Chương 576: Nghị viện chúc mông
Dịch: ketonazon
“Băng!”
Một tiếng xương giòn tan vang lên, chi dưới của Nanh Cốt Ma Tướng sau khi bị Phích Lịch lướt ngang qua không chịu nổi gánh nặng, đã tan nát. Thân thể không còn chống đỡ được, con Nanh Cốt Ma Tướng hung hãn, uy mãnh này sụp đổ xuống, thanh thế còn to hơn một tòa nhà sập.
“Hóa ra Lôi chủng của ngươi có thể rung động không gian…” Lĩnh Đội mắt sáng rực, lập tức mừng rỡ nói với Mạc Phàm. Vật thể giòn sợ nhất là rung động mạnh, Phích Lịch của Mạc Phàm căn bản không nhắm vào thân thể Nanh Cốt Ma Tướng, cơ bản là không thể tổn thương đến xương sườn cứng rắn của nó.
Khi Phích Lịch rơi xuống đất, nó làm không gian và mặt đất đồng thời rung động, lực lượng rung động truyền tới hai chân của Nanh Cốt Ma Tướng, cái đôi chân giòn đã bị đông lại này lập tức bị đứt đoạn!
Chân Nanh Cốt Ma Tướng đều đã nát, coi như nó mạnh mẽ thế nào thì cũng không tạo thành uy hiếp nữa, đồng thời lực lượng ăn mòn của băng sương ngày càng đáng sợ, dần đem cái thân thể sống động của con Nanh Cốt Ma Tướng này toàn bộ ngưng kết thành băng, không còn hoạt động được nữa.
Khi bông tuyết hoàn toàn bao trùm toàn thân ma tướng, chỉ cần một đòn nặng nữa là thân thể nó triệt để tan tành…
“Mạc Phàm, ngươi thật lợi hại.”Ánh mắt Chu Mẫn lấp lóe lên, lộ ra vẻ sùng bái của nữ sinh.
“Vị bạn học này, ngươi đúng là học sinh sao, rất ít có học viên nào thể dùng trí thông minh của mình để nghiền ép yêu ma mạnh mẽ thế này.”
Lĩnh đội không keo kiệt ngôn từ khen hết lời. Đánh bại một con Cốt Tướng, mọi người có thể nói là trở về trong vinh quang.
Trên tường thành có không ít pháp sư, cấp thấp pháp sư chiếm đa số, bọn họ lúc đang chống đỡ những vong linh khác hiển nhiên cũng sẽ chú ý đến chiến đấu của họ, vốn họ tưởng rằng đối mặt với phòng ngự siêu cấp của Nanh Cốt Ma Tướng nhất định phải tạm tránh mũi nhọn, ai ngờ nhanh như thế đã tìm được phương pháp giải quyết..
“Ghê gớm đây, ghê gớm đây, con Nanh Cốt Ma Tướng này thực lực đã tiếp cận Đại Cốt Tướng rồi, lại bị các ngươi một lần giết chết!” Mấy vị pháp sư ở tường thành tán dương.
“Đều là công lao của vị học viên vừa gia nhập này.” Lĩnh Đội cũng rất khiêm tốn, vỗ vai Mạc Phàm, Triệu Khôn Tam và Vương Bàn Tử mặt mày hớn hở, đối với Mạc Phàm khen không dứt miệng.
Triệu Khôn Tam đúng dạng tiểu nhân đắc chí, lập tức nói quái gở: “Một số ai đó, không có cái tác dụng gì lại đặc biệt thích khoe mẽ, còn tưởng rằng rất lợi hại, chỉ biết đứng bên cạnh phóng ra phép thuật không có tác dụng, để ta sơ cấp pháp sư đến thì kết quả đều như nhau.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Vương Bàn Tử lập tức phụ họa,” Ta đã sớm nói rồi mà, việc giết yêu ma này, không phải cấp bậc cao chút là sẽ tốt.”
Tương Lê bị hai người nói đến mặt lúc đen lúc trắng, hận không thể xé nát miệng họ.
Bất quá, hắn quả thực không đem đến tác dụng then chốt gì,hắn căn bản không thể phản bác một câu, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm Mạc Phạm.
Triệu Khôn Tam và Vương Bàn Tử là tiểu nhân đúng nghĩa, phải đem sự sỉ nhục này trả lại gấp mười lần. Tương Lê tức giận quá trực tiếp bỏ đi.
“Có phải là có chút nói quá không?” Mục Bạch hỏi.
“Ta không thấy thế, người như thế chúng ta không thể nhịn được.” Mạc Phàm cảm thấy Triệu Khôn Tam và Vương Bàn Tử làm rất đẹp đẽ.
“Đánh giết một con Cốt Tướng, học phần của ta xem ra tăng nhiều rồi, hi hi!” Chu Mẫn rất vui vẻ, xem ra tháng này nàng không những thu được tài nguyên vốn có, không chừng còn được nhiều hơn.
Mạc Phàm cũng cười cười, đang muốn nói chuyện giết thời gian, đột nhiên, từ góc thành có thể thấy dọc theo tường thành dài bị một tầng huyết quang bao phủ.
“Vù
~!!!!”
“Vù
~!!!!”
Đồng thời với việc huyết quang xuất hiện, tiếng chuông vang lên cực kỳ hùng hồn, vang vọng khắp ngoài thành, mọi người nghe xong đều cảm thấy phấn chấn lên!
“Đây là cái gì?” Mạc Phàm không hiểu hỏi.
“Có đồ vật khủng bố xuất hiện, đây là âm thanh cảnh báo.. “Lĩnh Đội lập tức nói.
“Cái gì là đồ vật khủng bố?” Mạc Phàm hỏi.
Tiếng chuông vang vọng thật lâu bên tai, tựa hộ có ma lực đặc thù, khiến cho tâm thần mọi người đề cao lên.
“Không biết… Ồ, là tín hiệu tập kết, là để toàn bộ pháp sư đang rảnh đến thành lâu phía bắc.” Lĩnh Đội giương mắt lên nhìn, phát hiện có mấy đạo ánh sáng màu trắng chói lọi lập lòe trên bầu trời.
Mạc Phàm cũng nhìn thấy những đạo ánh sáng này chói lọi trên trời như pháo hoa, hắn không có ở Cố Đô, dĩ nhiên không biết cái này là tín hiệu gì.
“Xem ra có việc phát sinh, cần pháp sư đến trợ giúp.” Mục Bạch nhìn tường thành phía Bắc nói.
“Chúng ta mau đi qua, vừa vặn hôm nay ta còn chưa phát huy được gì.” Tương Lê vừa thấy hình như có đại sự phát sinh, càng nóng lòng biểu hiện mình.
“Phát liền bốn cái tín hiệu, nói rõ là sự kiện khẩn cấp, bạn học nữ bị thường cũng đừng tới, những người khác đến đó đi khẳng định là không tìm được nhân thủ nơi khác mới phát ra một cái tín hiệu chói lọi như vậy, hy vọng pháp sư ở bên này bất kể ở thế lực nào thì cũng chạy đến viện trợ.” Lĩnh Đội nói.
“Mạc Phàm, nếu không thì nhanh chân chạy đến đó xem?” Chu Mẫn lập tức nói.
Loại tín hiệu này là một loại cầu viện gọi là Quãng Nghĩa, thường ngày đều là pháp sư tự nguyện đến trợ giúp. Nhưng nếu liên tiếp phát ra bốn cái tín hiệu, bình thường chỉ cần là người của học phủ, hiệp hội phép thuật, liên minh thợ săn, pháp sư đại thế gia đều phải đến tập hợp, nếu phát hiện ai cố ý từ chối, rời đi, sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi thế lực và tổ chức.
“Tín hiệu Quảng Nghĩa bình thường sẽ không dùng, xem ra quả thật có đại sự phát sinh.” Mục Bạch nói.
“Đi thôi, đến đó trước đi.”
“Ừm, cùng đến thành lâu phía Bắc đi.”
…
Chủ thành lâu phía bắc nằm ở tường thành phía bắc gần cửa thành, so với lầu góc tường thì lớn hơn nhiều, quả thực chính là một cái cứ điểm vững chắc ở trên tường thành!
Tín hiệu tập kết là từ nơi này phát ra, khi đám người Mạc Phàm chạy tới nơi, trên đường tới đã đông như mắc cửi, có điều khi họ quan sát huy chương pháp sư thì thấy sơ cấp pháp sư chiếm đa số.
Pháp sư trung cấp quá thiếu, phần lớn đều đang có nhiệm vụ trên người, như Chu Mẫn, Mục Bạch là học viên rèn luyện xem như là khá đặc thù.
“Xin mời pháp sư từ trung cấp trở lên tiến vào phía trên thành lâu, những người khác tạm thời ở nguyên tại chỗ chờ mệnh lệnh.”
Một giọng nói vang dội truyền xuống, vang vọng trong tai mọi người.
Ngay sau đó, những pháp sư trung cấp thưa thớt bắt đầu tiến lên trên thành lâu, phía trên là một cái đài quan sát, đài quan sát này trước sau đều trống trải cho nên có thể nhìn ra mảnh đất bị bóng tối bao trùm ngoài kia.
“Chỉ có nhiêu đây người sao?” Một giọng nói thâm trầm truyền ra.
Từ trên cầu thang dẫn đến nơi cao hơn, một nam tử tràn đầy râu ria khí thế bất phàm đi xuống, phía sau còn mang theo một tên thị vệ cung đình, một vị thống lĩnh.
“Xin chào nghị viện đại nhân!”
“Xin chào nghị viện!”
Một ít pháp sư trung cấp trong đám liền thăm hỏi đầy tôn kính.
Mạc Phàm nhìn một chút, chưa thấy mặt mà chỉ cần nhìn chòm râu phóng đãng kia là Mạc Phàm đã nhận ra vị nghị viên này là ai rồi, nhất thời mắt trừng lên.
Nghị viên Chúc Mông đang dùng ánh mắt quan sát vừa vặn chạm tới ánh mắt của Mạc Phàm đang trừng lên.
“Tại sao lại tên tiểu tử xui xẻo này!” Nghị viện Chúc Mông sửng sốt một hồi lâu.
“Ta gặp được ngươi cũng thấy rất tức giận.” Mạc Phàm nói.
“To gan!” Vị thống lĩnh kia thấy tên pháp sư trẻ tuổi này không có lễ nghi lập tức trừng mắt tức giận.
Chúc Mông khoát tay một cái, ngăn hắn lại, thời điểm ở Hàng châu bị tiểu tử gan to bằng trời này mắng không ít, thật không hy vọng tiểu tử này sẽ tôn kính mình, hắn cũng không nói nhiều với Mạc Phàm, hiển nhiên là có chính sự cần nói.
Bất quá, Lĩnh Đội, Chu Mẫn, Mục Bạch kể cả Tương Lê đều hơi kinh ngạc nhìn Mạc Phàm, không hiểu một tên pháp sư trung cấp như Mạc Phàm lại có thể quen biết đại nghị viên như Chúc Mông!