Chương 153: Nghiên cứu một chút
Hai cô gái đều vô ý thức há lớn miệng, dù là Liễu Hàn Yên cũng không nhìn thấy rõ Tần Xuyên làm như thế nào.
Tốc độ kiếm khí của Tần Xuyên quá nhanh, vừa rồi lại là một đòn trong khi tức giận, góc độ xảo trá, hai người căn bản không hề phát hiện ra kiếm khí xuất hiện thì luồng kiếm khí kia đã cắt đứt đầu Cắt Hầu.
- Anh làm như nào vậy?!
Liễu Hàn Yên không kìm được hỏi một câu.
Tần Xuyên vẻ mặt tiếc hận nói:
- Vừa rồi gã không cẩn thận, cầm đao ngược nên lỡ tay cắt nhầm đầu mình, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc vì chuyện này!
Liễu Hàn Yên hít một hơi sâu, cuối cùng không hỏi thêm nữa, hắn cho mình là kẻ ngu sao? Ai có thể tin những lời lừa gạt trẻ ba tuổi này?!
Chỉ có điều mỗi võ giả đều có bí mật riêng của mình, Tần Xuyên không nói, Liễu Hàn Yên cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ là một lần nữa cô lại có nhận định mới với thực lực của người chồng này, rốt cục… hắn có bao nhiêu bí mật ẩn giấu đây?
Ánh mắt Đường Vi nhìn Tần Xuyên vô cùng dịu dàng, bởi vì ngay thời khắc nổ tung, Tần Xuyên lựa chọn ôm chặt lấy cô, bảo vệ cô mà không phải là Liễu Hàn Yên.
Mặc dù nói Liễu Hàn Yên thực lực cao cường, không cần Tần Xuyên bảo vệ. Nhưng những thời khắc nguy hiểm như này, căn bản không có thời gian suy nghĩ, nhất định làm ra những lựa chọn xuất phát từ đáy lòng.
Nghĩ tới những điều này, những u oán và khúc mắc của cô với việc Tần Xuyên đã kết hôn đều biến mất.
Không có gì chân thật hơn so với lần trải nghiệm sống chết vừa rồi.
Chỉ là nghĩ tới cả nhà Lam Trung Hoa đều bị giết chết, lửa giận trong lòng Đường Vi xông thẳng lên đầu.
- Cha con họ Vương bang Tứ Hải, lúc đầu tôi không nên niệm tình cũ mà tha mạng cho chúng. Cả nhà chú Lam chết là do tôi đã quá nhân từ mà nương tay. Tôi muốn cha con họ Vương phải đền mạng!
Đường Vi nói xong, quay người đi tới xe.
Tần Xuyên lập tức đuổi theo:
- Tiểu Vi Vi, chị đi cũng được, nhưng phải có em đi cùng. Sát thủ lần trước chúng phái tới đã là võ giả Tiên Thiên sơ cấp, lần này vẫn dám ra tay ắt hẳn là có cao thủ mạnh hơn.
Đường Vi sững sờ, có chút ảo não:
- Nếu Huyết Hoàng công của tôi có thể đột phá thêm một tầng thì tốt rồi, tôi thực vô dụng!
Tần Xuyên giờ mới biết hóa ra môn công pháp đặc biệt mà Đường Vi tu luyện tên là Huyết Hoàng công, hắn chưa từng nghe nói tới trên đời có một môn công pháp như vậy. Công pháp này còn hiếm thấy hơn cả Thiên Huyễn Băng Ngưng của Liễu Hàn Yên, không biết cô học được từ nơi nào.
- Bang Tứ Hải đã phạm pháp luật, hơn nữa còn thuê sát thủ nước ngoài tiến vào địa phận Hoa Hạ, là loại hình thức bang đấu mà cục An toàn quốc gia chúng tôi kiêng kỵ nhất. Hai người không cần tự mình giải quyết chuyện này, tôi sẽ bảo Y Phi dẫn người đi vây quét bang Tứ Hải.
Lúc này Liễu Hàn Yên đi tới, nói.
Đường Vi nhíu mày:
- Liễu tướng quân, giang hồ có luật của giang hồ, coi như các cô muốn trừng phạt bang Tứ Hải thì chờ sau khi tôi báo thù rồi nói.
Liễu Hàn Yên cũng không hề nhường bước:
- Đây không phải là việc riêng của cô, là chuyện lớn có thể ảnh hưởng tới an toàn của dân chúng, quân đội không thể bỏ mặc không quản được.
Nói xong, Liễu Hàn Yên bắt đầu gọi điện thoại cho Y Phi.
Một lúc sau, Y Phi nhận điện thoại, nhưng nói chuyện lại là một người con trai.
- Em gái Đường, em đã nghỉ ở nhà rồi, còn nhúng tay vào chuyện của Hàn Thứ, không thích hợp đâu.
Hai mắt Liễu Hàn Yên trợn trừng, lộ ra vẻ lo lắng:
- Anh họ, Y Phi sao rồi?
Đầu dây bên kia chính là anh họ của Liễu Hàn Yên, Liễu Vân.
- À, không có gì, anh thấy cô ta dùng quyền thăm dò tín hiệu điện thoại của dân chúng bình thường, cho nên tạm thời giam giữ rồi. Chúng ta là quân đội, không phải là chó săn! Anh cần phải thẩm vấn một chút, xem cô ta có dùng công mưu tư ở việc gì khác hay không.
Liễu Hàn Yên không vui nói:
- Cô ấy tìm một người giúp em, thuận tiện để cứu người, không phải dùng việc công để mưu lợi riêng! Bang Tứ Hải thành phố Đông Hoa mời sát thủ nước ngoài, tình hình hiện giờ rất khẩn cấp!
- Em gái Đường, em chờ quên hiện giờ em không phải là tổng chỉ huy Hàn Thứ nữa, em đang bị cách chức tạm thời! Em không có tư cách và quyền lực để Hàn Thứ làm việc cho mình. Nếu bang Tứ Hải làm loạn, anh sẽ điều tra làm rõ rồi sẽ xử lý, không cần cô gái nhàn rỗi ở nhà như em quan tâm lo lắng!
À đúng rồi, anh nghe nói em cũng người nào đó của Tần gia, thôi cứ gọi đại là em rể đi, hai người đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, anh muốn chúc mừng hai người, tân hôn vui vẻ! Con gái dù sao cũng nên sớm lập gia đình, quân đội cuối cùng cũng không thích hợp với giới nữ. Anh rất chờ mong uống rượu mừng của hai đứa đó, ha ha…
Liễu Vân cười lớn, sau đó liền dập máy, căn bản không quan tâm Liễu Hàn Yên định nói gì.
Khuôn mặt cô lạnh như băng, bàn tay trắng nõn run rẩy, trực tiếp bóp nát điện thoại di động, hóa thành một khối băng, ném trên đất!
- Vợ yêu, xem ra em ở Liễu gia cũng không dễ dàng.
Tần Xuyên ở cạnh cảm khái.
- Câm mồm!
Liễu Hàn Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp đi về phía chiếc Mercedes
Tần Xuyên vội vàng dẫn theo Đường Vi đi theo sau, mỉm cười hỏi:
- Vợ yêu đi đâu vậy, đừng nóng giận mà! Anh họ của em chính là đồ ngu xuẩn, anh và Đường Vi đều có thể nghe ra!
Đường Vi ở phía sau gật đầu, cô cũng rất ghét loại người tự đại xem thường phụ nữ này, đồng thời cảm thấy Liễu Hàn Yên kỳ thực cũng rất đáng thương. Sinh ra trong gia tộc lớn, nhưng lại là con gái, cho dù là cổ võ thiên tài thì vẫn bị rất nhiều người coi là cái đinh trong mắt, cuộc sống cũng rất khó khăn.
Trước đây cô còn có chút hâm mộ lẫn ghen ghét Liễu Hàn Yên, nhưng hiện giờ cô cảm thấy mình hạnh phúc hơn nhiều.
Liễu Hàn Yên hít một hơi thật sâu, nói:
- Tới bang Tứ Hải trước, xử trí xong đám phản quốc kia, sau đó thì tìm Y Phi, tôi không thể để cô ấy vì tôi mà bị phạt.
Tần Xuyên gật đầu, hắn cũng cảm thấy nên như vậy. Cần quái gì bộ đội đặc chủng, ba người họ là đã đủ rồi, vì vậy kéo Đường Vi muốn lên xe.
Nhưng Liễu Hàn Yên quay đầu lại nói:
- Anh và Đường tiểu thư ngồi xe của cô ấy, tôi tự mình lái xe.
- Hả?
Tần Xuyên buồn bực:
- Thời điểm này còn cần lái hai xe? Vì sao vậy?
- Không có vì sao cả!
Tần Xuyên khuyên hai câu, nhưng Liễu Hàn Yên kiên trì muốn vậy, chính là không muốn để bọn họ ngồi chung một xe.
Tần Xuyên bất đắc dĩ, đành phải cùng Đường Vi đi lên chiếc BMW, Đường Vi dẫn đường, cùng nhau tới chỗ ở của Vương gia của Tứ Hải bang.
Trên nửa đường, Tần Xuyên ngồi ở ghế phụ, thông qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe Jeep chạy phía sau, không khỏi lắc đầu thở dài.
- Tiểu Vi Vi, chị nói có phải cô ấy tới kỳ hay không… Nghe nói phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày cảm xúc không tốt, sao đột nhiên lại trở mặt như vậy chứ?!
Đường Vi nhếch cặp môi đỏ mọng, cười đầy thâm ý:
- Tiểu Xuyên Xuyên, cậu không hiểu thực hay giả vờ ngu vậy?
- Có ý gì vậy?
Tần Xuyên nghi hoặc.
Đường Vi cười vui vẻ:
- Tôi cảm thấy Liễu tướng quân đang ghen, cho nên mới tức giận với cậu.
- Ghen? Cô ấy có việc gì mà phải ghen?
Tần Xuyên buồn bực:
- Chẳng phải cô ấy đã sớm biết chuyện hai ta sao? Trước đây vẫn tốt mà.
Đường Vi thở dài:
- Vừa rồi khi nổ tung, cậu không để ý tới cô ấy mà ôm tôi nhảy ra cửa sổ, để một mình cô ấy ở lại đằng sau. Tuy rằng cô ấy có năng lực lớn, hông xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao người ta cũng là vợ hợp pháp của cậu, vào thời khắc sống chết cậu lại bỏ mặc cô ấy, đương nhiên người ta sẽ mất hứng.
Tần Xuyên nghe xong, cười xấu hổ:
- Cũng không phải tôi không quan tâm cô ấy, chỉ là cô ấy vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, hơn nữa năng lực bảo vệ bản thân là không có vấn đề gì, đương nhiên tôi sẽ quan tâm tới sự an nguy của chị hơn…
Haizz… Xem ra sau này mỗi tay phải ôm một người. Không đúng… tính cả tiểu Nhu thì tôi ôm ba người… Ừm, đó là một vấn đề, tôi cần phải nghiên cứu một chút…
Đường Vi quả thực muốn đưa tay bóp chết đối phương, quay đầu trừng mắt:
- Đúng là không biết xấu hổ! Cậu cho rằng mình là hoàng đế sao, trái ôm phải ấp… Hừ, nếu không phải cần giữ sức để chút nữa làm gỏi cha con Vương gia, hiện giờ tôi sẽ dừng lại đánh cậu một trận.