Chương 117: Cuối cùng có nhà rồi
Bắt đầu từ hôm đó Nhan Tử La ngày trông đêm ngóng cho thời tiết ấm áp hơn. Đến trung tuần tháng Ba, nàng vội vàng chuyển qua đó sống. Hai trang trại dưới chân núi Ngọc Tuyền, cách trang trại không xa có một con sông, nhưng xung quanh trang trại chẳng có nhà dân nào cả. Nhìn trang trại đó có phần đơn độc, ngay cả đường đến trang trại cũng là vừa mở. Hoàng đế đúng là Hoàng đế, dưới đất vốn không có đường, Hoàng đế vừa hạ lệnh, lập tức đã có đường ngay.
Khi còn cách trang trại một đoạn nữa, Nhan Tử La lệnh cho dừng xe, bế Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố xuống. Mặc dù chẳng có cây cỏ hoa lá gì để ngắm, nhưng ba người lần đầu tiên về nơi quê mùa dân dã vẫn thấy rất vui. Họ xuống xe, đám a hoàn, nô bộc cả lớn lẫn bé đương nhiên không dám ngồi lại trên xe, vội vàng nhảy xuống đi theo phía sau. Nhìn từ xa lại, váy áo phấp phới xanh đỏ lòe loẹt, cứ như đi dã ngoại.
Thấy trang trại ở ngay trước mắt, đám a hoàn đi bộ tới phồng rộp cả chân lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhan chủ nhân này không chịu ở lại trong Vương phủ mà chạy tới biệt viện, giờ thì đến biệt viện cũng chẳng buồn ở, chuyển hẳn về quê. Nếu không phải họ biết Nhan chủ nhân đang rất đắc sủng thì chắc chắn họ không muốn theo nàng về đây, nơi này sao tốt bằng trong phủ.
“Chủ nhân, đến rồi”, Bách Hợp cười nói.
“Ngạch nương, người xem phía trên viết chữ gì?” Khuynh Thành kéo kéo tay áo nàng, Nhan Tử La ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trước cổng, bên trên viết hai chữ “Nhan trang”.
“Mẹ, là Nhan trang”, Thành Cổn Trát Bố kéo tay kia của nàng nói.
Nhan trang? Đây là tên do Dận Chân đặt? Nói như thế, chẳng lẽ giấy tờ đất của trang trại này đứng tên nàng? Hi hi, tốt, cuối cùng nàng cũng đã trở thành giai cấp địa chủ đích thực rồi, vui quá!
“Ngạch nương, đấy là ngự bút của Hoàng gia gia”, Khuynh Thành khẳng định.
“Con gái, con chắc chắn?” Nhan Tử La nghiêng đầu nhìn con gái, vẻ mặt Tiểu nha đầu này rất chắc chắn.
“Đương nhiên rồi, con nhìn chữ của Hoàng gia gia nhiều như thế sao có thể không nhận ra chứ? Ngạch nương, mặt người thật to, Hoàng gia gia rất ít khi đề chữ”, Khuynh Thành cười nói.
Oạch!
“Là nở mày nở mặt, con đúng là chả biết gì”, Nhan Tử La nói, mặt nàng cũng chỉ bằng bàn tay của Dận Chân thôi, to chỗ nào? Tròn bằng cái bánh nướng. Nhưng, chữ của Khang Hy... hôm nào dỡ xuống bán lấy tiền, chẳng phải chỉ là đề chữ thôi sao, tự mình viết là được!
Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố kéo tay nàng vào trang trại, ngay phía trước là một bức bình phong, đi vòng qua là một căn nhà lớn có năm gian, không có hành lang, tận dụng không gian rất triệt để. Hai bên nhà là lối đi, vòng qua, lại là một căn nhà năm gian nữa, chỉ có điều bước vào căn nhà này, hai bên đều có sương phòng[1]. Vừa bước vào viện tử liền thấy một hàng rào bằng tre lùn, Nhan Tử La nhìn cảm thấy có chút không giống ai. Hai bên sương phòng của viện tử ngoài lối đi ra còn có một bức tường, ở tít bên trong còn làm thêm cái tường này, giả tạo! Cuối cùng mới đến gian nhà ở của kẻ dưới.
Chỗ lối đi giữa viện tử thứ hai và thứ ba đặt cống nguyệt lượng[2], đi vào bên trong là một mảnh đất vuông vắn được quây tứ phía, diện tích không nhỏ, xung quanh đã trồng mấy cây lớn. Nhìn đất thì, cây này là được dời từ nơi khác tới.
[1] Phòng ở hai bên cánh tả cánh hữu
[2] Nguyệt lượng: Trăng sáng. Cống nguyệt lượng là kiểu cống tròn khá phổ biến, có thể dùng ở trong nhà lẫn ngoài vườn của người Trung Quốc.
Đối diện với lối đi phía Đông là một mảnh đất, cùng một kiểu như mặt phía Tây. Tóm lại, trang trại này đơn giản vô cùng, còn đơn giản hơn cả Thu Dật trai, thật sự xây giống như kiểu nhà vườn của nông dân. Hơn nữa nhìn hai mảnh đất ở hai phía Đông, Tây, Nhan Tử La biết Khang Hy cố ý để dành lại cho nàng tung hoành, do đó ngay tối hôm ấy bèn chong đèn thức thâu đêm, cùng con trai con gái lãng phí cả một đống giấy Tuyên để phác thảo sơ đồ.
Nếu đã là nông trang, đương nhiên phải trồng cây, vì vậy cái gọi là sơ đồ quy hoạch của họ chẳng qua cũng chỉ là chỗ nào trồng cây gì mà thôi. Khuynh Thành thích ăn vải nên muốn trồng vải, Thành Cổn Trát Bố vẫn nhớ ốc sên, nói muốn trồng nho. Đề án của Khuynh Thành bị bác bỏ, yêu cầu của Thành Cổn Trát Bố được phê chuẩn. Lý do là cây vải không phù hợp với điều kiện khí hậu, thứ hai nữa là quá xa xỉ, nho còn thực tế hơn, khi nông nhàn có thể ngắm ốc sên trèo cây, đợi khi ốc sên trèo được tới nơi thì cũng là mùa thu rồi.
Nhan Tử La còn vẽ thêm hai mái đình lợp rơm hình vuông ở hai mảnh đất, trong đình là ghế dài và cao, Nhan Tử La nói những lúc rảnh rỗi có thể ngồi đó ngắm gió ngắm mưa ngắm cây.
“Ngạch nương, người còn nhớ bài hát Túp lều rơm bị gió thu thổi bay không? Người không sợ ngồi đó mải xem mà mái nhà bị bay mất từ lúc nào à?”, Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi.
“Cái này hả?” Nhan Tử La nhìn nhìn con gái, rồi lại nhìn Thành Cổn Trát Bố, “Không sao, Bố Bố luyện xong võ công rồi, nó đuổi theo là được”.
“Mẹ, thay cái mới không được ạ?”, Thành Cổn Trát Bố hỏi, mẹ ngốc thế.
Đúng vậy, có thể thay cái mới, nông trang mà, thiếu gì rơm. Nhưng cũng phải thừa nhận nàng đang rất mất mặt, bị hai đứa trẻ xấu xa miệt thị.
“Bố Bố, đến khi ấy nếu con có thể đuổi theo thì có nghĩa là con còn chạy nhanh hơn gió, lợi hại lắm đó!”, Nhan Tử La cười nói.
“Cũng phải, mẹ”. Thành Cổn Trát Bố gật gật đầu.
“Bố Bố, mẹ lừa đệ đấy”, Khuynh Thành cười hi hi nói với Thành Cổn Trát Bố.
“Tỷ tỷ, đệ biết. Nhưng tỷ bảo đôi khi cũng phải nói những lời nói dối thiện ý mà”, Thành Cổn Trát Bố thành thật đáp.
Nhan Tử La sa sầm sắc mặt, tiểu tử Thành Cổn Trát Bố càng ngày càng tinh quái, đều là do con gái nàng làm hư.
Ngày hôm sau, Dận Chân đến, nhìn vẻ mặt của ba mẹ con là biết họ rất hài lòng, vì vậy không hỏi nữa. Ngày thứ ba, Dận Tường đưa gia đình đến, năm bà vợ, tám đứa con. Khi đến nhà, họ chào hỏi Nhan Tử La, nhìn đoàn người ngựa mà khóe miệng bất giác giật giật. Nếu Dận Chân đưa hết vợ và con đến đây... Cảnh tượng đó thật ngoạn mục! Dận Tường nói những lời vớ vẩn vô nghĩa xong mới đưa đám gia quyến của hắn về.
“Ung vương gia, những bông hoa của nhà chúng ta bao giờ mới được đánh tới đây?”, Nhan Tử La liếc xéo chàng hỏi. Nếu chàng dám đưa họ tới phá vỡ sự yên tĩnh của nàng, nàng sẽ không khách khí với chàng, liệt ngay vào sanh sách từ chối đón tiếp.
Dận Chân nhìn nàng một cái: “Đây là trang trại do Hoàng thượng thưởng cho nàng”.
“Ý chàng là...” Nhan Tử La ghé sát mặt Dận Chân: “Nếu đã là trang trại của thiếp, sau này chưa được sự đồng ý của thiếp chàng cũng không được đến, phải không?”.
“Về lý là thế”, Dận Chân nói.
Nhan Tử La gật đầu. Sau này nếu chàng dám chọc tức nàng, nàng sẽ đặt một tấm biển ngoài cổng: “Ái Tân Giác La Dận Chân không được vào”.
“Nhưng... đất đai xung quanh trang trại này là của ta”, Dận Chân thản nhiên bổ sung.
Mặc dù có khuyết điểm ấy, nhưng Nhan Tử La tự động phớt lờ, không tính toán. Một nơi xa xôi thế này, đại gia chàng đâu có tâm trạng đi đi về về. Nhưng, chưa được mấy ngày. Nhan Tử La đã biết mình sai rồi. Chàng bắt đầu nghỉ phép dài hạn, còn là kiểu phép vẫn được hưởng lương. Chàng ở lại đây, lão Thập tam kia xuất hiện thường xuyên, hơn nữa ngày nào cũng bộ dạng rất vui vẻ. Nhan Tử La bắt đầu nghi ngờ, tên Dận Tường này rốt cuộc là bị giam hay là đang đi nghỉ dưỡng? Người bị giam cầm mà vui như thế, hình như không bình thường. Sau đó, có một hôm khi Nhan Tử La được mời tới thăm nhà Dận Tường mới hiểu rõ nguyên nhân. Trên tấm biển lớn trước cổng nhà hắn có viết hai chữ, “Chi viên”, mà trang trại của hắn rõ ràng còn đầy đủ hơn viện dưỡng lão, xem ra ông già Khang Hy thiên vị, trang trại ban cho con trai (lão Thập tam) và con dâu (Nhan Tử La) không giống nhau.
Vì có kế hoạch trồng trọt, Nhan Tử La bèn đem theo toàn bộ người ngựa, bao gồm cả Ung vương gia bắt đầu lao động. Dận Tường nhàn tản vô cùng, thường xuyên chạy sang nhà nàng ngồi trong đình cỏ nhàn nhã nhìn Tứ ca đáng thương của mình làm việc. Tứ ca hắn đường đường là Thân vương kiêm tông thất nhà Thanh lại bị Nhan Tử La sai như chong chóng, mặt mũi lúc nào cũng lấm lem bùn đất, mặc dù còn chưa đến nỗi như ngựa vằn nhưng mười đầu ngón tay lúc nào cũng đen sì, nhìn tổng thể giống kẻ bán than tổ ong.
Bộ dạng này mà ra ngoài chắc chắn sẽ dọa cho đám người họ Ái Tân Giác La rơi cằm. Đương nhiên là ngoài hắn ra, vì hắn quen rồi, sau rất nhiều lần nhặt cằm, cằm bị rơi cũng đâm quen.
“Thập tam cữu cữu làm biếng”, giọng Thành Cổn Trát Bố, đối tượng báo cáo là Khuynh Thành.
“Bố Bố, ngạch nương không phải nói rồi sao, không phải tất cả mọi người đều có thể tự tay làm ra cơm ăn áo mặc, chỉ những ai cần cù cầu tiến như chúng ta mới có thể thôi”. Khuynh Thành tư thế giống như đang thì thầm nhưng âm thanh thì khiến tất cả mọi người đều nghe được.
Cần cù cầu tiến... chính là quá vô vị mà tìm cách để hành hạ bản thân, được không hả? Dận Tường thầm nghĩ. Hắn không cầu tiến? Cầu tiến thì có gì hay, sống nhàn tản lười nhác như thế này dễ chịu hơn.
Á! âm thanh ngắn gọn cao vút ngắt đứt mạch suy nghĩ của Dận Tường. Nhìn ra, Nhan Tử La đang đứng vỗ ngực. Thành Cổn Trát Bố tay cầm hai con gì đó đang giơ về phía nàng.
“Mẹ, đây là một hay hai?”, thằng bé lắc lắc con giun bị đứt làm đôi hỏi.
“Chắc là một”. Nhan Tử La cố gắng không nhìn, thứ đó hễ động đậy nàng sẽ nổi da gà khắp người.
“Vậy tại sao lại có hai đoạn?” Thằng bé không hiểu.
“Bởi vì... bởi vì giun đất đột nhiên muốn chơi cờ, nên mới tự ngắt ra làm hai đoạn”, Nhan Tử La nghĩ rồi trả lời. Dận Chân đang bận làm vội dừng tay, lại thêu dệt chuyện!
“Giun đất cũng biết chơi cờ?” Thành Cổn Trát Bố nghiêng đầu, hình như mẹ đang lừa nó.
“Đương nhiên rồi, giun đất không chỉ biết chơi cờ mà còn biết đánh bài”. Nhan Tử La cười hì hì dỗ trẻ con.
“Mẹ, mẹ lừa con”, thằng nhóc nói bằng giọng khẳng định.
“Bố Bố thông minh quá”, Khuynh Thành vỗ vỗ đầu nó. Hồi Khuynh Thành còn nhỏ, ngạch nương cũng nói thể, kết quả nó cắt con giun đất ra làm bốn... giun đất chết.
Dận Tường mỉm cười, Thành Cổn Trát Bố sẽ được nuôi dạy thành Bảo nha đầu thứ hai, không biết linh hồn Mẫn tỷ tỷ ở trên trời có hối hận vì đã giao Thành Cổn Trát Bố cho Nhan Tử La không?
Ngày hôm đó khi chuẩn bị đi ngủ, Dận Chân nói với nàng một câu: “Sau này lừa trẻ con, phải nói những lời đáng tin một chút”.