Chương 306: Cảm ơn
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tầng từng tầng đao khí một, tổng cộng bảy tầng như một tòa núi lớn nặng nề muốn ép về phía Tần Xuyên.
Thế nhưng Trảm Không kiếm ý như một thanh kiếm sắc bén chém bay tất cả, đâm nát từng tầng một.
Liên tiếp bảy tiếng nổ vang lên, Đao Quỷ hoảng sợ phát hiện ra Thất Sát trảm của bản thân không ngăn được một chiêu này của Tần Xuyên?!
Tuy rằng Trảm Không kiếm ý trên đường bị cản trở, uy lực đã giảm xuống nhưng lúc này Đao Quỷ đã dùng lượng lớn khí lực, thân hình cồng kềnh kia chỉ có thể vung đao cứng rắn ngăn cản, khó mà tránh né!
Bịch!
Một tiếng động trầm đục vang lên, Đao Quỷ nghiến răng nghiến lợi dùng Trảm Mã đao ngăn cản uy lực của Trảm không, quần áo trên người bị kiếm khí tản ra chém rách, máu tươi chảy ra.
Hai chân gã đã phá vỡ nền xi măng ở dưới, khói xanh bốc lên, khó khăn lắm mới không ngã xuống.
Dù là như vậy, Đao Quỷ bắt đầu há miệng thở dốc, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn kiếm khách trẻ tuổi cách đó không xa.
Nếu không phải thanh đao trên tay là một thanh đao tốt, e là một kiếm kia đã lấy đi tính mạng của hắn!
Tần Xuyên khẽ thở dài một tiếng, giống như tự nói với bản thân:
- Quả nhiên… đao ý của ông quá thấp. Cũng đúng, xem cây đao ông cầm thì quả thực là nó không ôm bao nhiêu hi vọng vào ông…
Ánh mắt Đao Quỷ phức tạp, cảm thấy không cam lòng. Đao trên tay gã đã là đao tốt hiếm thấy trên đời, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?!
Đúng lúc này, Tần Xuyên đã không có hứng thú nhìn Đao Quỷ ra chiêu nữa.
- Một câu thôi, nói ra lai lịch và mục đích của ông, tôi sẽ để ông toàn thây.
Tần Xuyên giơ lên sợi dây thép, không hề có ý thương lượng.
Ánh mắt Đao Quỷ lập lòe, chẳng lẽ mình cả đời oai danh lại chôn vùi trong tay một người trẻ tuổi không có danh tiếng gì sao?!
Đúng lúc này, Tần Xuyên đột nhiên nhướng mày.
- Đờ phắc!
Tần Xuyên đột nhiên phát hiện ra có một luồng khí thế tương xứng với Đao Quỷ đang tiến tới phía sau mình.
Khi hắn quay người lại, nhìn thấy ba thứ gì đó đen thui đang đánh về phía mình!
Lựu đạn sao?! Trong đầu Tần Xuyên chỉ có thể nghĩ tới thứ này.
Dù sao hắn cũng chỉ là thân thể người thường, cho dù là đạn cũng có thể xuyên qua cơ thể, nếu như bị lựu đạn nổ gần như vậy, chắc chắn hắn sẽ chết.
Cũng may hắn có thời gian, vận Thanh Liên kiếm giáp, bảo vệ thân thể của mình!
Ba thứ kia rơi xuống đất.
Xì xì xì!
Trong ba thứ này, hai cái bốc ra khói trắng, cái còn lại lóe lên tia chớp!
Cảnh tượng trước mắt hỗn loạn vô cùng, mấu chốt là ba thứ này đã cắt đứt tiết tấu ra chiêu của hắn.
Tần Xuyên trong lòng chửi ầm lên, bắt nạt nhà quê chưa từng tiếp xúc với công nghệ sao?! Đây căn bản không phải lựu đạn, chẳng lẽ là bom mù và bom khói trong CS?!
Hắn cũng từng chơi đùa hai trò này một thời gian, nhưng bom mù và bom khói không phải hình dạng này!
- Ai đó?!
Vừa dứt lời, không cho hắn kịp suy nghĩ, một luống hơi thở sắc bén hung mãnh xuyên qua làn khói xông tới!
Kiếm khí?! Kiếm khí lạ lẫm?!
Tần Xuyên lập tức ý thức được người tới cũng là một gã kiếm khách!
Không phải là loại gà mờ mới cảm ngộ được kiếm khí như Lăng Lạc Tuyết, mà là kiếm khách đã có được kiếm ý!
Luồng kiếm khí màu trắng xám này mang theo hơi thở chết chóc, yên lặng vô cùng, đánh lên Thanh Liên kiếm giáp của Tần Xuyên.
Đáng tiếc uy lực của kiếm khí này vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của Tần Xuyên, chỉ tạo thành một luồng gợn sóng, không có gì xảy ra sau đó.
- Đi!
Một bóng người u ám rơi xuống bên cạnh Đao Quỷ. Đao Quỷ biết rõ người tới là ai, không nói hai lời, cùng nhau chạy ra khỏi nơi này.
Khi Tần Xuyên xoay người lại chỉ nhíu mày, không đuổi theo.
Tuy rằng hắn có thể đuổi theo, nhưng nếu tiến vào nơi nhiều người, rất có thể sẽ tổn thương rất nhiều quần chúng vô tội, được không bù nổi mất.
Dù sao đối phương là một đao khách, một kiếm khách, hai người liên thủ thì hắn muốn miễu sát đối phương là chuyện không có khả năng.
Càng quan trọng hơn là hắn lo lắng cho Lục Tích Nhan đang ở bãi đỗ xe trong khách sạn.
Hai kẻ vừa rồi là một đội, rất có thể ở gần khách sạn còn có mai phục, hắn vội vàng trở về xem.
Không bao lâu sau, Tần Xuyên trở về bãi đỗ xe. Sau khi mở cửa xe, hắn thở phào nhẹ nhõm, Lục Tích Nhan không sao cả!
- Tần Xuyên, anh về rồi hả? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Lục Tích Nhan vẻ mặt nghi hoặc và lo lắng.
Trong đầu Tần Xuyên hiện lên vô số suy nghĩ, thở dài:
- Nhan Nhan, thành phố Đông Hoa xuất hiện một đám phần tử nguy hiểm thực lực rất mạnh, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện không may, tối nay không thể đi xem phim cùng cô rồi.
Lục Tích Nhan nghe xong, trong mắt hiện lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh đã cười nói:
- Xem phim thì bất cứ lúc nào cũng được, anh có việc thì đi mau.
Tần Xuyên sao lại không nhìn ra thần sắc trong mắt cô, trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng khi nghĩ tới hai cao thủ kia có thể gây bất lợi với Liễu Hàn Yên, hắn lại không thể ngồi yên không quan tâm tới.
- Tiểu Nhan Nhan, tôi đưa cô trở về. Tôi cam đoan sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ bao hết một rạp để xem phim với cô!
Tần Xuyên đưa tay sờ sờ mặt cô, nghiêm túc nói.
Lục Tích Nhan cười ngọt ngào:
- Được rồi, tôi cũng không phải nữ sinh nữa, không cần anh dỗ dành như vậy… Tôi thấy anh nghiêm túc như vậy, khẳng định xảy ra vấn đề không nhỏ, nhưng tôi cũng không thể giúp gì được cho anh. Anh không cần đưa tôi về, tôi gọi xe taxi về cũng được.
Trong lòng Tần Xuyên cảm thấy ấm áp, cô nàng này quá hiểu chuyện đi mà. Nhưng đương nhiên hắn không thể để Lục Tích Nhan gọi xe trở về, hắn cũng cảm thấy lo lắng.
Lái xe đưa Lục Tích Nhan quay về nơi ở, Tần Xuyên bấm điện thoại gọi cho Liễu Hàn Yên.
- Chuyện gì, tôi đang bận.
Nghe máy, giọng Liễu Hàn Yên lạnh như băng.
Tần Xuyên cũng đã sớm quen, hỏi:
- Bà xã, em không biết vừa xảy ra chuyện gì sao?!
- Anh nói là chuyện ngoài khách sạn Quân Duyệt?
- Đúng vậy.
- Anh có tin tức gì sao?
Liễu Hàn Yên vội vàng hỏi.
Tần Xuyên nói:
- Giết chết hai binh sĩ giả mạo kia là một đao khách thực lực Tiên Thiên, đi cùng y còn một kiếm khách có thực lực tương đương! Bởi vì đang trong thành phố, anh không có biện pháp đuổi giết chúng, sợ chúng lạm sát người vô tội!
- Đao khách? Kiếm khách?
Liễu Hàn Yên cũng sửng sốt một chút, hít một hơi thật sâu:
- Anh nói là… Anh dùng một địch hai, bọn họ thấy anh còn chạy?
- Ẹc…
Tần Xuyên có chút xấu hổ, nhưng sự thật là vậy, đành ừm một tiếng.
Liễu Hàn Yên trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Tôi biết rồi, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.
- Này này!
Tần Xuyên lớn tiếng hô:
- Gì mà không có chuyện gì?! Nếu hai tên đó là đối thủ của nhiệm vụ của em, bà xã em nhất định phải đề phòng cẩn thận đó. Chỉ dựa vào em và Hàn Thứ khẳng định là không ngăn cản được! Võ giả bình thường gặp họ chỉ là tìm chết vô nghĩa mà thôi! Em đang ở đâu vậy? Anh tới bảo vệ em!
Liễu Hàn Yên thản nhiên nói:
- Tôi sẽ báo cáo với cấp trên, tăng cường người tới.
- Em báo cáo xong rồi mới cho người tới, tốn bao nhiêu thời gian? Hơn nữa cao thủ có thể đối phó với hai tên này cũng rất khó tìm. Hơn nữa hiện giờ còn chưa rõ chúng có cao thủ nào khác hay không! Bà xã ngoan nào, mau nói cho anh biết em đang ở đâu, anh sẽ tới giúp em.
Tần Xuyên ân cần hỏi thăm.
- Không cần… Cảm ơn anh đã cung cấp tình báo, gặp lại sau.
Liễu Hàn Yên trực tiếp cắt ngang, cúp máy.
Tần Xuyên im lặng một chút, trước tình cảnh nguy hiểm như vậy cô nàng này vẫn muốn tỏ vẻ uy phong của tướng quân!
Hắn lại gọi một cú điện thoại, kết quả lần này đã tắt máy, không gọi được!
Trong lòng Tần Xuyên cảm thấy tức giận, chính mình quan tâm nhưng cô nàng này còn không chịu nhận, vẫn khư khư cố chấp. Đã nói là rất nguy hiểm, sao không chịu tin hắn một lần?
- Anh chớ nóng giận, tôi thấy chắc là Liễu tiểu thư có lo nghĩ riêng.
Lục Tích Nhan bên tay lái phụ cũng biết rõ tình hình, an ủi.
Tần Xuyên cảm khái một hồi, nếu Liễu Hàn Yên thông tình đạt lý như Lục Tích Nhan thì tốt rồi. Hắn gượng cười:
- Tính cách con người rất khó sửa, tôi đưa cô về, sau đó tới quân khu tìm cô ấy.
Đang khi nói chuyện, Tần Xuyên nhấn chân ga, chiếc xe phóng như bay. Sau khi đưa Lục Tích Nhan về nhà, hắn lái ô tô tiến về bộ chỉ huy Hàn Thứ.
Vừa mới vào cửa lớn đã bị bốn binh sĩ gác cửa ngăn cản.
- Thật xin lỗi, tiên sinh, phía trước là địa phận quân khu, tiến vào cần giấy thông hành.
Một binh lính cúi chào nói.
Tần Xuyên cười cười:
- Anh bạn, cho qua đi mà, tôi là ông xã của Liễu tướng quân. Mấy người nhìn kỹ mà xem, tôi không lừa mấy người! Chứng nhận thân phận và bằng lái xe của tôi đều ở đây!
Vốn tưởng mấy quân nhân này không biết hắn, nhưng ai ngờ cả bốn chiến sĩ đều mỉm cười.
- Tần tiên sinh, chúng tôi biết rõ anh là chồng của Liễu tướng quân. Nếu không phải là anh thì vừa rồi chúng tôi đã nổ súng làm nổ săm lốp rồi, cần biết hiện giờ chúng tôi đang ở trạng thái phòng ngự cấp hai.
Chỉ là tướng quân đã ra lệnh không cho anh đi vào, xin anh chớ khiến chúng tôi khó xử.
Một người lính khác bất đắc dĩ cười cười.
Sắc mặt Tần Xuyên đen như đáy nồi, cô nàng này sớm đã tính toán hắn vẫn sẽ tới, cho nên đã làm ra chiêu dự phòng!
Hắn nhìn vách tường quân khu, suy nghĩ có nên vượt tường không?
Nhưng chưa cho hắn kịp nghĩ kỹ, một chiến sĩ đã nói:
- Tần tiên sinh, chớ nên đi sai đường. Trên vách tường có phòng thủ tia hồng ngoại, nếu anh kích hoạt hệ thống phòng hộ, đây chính là vi phạm pháp luật. Anh không hi vọng phải lên tòa án chứ?
Tần Xuyên chép chép miệng, lập tức buông tha ý niệm leo tường. Hắn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó móc bao thuốc Đại tiền môn trong túi, rút ra hai điếu.
- Các anh em, hút thuốc không?
Tần Xuyên đột nhiên tươi cười như hoa.