?" Phan Lâm vừa nhìn thì bị đoạn dài nhất trong đồ thị đập vào mắt, một chỗ trũng dài gần 7 phút. Đồ thị rơi rất mượt từ một độ cao nhất định, rơi mãi rơi mãi đến chỗ trũng thấp nhất.

40!

Một trận đấu chuyên nghiệp, lại xuất hiện con số apm 40! Nó còn kéo dài tận 7 phút, một điều khó thể tin nổi.

Với 40 apm, dù trình có cao đến mấy cũng không cách nào đánh chuyên. Một người có tốc độ tay như thế lẽ ra phải sml từ lâu, nhưng sự thật là con số 40 đã khoe ra trước mặt mọi người suốt 7 phút!

Trong 7 phút đó, đối thủ của người này đã đánh clgt?

Mọi người đều biết câu trả lời chứ, trong 7 phút đó Tống Hiểu phòng thủ nghiêm ngặt từ đầu đến đuôi. Y phòng thủ cái gì? Phòng thủ thế tấn công thực hiện bởi tốc độ tay 40 apm của Diệp Tu.

"Sao có thể?" Nhìn số liệu thực tế mà Phan Lâm không tin nổi vào mắt mình. Họ theo dõi cả trận đấu bằng góc nhìn Thượng đế, nhưng sao không phát hiện Diệp Tu đã đánh dối suốt quá trình? Dối đến tận mức này?

"Tống Hiểu dính một cú lừa quá to." Lý Nghệ Bác nói.

"4 phút đầu, có thể nói Diệp Tu dùng để tiêm thuốc tê cho anh ta. Lợi dụng 4 phút, Diệp Tu giảm cường độ tấn công dần dần, điều chỉnh nhịp đánh rất khẽ để Tống Hiểu không cảm giác được. Sau 4 phút, thế tấn công của Quân Mạc Tiếu đã giảm mạnh so với trước đó, nhưng Tống Hiểu thì vẫn phòng thủ bằng 100% sức lực... Anh ta cho rằng mình đang rút sức Diệp Tu, nhưng sự thật thì Diệp Tu đánh rất nhàn. Người mà Tống Hiểu đang mài mòn, kỳ thực là chính bản thân mình..." Lý Nghệ Bác nói.

"Vậy cũng được à?" Tuy Lý Nghệ Bác giải thích rất rõ, nhưng Phan Lâm vẫn chưa dám tin. Nghĩ lại, kẻ bị lừa đâu chỉ mình Tống Hiểu? Toàn bộ khán giả như họ không phải đều bị gây tê bởi 4 phút đầu đấy sao?

Đánh dối...

Từ khi nào hai chữ kia có thể xuất hiện ở giới chuyên nghiệp? Một trận solo chuyên nghiệp, thời lượng đánh dối đến tận 7 phút.

Phan Lâm câm nín thật rồi. Hắn nhìn vào màn hình, nơi Quân Mạc Tiếu đang vỗ bôm bốp cho Đào Lạc Sa Minh hết thấy mặt trời. Quả thật, Phan Lâm nhìn ra phản ứng của Tống Hiểu đã hơi chậm. Lúc đầu hắn còn cho rằng Tống Hiểu bị những dòng chat từ Diệp Tu làm phân tâm, rất nhanh sẽ ổn định lại thôi. Nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu, Tống Hiểu phản ứng chậm vì một là Diệp Tu đột ngột tăng tốc, Tống Hiểu đang dính thuốc tê nên không xử lý kịp, hai là Tống Hiểu chẳng hề đánh dối như Diệp Tu, y đã căng người phòng thủ suốt 11 phút, y mệt mỏi rồi...

"Có điều, chắc Diệp Tu cũng không thắng được đâu." Lý Nghệ Bác bỗng nói tiếp.

"Sao cơ?"

"Mana! Quân Mạc Tiếu không đủ mana." Lý Nghệ Bác nói, "Nhưng Diệp Tu đã đánh rất trọn vẹn. Anh ta không để Lam Vũ rút sức mình, còn gây nhiều sát thương nhất có thể cho Đào Lạc Sa Minh, và để lại cho tướng kế tiếp của Hưng Hân một Tống Hiểu mệt mỏi cực độ... Diệp Tu... Con người này thật sự quá đáng sợ."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện